Chương 150: Thoát th n


cô hiểu rất rõ, cô không có cha mẹ, chỉ dựa vào tổ mẫu và thúc thẩm để sống qua ngày. Nhà họ Châu đã cho cô sự che chở đáng có, cô không nên y8êu cầu quá nhiều, chuyện mà tổ mẫu giao cho, cô đều sẽ làm thật cẩn

thận.

Trước mặt người ngoài không thể để mất mặt nhà họ C3hâu, tương lai nếu có cơ hội, cô cũng sẽ báo đáp ơn dưỡng dục của tổ mẫu và thúc thẩm.
Nhà họ Ngụy và nhà họ Thôi có xung đột cũng chẳng phải lần một lần hai, nội tình bên trong ông ta cũng biết được chút ít, chỉ có Thôi Trinh từ đầu đến cuối đều không biết gì.
Cho nên để Ngụy Nguyên Kham túm lấy cơ hội này, chắc chắn sẽ nghĩ cách đẩy Thôi Trinh vào chỗ chết.
Sau khi biết được những tình tiết cụ thể này, ông ta cũng có thể thuận nước đẩy thuyền, lập tức điều Thôi Trinh đi trước, đợi đến khi Thôi Trinh nhận được tin tức thì mọi chuyện đã muộn rồi.
Tất cả mọi người trong vô thức đều thuận theo ngón tay của Cổ Minh Châu nhìn qua, Châu Như Chương lập tức dùng khăn tay che mặt lại, những ánh nhìn nóng bỏng kia rơi trên người cô ta khiến cô ta đanh mặt lại,
có cảm giác không biết phải chui vào đầu cho đỡ thẹn.
Châu Như Chương giấu mặt sau lưng Châu tam phu nhân, nơi nào có Cổ Minh Châu thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

Chúng ta quay về trước.
Lâm phu nhân nói:
Lát nữa Trinh ca nhi không sao sẽ tự tới chỗ chúng ta.

Bảo Đồng gật đầu, lập tức hộ tống Lâm phu nhân và Cổ Minh Châu đi về nội viện.
Trong phòng chính ở tiền viện.
Thầy thuốc đang tỉ mỉ quấn một lớp vải bố lên cổ Thôi Trinh, đến khi còn phải quấn thêm một vòng nữa thì bị Thôi Trinh cản lại.
Ánh mắt Thôi Trinh vô cùng thâm trầm:
Chỉ là vết thương nhỏ, không cần phải khoa trương như thế.

Thầy thuốc lập tức nói:
Vết thương ở trên cổ không thể chủ quan được.

Đương nhiên Thái tử hiểu được tâm tư của Thôi Trinh lúc này, vô duyên vô cớ bị động đến thân vệ bên cạnh, đổi lại là ai thì cũng bừng bừng lửa giận cả thôi. Phải biết rằng những thân vệ này không phải hạng tầm
thường, động vào bọn họ thì không khác gì bị người khác cưỡng ép thò tay vào bên trong.

Nếu Ngụy Nguyên Kham đã luôn nghi ngờ thần thì thần cũng không tiếp tục đi cùng đoàn nữa, chi bằng đi trước về kinh nhận tội.
Thôi Trinh nhìn Thái tử nói:
Không biết ý điện hạ thế nào?

Thái tử trở về bên cạnh Thôi Trinh:
Bản cũng cho phép người đi trước dò đường, tiện thể sắp xếp dịch trạm.

Thôi Trinh khom lưng:
Cảm tạ Thái tử điện hạ hiểu cho, tuy chỉ là đi trước một bước, nhưng để tránh Ngụy đại nhân nghi ngờ, thần sẽ không dẫn theo bất kỳ thân vệ hay hộ vệ nào cả, giao bọn họ lại cho Thái tử điện
hạ tùy ý sai khiến.

Ánh mắt Thái tử chợt lóe lên, nói một câurồi dừng:
Có thể bắc cương cũng từng là mảnh đất do nhà họ Ngụy canh giữ.

Đôi mắt Thôi Trinh chợt bừng sáng, trên mặt thấp thoáng có sự bực bội:
Đều là lãnh thổ Đại Chu, liên quan gì đến nhà họ Ngụy?

Nói xong lời này, Thôi Trinh đứng bật dậy:
Nếu không phải vì đại cục thì thần và Ngụy Nguyên Kham sẽ không kết thúc chóng vánh như vậy đâu!

từ Đại Đồng tới phủ Thái Nguyên dẫn theo bao nhiêu binh mã. Nếu thần không tới thì e Ngụy đại nhân đã dùng tới tư hình rồi.

Thái tử kinh ngạc nói:
Sao lại như vậy? Lần này có thể điều tra rõ vụ án ít nhiều cũng có công lao của Định Ninh hầu, không có Định Ninh hầu thì làm sao hỏi ra được khẩu cung của Triệu thị?

Thôi Trinh nói:
Binh mã ở biên cương nếu không có chỉ thị của triều đình thì không được rời khỏi Vệ sở quản ải, thần tới phủ Thái Nguyên cũng phải có sự chấp thuận của triều đình, sao có thể dẫn theo binh mã

Hai ba ngày nữa là lành thôi.
Thôi Trinh thản nhiên nói:
Không cần phải hốt hoảng.

Thôi Trinh để trần thân trên, trước ngực sau lưng chằng chịt vết sẹo, thầy thuốc nhìn thấy thì không khỏi hít sâu một hơi, lập tức trở nên trịnh trọng, tướng quân vì triều đình lập biết bao công lao, không thể xảy ra sơ
suất trong tay ông ta được.
Lâm phu nhân gật đầu với quản sự:
Làm phiền các vị rồi, ta có đem theo không ít thuốc trị ngoại thương, không biết có cần dùng tới hay không?

Quản sự bật cười:
Thuốc của người khác thì không cần dùng tới, nhưng của phu nhân thì nhất định phải đem vào.

Bảo Đồng đưa thuốc cho quản sự của Đông cung, quản sự lại vào trong phòng. Châu tam phu nhân lời đến miệng rồi mà không kịp nói, chỉ đành mím môi đứng một bên.
Tổ mẫu đối xử với cô cũng chu toàn, thường đốc9 thúc cô luyện đàn, viết chữ, học tập lễ nghi, tương lai mới có được một tiền đồ tốt, xinh đẹp rạng ngời trước mặt người ngoài cũng xem như đ6ã hoàn thành bổn phận
của con gái nhà họ Châu.
Những ngày tháng sống cùng tổ mẫu mà cô trân trọng nhất, tình cảm giữa bà cháu5 bọn họ rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả đây?

Để bản cung nghĩ đã.
Thái tử nói rồi đứng dậy như muốn tản bộ ở trong phòng, nhưng lại chậm rãi đi đến chỗ bức bình phong.
Thân tiên sinh đã đợi ở đó từ trước, nhìn thấy Thái tử gia liền lập tức bước lên nói:
Thái tử gia, cứ tiếp tục làm căng thế này cũng không phải là cách, Định Ninh hầu rất có lý.

Để Định Ninh hầu đi trước? Thái tử nói:
Chuyện này có được không?

Châu Như Chương cắn chặt môi, cô ta bực bội nhìn Lâm phu nhân, ánh mắt vừa liếc qua vừa hay chạm phải ánh mắt của Cổ đại tiểu thư.
Châu Như Chương hoảng hốt thay đổi sắc mặt, cười ngượng ngùng với Cổ Minh Châu một cái, trong lúc vội vã biểu cảm rõ ràng có phần gượng gạo.

Cười rồi.
Cổ Minh Châu giơ tay ra chỉ về phía Châu Như Chương.

Sao còn chưa ra nữa?
Châu Như Chương nhìn Châu tam phu nhân:
Không phải xảy ra chuyện rồi chứ?

Châu tam phu nhân không kìm được trước sự thúc giục của con gái, muốn bước lên trước hỏi thăm thì bất chợt bị Lâm phu nhân kéo cổ tay giữ lại.
Lâm phu nhân trầm giọng nói:
Bất kể Định Ninh hầu bị thương thể nào, giờ phu nhân qua đó cũng chỉ gây thêm phiền phức, nếu các vị thật sự quan tâm thì cứ yên lặng chờ đi là được.


Định Ninh hầu nên nghe theo lời thầy thuốc thì hơn.
Thái tử nói:
Ban nãy quả thật quá nguy hiểm, chỉ lệch một chút thôi thì hậu quả không dám tưởng tượng. Rốt cuộc Định Ninh hầu và Ngụy Nguyên Kham vì sao
lại xảy ra xung đột?

Thôi Trinh sa sầm mặt:
Ngụy đại nhân không tín nhiệm thân vệ do thần đưa tới, điều tra bọn họ đủ kiểu, còn âm thầm tra hỏi bọn họ rằng bình thường thần và Lâm Tự Chân có qua lại nhiều hay không. Còn hỏi thần
được? Ngụy Nguyên Kham làm vậy là đang nghi ngờ thần nuôi dưỡng tư binh, tội danh này sao phủ Định Ninh hầu có thể gánh cho được?

Thái tử nhíu mày nói:
Tuy Ngụy Nguyên Kham là khâm sai nhưng cũng không nên tùy tiện như vậy, lát nữa bạn cũng sẽ cho gọi hắn tới hỏi cho rõ ràng...

Thôi Trinh can ngăn:
Thái tử gia đừng làm vậy, trên đường đi không nên xảy ra thêm những chuyện không cần thiết, thân về bảo vệ xe ngựa vốn đã không nhiều, nếu như nội bộ chia rẽ thì chỉ e không có lợi cho cục
Thân tiên sinh gật đầu, ông ta chỉ muốn mau chóng điều Ngụy Nguyên Kham và Thôi Trinh rời khỏi Thái tử, như vậy thì bọn họ càng dễ đạt được mục đích. Ông ta đã cho người đi dò hỏi, đúng là Ngụy Nguyên Kham
đã điều tra thân vệ của Thôi Trinh, chuyện này ông ta đã quan sát rất rõ ràng từ đầu đến cuối, không giống như có bẫy. Đường kiểm ấy của Ngụy Nguyên Kham lại càng hung hiểm, nếu là đóng kịch thì sao lại phải hạ
sát chiêu đến mức ấy? Giữa hai người có ân oán hay không, người có mắt đều có thể nhìn thấy.
Cổ Minh Châu liếc nhìn Bảo Đồng, Bảo Đồng cũng mẫn cảm lên nhiều, đã biết tra hỏi đúng tin tức quan trọng.
Lâm phu nhân hơi sững lại:
Đây... có lẽ là do quan tấm tắc loạn chăng?

Cổ Minh Châu nghi ngờ, Thôi Vị ngày ngày ở trong quân, có thể không biết lúc giao đấu quan trọng tuyệt đối không được phân tâm ư? Chuyện này chắc chắn có điểm khả nghi.
diện.

Thái tử thở dài:
Nểu bản cung không nói, chỉ sợ Ngụy Nguyên Kham sẽ còn tiếp tục nhắm vào ngài.

Thôi Trinh cười nhạt một tiếng:
Ngụy Nguyên Kham làm khó thần vốn chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, đến giờ thần cũng không biết rốt cuộc phải làm sao mới được.


Hầu gia không sao rồi.

Quản sự của Đông cung đi ra, ánh mắt quét qua đám đông một lượt. Đầu tiên nhìn thấy Thôi Vị, sau đó lại phát hiện ra phu nhân Hoài Viễn hầu, ông ta quyết đoán đi đến trước mặt phu nhân Hoài Viễn hầu nói:
Phu
nhân yên tâm quay về nghỉ ngơi đi, Hầu gia đã có thầy thuốc chăm lo rồi.


Yên tâm.
Thái tử vỗ vai Thôi Trinh:
Lòng trung thành dạt dào của Định Ninh hầu đối với triều đình, bản cung hồi kinh nhất định sẽ bẩm báo lại với phụ hoàng, tuyệt đối không để trung thần lương tướng Đại Chu
phải chịu bất kỳ ấm ức nào. Còn về vụ án này, phụ hoàng niệm tình Định Ninh hầu chiến công hiển hách, cũng sẽ mở cho ngài một con đường lui.
Thôi Trinh lại hành lễ với Thái tử lần nữa.

Quay về đi!
Lâm phu nhân dặn dò một tiếng, nhìn Thôi Vị ở bên cạnh. Sắc mặt Thôi Vị khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng, rõ ràng là thế nào cũng không chịu đi.
Lâm phu nhân cũng không nói gì thêm, huynh đệ bọn họ cùng nhau luyện võ, cùng nhau đánh trận, huynh trưởng bị thương, thân làm đệ đệ tất nhiên trong lòng lo lắng.

Phu nhân,
Bảo Đồng nói nhỏ:
nghe nói là do Thôi nhị gia gọi Hầu gia một tiếng, Hầu gia mới phân tâm rồi bị trúng chiêu.

Châu tam phu nhân sững người, mấy ngày không gặp mà hình như Lâm phu nhân đã có phần khác trước.

Ta cũng chỉ là lo lắng cho Hầu gia.
Châu tam phu nhân vội vàng giải thích, nhưng không tiếp tục bước lên trước nữa, bởi vì những điều Lâm phu nhân nói khiến bà ta không thể phản bác được. Làm vậy trước mặt
mọi người vốn là để Định Ninh hầu nhìn thấy sự quan tâm lo lắng của bọn họ, hiện giờ bị Lâm phu nhân vạch trần, nếu bọn họ còn nhất quyết làm tới thì không tránh khỏi khiến người ta cảm thấy đang cố ý.
Đợi đến khi Thôi Trinh rời khỏi phòng, trên mặt Thái tử mới để lộ nụ cười:
Giờ tiên sinh xem, lúc này có phải lòng Định Ninh hầu đã hướng về bản cung rồi không?


Thân tiên sinh đáp:
Thái tử gia anh minh, thuộc hạ nghĩ chắc Định Ninh hầu cũng hiểu rõ thôi.


Lần này tuy thiệt hại mất quặng Thiết Sơn và ngựa chiến của phủ Thái Nguyên, nhưng cũng thu hoạch được không ít, Thái tử khoan khoái thở ra một hơi dài:
Bản cung vất vả cả một ngày, cũng đến lúc phải nghỉ

ngơi rồi, trừ phi có chuyện lớn bằng không đừng tới làm phiền bản cung.


Thôi Trinh ra khỏi cửa lập tức dặn dò người bên cạnh:
Chuẩn bị cho ta một con ngựa, ta phải vào kinh ngay trong đêm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.