Chương 151: Đưa thuốc
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1605 chữ
- 2021-12-31 05:18:52
nữa rồi.
Thôi Trinh cười khẽ, hắn đã biết là hắn không cần phải lo lắng về mẹ từ lâu rồi. Sau khi hắn rời đi, mẹ c8ũng không cần phải vất vả giả vờ tuyệt thực nữa. Thôi Trinh tự có tính toán trong lòng, quay đầu dặn dò Thôi Vị:
Thôi Vị vội vã đ6uổi theo:
Đại ca, hay là đệ cùng về kinh với huynh nhé?
Thường ngày Thôi Trinh luôn rất nghiêm túc, bây giờ tro5ng mắt tràn ngập sự lạnh lùng khiến cho Thôi Vị nhìn thấy mà trong lòng rét run, vô thức không dám đi theo.
Thôi Trinh cho tất cả những người bên cạnh lui ra, một mình vào phòng Lâm phu nhân rồi ngồi xuống. Lâm phu nhân bưng một chén trà nóng cho hắn, hắn cầm lấy uống một hớp, một dòng nước ấm áp chầm chậm
lướt qua ngực. Hắn bỗng nhớ đến tiếng kêu của Thôi Vị, lúc ấy Thôi Vị giống như là cố ý lên tiếng, chẳng lẽ người em trai bên cạnh hắn cũng có bộ mặt khác?
Lâm phu nhân gật đầu:
Cháu cứ đi làm việc của cháu đi, ta biết nặng nhẹ mà.
Đến nước này thì sợ hãi cũng không ích gì, chỉ có thể tiến về phía trước thôi, không thể trở thành gánh nặng được.
Thôi Trinh gật đầu, có điều Ngụy Nguyên Kham diễn quá giống, lúc lưỡi đao kề sát cửa qua cổ hắn, sát ý bắn ra chẳng khác thật là mấy. Ngụy Nguyên Kham muốn giết hắn thật sao? Hận hắn đến mức độ này ư?
Thôi Trinh đè nén cảm xúc xuống:
Cháu sẽ bẩm báo với Thái tử, xin về kinh trước một bước, di mẫu phải cẩn thận nhé.
Sơ Cửu vội vàng xua tay:
Tất nhiên thuộc hạ phải ở bên Tam gia. Ở kìa, Tam gia, sao áo của ngài lại bị cứa rách? Có phải bị thương rồi không?
Phần dưới nách trái của Ngụy Nguyên Kham bị cứa rách tạo thành một cái lỗ.
Ngụy Nguyên Kham đang xem tin tức Nhiếp Thầm gửi tới, nghe được lời Sơ Cửu nói bèn ngẩng đầu lên, song ánh mắt lại tập trung vào tấm địa đồ trên bàn.
Sơ Cửu lại nói tiếp:
Thuộc hạ thấy những người đó đều rất lo lắng, nhà họ Cổ còn mang một đống thuốc trị thương sang.
Hình như chủ đề này hơi ngột ngạt.
Nhắc đến chuyện này, Lâm phu nhân lại nhớ đến Thôi Trinh bảo Ngụy đại nhân cũng bị thương, bà có nên đưa thuốc trị thương sang không nhỉ?
Lâm phu nhân căn dặn Bảo Đồng:
Đưa thuốc trị thương chúng ta mang theo sang cho Ngụy đại nhân đi.
lắng, đây là chuyện cháu và Ngụy Nguyên Kham đã bàn bạc từ trước, bọn cháu đều chỉ bị thương nhẹ, không vấn đề gì.
Lâm phu nhân rất ngạc nhiên:
Hai người đang...
Còn về chuyện tại sao một người quay về kinh lại xuất hiện thống lĩnh binh lính Đại Đồng, Thôi Trinh có thể giải thích là giữa đường xảy ra chuyện khác thường, SỢ quan ải gặp chuyện bất trắc nên đến đó kiểm tra
tình hình.
Muốn sống cuộc sống yên ổn thì tại sao chọn ở lại Sơn Tây, còn muốn gả cho một người trong Vệ sở?
Tóm lại, đêm nay vô cùng quan trọng, hắn cần túc trực ở đây đợi tin tức. Ngụy Nguyên Kham tiếp tục xem công văn và bản đồ trong tay, Sơ Cửu lui ra ngoài, ôm đao canh gác trước cửa. Qua một lúc lâu, Sơ Cứu mới
Sơ Cửu không dám nói lời phía sau, tuy là quan hệ thân thiết nhưng dù sao cũng sẽ có một số biểu hiện, hy vọng Tam gia nghe xong tâm trạng sẽ tốt hơn.
Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng hỏi lại:
Hay là ta cho ngươi về kinh cùng Thôi Trinh nhé?
Trương Đồng đến Vệ sở dò la tin tức về bách phu trưởng theo như lời phò mã nói, bách phu trưởng đó cũng đã mất tích vào nửa tháng trước. Vệ sở lùng bắt ông ta khắp nơi với tội danh đào ngũ, nếu hắn dự đoán
không sai thì bách phu trưởng đó đang tìm mọi cách cứu Triệu thị. Nhóm Trương Đồng lặng lẽ nghe ngóng tin tức, có người đã từng nhìn thấy mấy người trong vùng núi phía Đông Bắc, trong số đó có một người bề
Như vậy vừa tìm được cái cớ cho việc bản thân rời đi, vừa lừa gạt được đám người Lâm Tự Chân, còn có thể khiến bọn họ lơ là khinh địch.
Lâm phu nhân suy nghĩ rồi đi lấy một con dao găm, mấy ngày này là phải mang theo vũ khí sắc bén trong người để đề phòng.
Sắc mặt Sơ Cứu trở nên khó coi, nhỡ đâu bị thương thật thì lớn chuyện. Ngụy Nguyên Kham cúi đầu nhìn lướt qua, khi nãy hắn không hề phát hiện ra, có thể thấy lưỡi kiếm của Thôi Trinh thật sự rất nhanh. Song nếu
không cảm thấy đau đớn thì cho dù bị thương cũng không nghiêm trọng, không cần bận tâm. Chuyện hắn cần suy nghĩ nhất lúc này là việc bên phía Hoài Nhu phò mã.
Lâm phu nhân nhìn chiếc khăn nhuốm máu trên cổ Thôi Trinh, buột miệng hỏi:
Phải mất bao lâu mới lành được? Lúc này sao các cháu lại tranh chấp với nhau? Cháu cũng đâu phải người lỗ mãng.
Chẳng đợi Lâm phu nhân nói xong, Thôi Trinh đã nhìn ra ngoài. Bảo Đồng đang đứng trước cửa, cẩn thận nhìn ngó xem xét xung quanh. Gương mặt vốn căng cứng của Thôi Trinh dần dần giãn ra:
Di mẫu đừng lo
Chỗ ở của Ngụy Nguyên Kham.
Sơ Cứu bẩm báo tin tức mình dò la được:
Sau khi Thôi Trinh bị thương, rất nhiều người vây lại xem tình hình, Hoài Viễn hầu phu nhân và...
Cổ Minh Châu có thể đoán được Thôi Trinh đi làm việc gì, từ đây vội vã chạy xuyên đêm về Đại Đồng, chỉnh đốn binh mã ngăn cản bạo loạn nơi biên cương, ít nhất cũng có thể trì hoãn đến khi quân cứu viện triều đình
đến.
3
Chăm sóc nữ quyền cho tốt, đừng để ta thất vọng.
Nghe thấy giọng nói của Thôi Trinh, trong phòng truyền ra tiến9g khóc của Lâm thái phu nhân. Thôi Trinh không muốn nghe thêm bèn đi sang viên của Lâm phu nhân.
ngoài rất giống bách phu trưởng kia. Sau khi có được tin tức của bọn cướp, phò mã cũng lên đường đi về phía Đông Bắc, nếu như phò mã gặp được bách phu trưởng kia thì có thể hỏi rõ rất nhiều chuyện.
Mấy năm nay Triệu thị đã làm những gì? Chỉ muốn che giấu thân phận sống những ngày bình yên thật ư? Hay là đang âm thầm điều tra vụ án binh biển Sơn Tây năm xưa?
Mẹ là người lương thiện, Cổ Minh Châu cũng hơi lo lắng không biết Ngụy đại nhân diễn kịch có nhập tâm quá, dẫn đến chứng bệnh cũ phát tác thì thành lợi bất cập hại mất.
Bảo Đồng đi đưa thuốc cũng tốt, thuận tiện nghe ngóng một ít tin tức.
Dứt lời, Thôi Trinh lại nhìn Cổ Minh Châu:
Nếu xảy ra chuyện thì đừng quan tâm đến người khác, di mẫu và Châu Châu cứ bỏ chạy trước, bên phía mẹ cháu đã có Thôi Vị bảo vệ rồi.
Hộ vệ nhà họ Cổ không thuộc hàng giỏi nhưng gặp chuyện có thể cầm cự được một lúc, Ngụy đại nhân cũng sẽ giúp đỡ chăm sóc, mục tiêu của những người đó là Thái tử, có lẽ di mẫu và Châu Châu sẽ bình yên vô sự.
Sơ Cứu thử khuyên rằn:
Cũng khó trách sẽ như vậy, nói thế nào bọn họ cũng có quan hệ ruột thịt, xem như là người nhà cả.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham sáng như đuốc, Sơ Cửu cảm thấy bản thân đã bị thiêu cháy trong chớp mắt, bèn lùi về sau vài bước:
Chắc chắn nhà họ Cố cũng sẽ tăng thuốc trị thương cho chúng ta.
Sơ Cứu ngừng lại tại đó, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói tiếp:
Nữ quyền nhà họ Châu cũng đi xem, còn có nhóm người Thôi Vị đợi đến tận khi Đông cung bảo không có chuyện vấn đề đáng ngại, bọn họ mới
tản ra.
Phu nhân.
Bảo Đồng mở chiếc túi đeo ở bên hông, lấy ra hai con dao một lớn một nhỏ:
Nô tỳ cũng sẽ bảo vệ người và đại tiểu thư.
Ngoại trừ đồ bên trong túi bên hông ra, Cổ Minh Châu và Bảo Đồng còn có ám tiễn giấu trên người, vào thời khắc quan trọng cũng có thể có ích. Lâm phu nhân nhìn Bảo Đồng, nhất thời không biết nên nói gì, hai năm
Thôi Trinh sải bước rời đi.
Thằng bé này,
Lâm phu nhân thở dài:
Nhưng mong là chuyện này đi nó được bình an.
nay Bảo Đồng đã thay đổi rất nhiều, khí thể ấy dường như có thể đảm đương công việc một mình.
Lâm phu nhân nói:
Chúng ta sẽ không sao đâu.
Thôi Trinh đứng dậy chuẩn bị rời đi, bước đến bên cạnh Cổ Minh Châu lại không yên lòng, đưa tay xoa xoa đầu cô:
Châu Châu, phải nghe lời mẹ, về tới kinh thành đại ca sẽ đưa muội ra ngoài chơi.
Cổ Minh Châu nghiêm túc gật đầu.
nhìn thấy Liễu Tô dẫn Bảo Đổng tiến vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.