Chương 149: Liều mạng tranh đấu
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1959 chữ
- 2021-12-31 05:18:23
Như Quân đã ra đi nhiều năm như vậy, Ngụy Tam gia cũng nên gỡ nút thắt trong lòng mà nhìn về phía trước.
Ngụy Nguyên Kham nói:8
Tối nay sẽ hơi ồn ào, ngươi không cần để tâm, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được xuất hiện, tránh để người ta phát hiện ra.
<3br>
Châu Trạch Sênh gật đầu, Ngụy Tam gia bảo bọn họ trốn trong bóng tối để đề phòng bất trắc. Điều động nhiều binh mã như vậy, cò9n dính dáng đến cả Vệ sở canh giữ biên giới, tình hình có thể thay đổi bất cứ lúc nào,
Bảo Đồng đáp:
Ngụy đại nhân bị thương ở nách trái, không chịu để cho thầy thuốc kiểm tra.
Cổ Minh Châu ngẫm nghĩ, dường như hai người đều bị thương rất nặng, chém vào cổ thì chỉ cần sơ sểnh chút thôi là mất mạng, ai hiểu về Ngụy đại nhân thì đều biết dưới nách trái của hắn có vết thương cũ. Khiến
Thôi Trinh ghim cương dừng ngựa lại, quay đầu đánh giá Thôi Vị, ánh mắt thâm sâu khiến người ta không cách nào nhìn rõ tâm tư của hắn:
Án ngựa chiến ở Sơn Tây, công lao tất nhiên phải thuộc về Ngụy Nguyên
Kham, nếu như để cho đám Hàn Ngọc làm, năm đó đệ ở biên giới Đại Chu chắc cũng biết sẽ có kết quả như thế nào. Trong chuyện này ta kính phục Ngụy Nguyên Kham, sao lại nói đến chuyện làm thân hay không làm
Thôi Trinh nhíu mày:
Gần đây đệ cứ đặt nhiều tâm tư vào mấy chuyện tranh đấu trong triều, chi bằng suy nghĩ thêm về vụ án này thì hơn. Ta đã nói từ lâu rồi, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình, một lòng
dốc sức vì triều đình, không đi theo ai cả. Nếu đệ còn giữ tâm tư này thì rút chân về đi, tránh đến lúc đó lầm đường lạc lối, không ai cứu được.
Thái tử đi ra khỏi dịch trạm, hai người ngoài cửa đang chiến đấu rất hăng say. Võ tướng bình thường quá chiêu học hỏi lẫn nhau thì sẽ không có ai xen vào, nhưng nếu liều mạng thì lại là chuyện khác.
Ngụy Nguyên Kham và Thôi Trinh đều lăm lăm vũ khí, chiêu nào chiêu nấy đều cực kỳ sắc bén, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào. Kiểm thế của Ngụy Nguyên Kham linh hoạt mà hiểm ác, trường đao trong tay
gì?
Biểu cảm của Thôi Vị tràn đầy sự lo lắng:
Dù sao Ngụy Nguyên Kham cũng không dễ giao thiệp, đại ca hào sảng chính trực, chỉ e hắn sẽ lợi dụng đại ca.
Lâm phu nhân đi ra khỏi phòng, Cổ Minh Châu cũng nhanh chân bám theo, kiểu gì cũng phải đi nghe ngóng xem đến cùng hai người đó muốn tạo ra kết quả thế nào.
Bảo Đồng nói:
Nô tỳ đem theo thuốc trị thương nhé, lỡ như cần dùng tới cũng có thể tiện lấy ra.
Trước đây Định Ninh hầu và Ngụy đại nhân từng so chiều trong thao trường, khi ấy hai người đều bị thương, xem ra hôm nay cũng sẽ không tùy tiện buông tay.
Thái tử nhìn chằm chằm vào trường kiếm trong tay Thôi Trinh, hận không thể khiến mũi kiếm kia lập tức đâm thẳng vào ngực Ngụy Nguyên Kham, như vậy thì gã có thể bớt đi một chuyện phiền phức. Nếu Ngụy gia
bệnh cũ tái phát... chỉ e Ngụy đại nhân đến bản thân còn không thể lo nổi, càng không thể tiếp tục bảo vệ chuyến xe ngựa này.
Ngụy đại nhân biết trên đường đi kiểu gì cũng có chuyện, Thôi Trinh tất nhiên cũng phát giác ra điều bất thường, dù hai người có ân oán sâu nặng đến mấy cũng không thể chọn thời điểm này để quyết đấu, chắc chắn
Kiếm của Ngụy Nguyên Kham chĩa thẳng vào yết hầu Thôi Trinh, tất cả mọi người đều đờ ra tại chỗ.
Lâm phu nhân đang định cùng Cổ Minh Châu dùng bữa ở trong phòng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, Bảo Đổng không cần dặn dò cũng đi ra ngoài xem xét tình hình.
Lúc này Thái tử mới bật dậy:
Bản cung ra ngoài xem xem.
Không thể để lỡ cơ hội lôi kéo Thôi Trinh được, nếu gã âm thầm chống lưng cho Thôi Trinh thì sau này Thôi Trinh sẽ hướng tấm lòng về gã.
Xe ngựa về kinh cuối cùng cũng đến dịch trạm.
Thái tử gia cảm thấy chuyến đi này mệt nhọc vô cùng, vẫn còn một đoạn đường rất dài nữa mới tới được kinh thành, đợi sau khi về tới Đông cung gã phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được, để thê thiếp trong phủ đấm
là đang đóng kịch.
Kết quả của đóng kịch chính là muốn khiến đối phương lơi lỏng cảnh giác.
Thôi Trinh không nói nữa, chỉ cắm đầu đi thẳng, Thôi Vị bám sát theo sau:
Đại ca không cần phải lấy lòng Ngụy Nguyên Kham đâu, chuyện của nhà họ Thôi chúng ta, chúng ta tự xử lý, về đến kinh thành thánh
thượng tự có phán đoán của riêng mình. Tuy Ngụy Nguyên Kham đã điều tra rõ vụ án nhưng đại ca cũng không cần phải làm thân với hắn làm gì.
thể bền lâu, nếu con người không thể sống một cách đàng hoàng thì sau này lấy đâu ra tự tin mà đứng trước mặt người khác? Nếu thật sự muốn làm việc lớn thì phải bẻ cho cái lòng nó thẳng trước đã.
Thôi Vị im lặng nghe giáo huấn, không dám phản bác.
Bảo Đồng nói:
Đều ở tiền viện, Thái tử gia đã cho gọi thầy thuốc đi cùng tới trị thương rồi, phu nhân đừng vội, tuy Hầu gia bị thương ở cổ nhưng vết thương không sâu, không nguy hiểm tới tính mạng.
Lâm phu nhân nghe thấy vậy mới an tâm đôi chút:
Thế còn Ngụy đại nhân?
Không lâu sau, Bảo Đông trở về, đợi Lâm phu nhân nuốt miếng cơm trong miệng xuống rồi mới lên tiếng:
Phu nhân, Ngụy đại nhân và Hầu gia đánh nhau, cũng may có Thái tử gia bước lên ngăn cản, nhưng mà hai
người đều đã bị thương.
Sắc mặt Thôi Trinh nặng nề, không lên tiếng.
Trong giọng nói của Thôi Vị ngập tràn sự quan tâm:
Ngụy Nguyên Kham có làm khó đại ca không?
Thôi Trinh lạnh lùng:
Không phải ta bảo đệ phải luôn ở bên cạnh mẹ ư, sao để lại tới đây?
Thôi Vị vội đáp:
Nghe thân vệ nói đại ca một mình đi theo Ngụy Nguyên Kham dò đường, đệ sợ đại ca chịu thiệt thòi.
Thôi Trinh bước từ trong rừng ra thì gặp được Thôi Vị đuổi theo tới ở trên đường cái. Thôi Vị đang ngó nghiêng tứ phía, nghe thấy tiếng vó ngựa lập tức ngẩng đầu lên.
Thôi Vị thúc ngựa chạy về phía trước:
Đại ca, cuối cùng cũng tìm được huynh rồi.
Thái tử gia.
Đào Đạc rảo bước tiến vào nói:
Định Ninh hẩu và Ngụy đại nhân xảy ra tranh chấp, hai người đang đánh nhau ở ngoài dịch trạm rồi.
Thái tử còn xem như chẳng phải chuyện gì lớn:
Trên đường đi khó tránh khỏi bực dọc, không cần vội, lát nữa bạn cũng sẽ cho gọi bọn họ tới khuyên giải mấy câu là xong.
Thôi Trinh và Ngụy gia đối đầu nhau đối với
Thôi Trinh vung tới vung lui, kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến không chỉ giúp hắn ngăn cản được thế tấn công của Ngụy Nguyên Kham, mà còn có thể nhân cơ hội biến thủ thành công.
Mỗi một chiêu của hai người đều vô cùng nguy hiểm, chỉ sơ sểnh chút thôi thì chắc chắn sẽ có người bị thương.
Thôi Vị kinh ngạc nói:
Sao để lại có tâm tư đó được? Đệ vẫn luôn ở bên cạnh đại ca, đại ca phải hiểu đệ nhất mới phải.
Ta chỉ nhắc nhở đế thôi.
Thôi Trinh đáp:
Tuyệt đối đừng có học theo đại bá, vì lợi ích mà chuyện gì cũng dám làm, vinh hoa phú quý nhất thời, nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả, thứ đi trộm về thì mãi mãi chẳng
muốn truy cứu thì cũng sẽ đi tìm Định Ninh hầu, chẳng liên quan gì tới gã cả.
Bất chợt nghe thấy Thôi Vị hét lên một tiếng:
Đại ca!
bóp cho gã từ đầu đến chân, còn phải bảo nhà bếp chuẩn bị mấy mâm cỗ đầy.
Phụ hoàng chắc chắn sẽ khen thưởng gã, không ít người sẽ nhân cơ hội tới Đông cung chúc mừng. Nghĩ tới đây, khóe miệng Thái tử dần cong lên, gã đã sắp không đợi được mà muốn đứng ngay trên triều để nghe văn
võ bá quan ca tụng mình, mẫu phi cũng có thể nhờ đó mà nở mày nở mặt.
Thái tử tắm rửa xong thì nằm lên sập gỗ, đang định gọi tỳ nữ đi theo tới hầu hạ, nếu không phải vì lần này đi quá vội thì chắc gã đã cho tìm người gây khúc nhạc trong yến tiệc hôm đó tới. Có giai nhân như thể bầu
bạn, bất kể đi lại có khó khăn đến mấy thì gã cũng sẽ không cảm thấy vất vả.
Thị vệ Đông cung bưng hoa quả đã được làm lạnh tới, Thái tử bốc một quả bỏ vào miệng, ngay lập tức cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn nhiều. Chỗ quả này được thị vệ đem đến dịch trạm trước nửa ngày, bỏ vào
không ai biết được sẽ xảy ra sai sót g6ì.
Hai người nói xong thì tách ra, Ngụy Nguyên Kham dẫn Sơ Cứu trở về quân đội trước, tránh để người khác phát hiện ra Châu T5rạch Sênh.
trong giếng ướp lạnh, đường đi đã gian khổ như thế mà còn không có mấy thứ này thì đúng là cuộc
đời chẳng còn gì thú vị.
Cái gì?
Lâm phu nhân kinh ngạc hét lên, bị chém một nhát vào cổ thì cũng thật là:
Hiện giờ họ đang ở đâu?
Lâm phu nhân nói xong định ra ngoài xem thử.
Thôi Trinh nói xong thúc ngựa rời đi. Nhìn theo bóng lưng mỗi lúc một xa của Thôi Trinh, đôi mắt Thôi Vị dần nheo lại. Là ảo giác của hắn hay là đại ca thật sự đã trở nên xa cách với hắn? Rốt cuộc đại ca đang có tính
toán gì mà không tiết lộ với hắn dù chỉ một chữ, lẽ nào đại ca đang nghi ngờ hắn ư?
gã mà nói là chuyện tốt, gã rất vui được đứng ngoài nhìn.
Dùng đến cả binh khí tùy thân.
Đào Đạc nói:
Nhìn có vẻ như sắp có đổ máu.
Cổ Minh Châu đặt đôi đũa trong tay xuống, Lâm phu nhân đứng bật dậy:
Có chuyện gì đang yên đang lành sao lại động thủ? Hai người bị thương thế nào?
Bảo Đồng đáp:
Ngụy đại nhân bị thương ở dưới nách, còn cổ Hầu gia cũng bị chém một nhát.
Cổ Minh Châu nghĩ thông điểm này xong thì không vội nữa. Vì để đám người đó mắc câu, vết thương của Thôi Trinh đến tám phần là thật, bởi vì vết thương không cần thiết phải quá lớn, chỉ cần trông có vẻ nguy hiểm
là được rồi. Nách trái của Ngụy đại nhân là chỗ yếu hại, không thể có chuyện hắn thật sự để mình bị thương, cho nên càng không cần phải lo lắng.
Lâm phu nhân gật đầu, tuy rằng bà nghĩ thầy thuốc đi theo không thiếu những thứ này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.