Chương 152: Không ngủ được
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1760 chữ
- 2021-12-31 05:18:50
Sơ Cứu cụp mắt và trề môi:
Cảm ơn Bảo Đồng cô nương nhé, ta đang bôi thuốc cho Tam gia đây. Đúng lúc có thể dùng đến.
Ngụy Tam gia8 bị thương có nghiêm trọng không?
Bảo Đồng hỏi lại.
Sau khi nhìn thấy vết rách trên áo ngoài, hắn ta cũng sợ Tam gia sẽ tái phát chứng bệnh cũ.
Lui xuống đi!
Ngụy Nguyên Kham bình thản ra lệnh, vẻ mặt trông cực kì bình tĩnh.
Chuyện này rất kỳ lạ, nếu như chứng bệnh xuất phát từ bản thân vết thương, nhà họ Ngụy chỉ cần mời thầy thuốc ngoại khoa đến là có thể chữa khỏi rồi, tại sao lại bó tay chịu thua như thế?
Liễu Tô hỏi:
Tiểu thư, lẽ nào vết thương của Ngụy đại nhân rất nghiêm trọng à?
Không cần các ngươi hầu hạ nữa đâu.
Hoài Nhu công chúa lên tiếng:
Ta muốn nói chuyện riêng với Hoài Viễn hầu phu nhân.
Ma ma quản sự vâng dạ rồi dẫn theo đám người hầu nhanh chóng lui xuống.
Tình hình Ngụy đại nhân thế nào rồi?
Cổ Minh Châu hỏi thăm.
Liễu Tô lắc đầu:
Không ổn lắm, đóng cửa suốt không cho bất cứ ai bước vào, Sơ Cửu muốn vào phòng xem xét vết thương cũng bị đuổi ra ngoài.
Bảo Đồng nói:
Ta về bẩm báo với phu nhân, nếu có chuyện gì chúng ta có thể giúp đỡ thì xin Ngụy đại nhân b6áo cho.
Ngụy Nguyên Kham đứng trước cửa sổ nhìn Bảo Đồng rời đi, khi nãy hắn không muốn mở miệng nói chuyện nhưng chẳng hiểu sao lạ5i gọi tên Sơ Cửu.
Lâm phu nhân nhìn Hoài Nhu công chúa nắm chặt chiếc khăn tay, vẻ mặt hơi luống cuống, bèn đưa lò sưởi tay đã chuẩn bị từ trước qua:
Công chúa đừng sốt ruột.
Lâm phu nhân mang theo chiếc lò sưởi tay đó cho Châu Châu, nhưng giờ phút này rõ ràng công chúa cần dùng đến nó hơn.
Hoài Nhu công chúa tiếp lời:
Ngụy đại nhân nói với ta, những người đó muốn lợi dụng ta và phò mã, muốn dụ ta và phò mã đi trước. Vì bá mẫu
và phò mã ta bằng lòng đi chuyện này.
(ở đây ý chỉ mẹ ruột của phò mã, tức là mẹ chồng của Hoài Nhu công chúa. Gọi là bá mẫu để tránh hiểm nghi vì việc bà này còn sống là chuyện bí mật.
Rốt cuộc dạo gần đây hắn làm sao thế? Ranh giới giữa Như Quân và Cổ đại tiểu thư hết lần này đến lần khác bị xóa nhòa, không chỉ lẫn lộn hai người họ trong mơ, có lúc cảm xúc xuất hiện trong lòng cũng chịu ảnh
hưởng hết lần này đến lần khác. Càng nghĩ nhiều đến điểm giống nhau giữa cô ấy và Như Quân thì dường như càng lún xuống sâu hơn.
Bấy giờ Hoài Nhu công chúa mới nhìn Lâm phu Nhân:
Phu nhân có thể đến đây, Hoài Nhu xin nói lời cảm ơn trước.
Tất nhiên Lâm phu nhân hiểu rõ dính vào những chuyện này sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn mặc kệ mà tới đây, phần ân tình này nàng sẽ ghi tạc trong lòng.
không hề cấm cản.
Liễu Tô lén lút đến phía sau hòn non bộ. Bảo Đồng và Cổ Minh Châu đang đợi ở đó.
Công chúa thật là...
Lâm phu nhân chẳng biết nên nói gì:
Lúc trước cũng biết công chúa chẳng dễ dàng, mỗi lời nói mỗi hành động đều bị người ta soi mói, bây giờ...
Lâm phu nhân không muốn nói những lời xúi quẩy, bà ngẩng mặt lên:
Tất cả đều sẽ ổn thôi, vượt qua ải khó lần này, vợ chồng công chúa và phò mã sẽ càng hòa thuận hơn.
Lúc này Sơ Cửu mới nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài, lại quay về đứng trước cửa lần nữa.
Liễu Tô tiếp tục làm xong công việc còn dang dở rồi mới bước ra khỏi viện của Ngụy đại nhân, vốn dĩ hắn ta đến dịch trạm là để tiện nghe ngóng tin tức, đi lại lung tung là chuyện bình thường, Ngụy đại nhân cũng
Hắn không thích cảm giác này, không muốn trộn lẫn Như Quân với bất kỳ ai khác. Ngụy Nguyên Kham không để ý đến chuyện xảy ra bên ngoài nữa, trở lại trước bàn.
Sơ Cửu vẫn không yên tâm bèn bước lên trước:
Tam gia, ngài có cảm thấy không khỏe chỗ nào không? Hay là thuộc hạ lấy thuốc lần trước ra pha nhé.
Cổ Minh Châu nói tiếp:
Bên phía Nhiếp Thẩm đã có tin tức chưa?
Lúc Ngụy Nguyên Kham tìm thấy Trình Dực, Nhiếp Thầm luôn đi theo, nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, sau đó báo cáo lại với cô thông qua
Liễu Tô.
Lâm phu nhân dẫn theo Cổ Minh Châu đi gặp Hoài Nhu công chúa, công chúa đã chờ trước cửa từ lâu, nhìn thấy Lâm phu nhân bên thở phào nhẹ nhõm rồi mời bà vào trong phòng ngồi.
Hoài Nhu công chúa nhìn Lâm phu nhân bằng ánh mắt cảm kích, những lúc thế này bên cạnh có một người trao đổi ý kiến giống như là được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vậy.
Lâm phu nhân đáp:
Công chúa đừng khách sáo như thế, ta cũng chẳng giúp đỡ được gì.
Hoài Nhu công chúa lo lắng nhìn ra bên ngoài, phò mã luôn bảo không tin tưởng những người bên cạnh nàng nên đêm nay nàng đã cố ý đuổi bọn họ đi.
Cổ Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm phu nhân tiếp tục dỗ dành:
Bây giờ theo mẹ sang bên Hoài Nhu công chúa, mẹ và công chúa có chuyện cần nói, con với Bảo Đồng chơi bên cạnh nhé, được không?
Nói đến đây, Cổ Minh Châu đã hiểu rõ thể cục trước mắt.
Liễu Tô không thể nấn ná quá lâu, quay người rời khỏi nội viên, Cổ Minh Châu cũng trở về chỗ ở của mình.
Lâm phu nhân đang đợi trong viện, nhìn thấy Cổ Minh Châu liền tiến lên đón:
Con bé này lại chạy đi đâu nữa vậy? Trời tối rồi, đừng có chạy lung tung nữa.
Dứt lời, Lâm phu nhân dặn dò Bảo Đồng:
Không biết trên đường sẽ xảy ra chuyện gì, đừng để tiểu thư nghịch phá tùy ý.
Liễu Tô đáp:
Có lẽ đêm nay phò mã có thể tìm thấy bách phu trưởng đó, vả lại phò mã đã được dẫn vào núi rồi.
Xem ra đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, bước tiếp theo sẽ ra tay bên cạnh Thái tử, giúp Thái tử thuận lợi bước vào trong chiếc bẫy ấy.
Cổ Minh Châu lắc đầu:
Ta cũng không biết, người theo dõi cho sát sao, phát hiện điều gì kì lạ thì tới thông báo cho ta biết.
Liễu Tô gật đầu.
Sơ Cửu quay đầu nhìn vào trong phòng, Tam gia vẫn yên lặng không nói, xem ra bâ3y giờ có vẻ nghiêm trọng thật. Sơ Cửu như muốn nói rồi lại thôi, Bảo Đồng đã ngầm hiểu trong lòng, như vậy thì bọn họ vẫn chưa
tiện 9để gửi con gà đó về rồi.
Không phải là chơi lớn thật rồi đấy chứ? Cổ Minh Châu nhớ lại tình hình khi Ngụy Nguyên Kham ngất xỉu ở nhà họ Cố, bệnh của hắn ập tới rất nhanh. Cô đã từng xem xét vết thương cũ cho hắn, không hề sưng đỏ hay
có dấu hiệu lở loét nhưng Sơ Cửu lại luôn dùng đá lạnh xoa xung quanh vết thương, chứng tỏ vết thương đó khiến cho Ngụy đại nhân cảm thấy không thoải mái.
Cổ Minh Châu hỏi:
Ngụy đại nhân còn dặn dò ngươi chuyện gì khác không?
Liễu Tô lắc đầu:
Chưa nói bao giờ.
Hoài Nhu công chúa nở một nụ cười xinh đẹp:
Phò mã vẫn chưa biết là ta sẽ đi trước nhưng ta quyết định từ lâu rồi.
Lâm phu nhân hiểu ý:
Đêm nay ta sẽ ở đây, đợi tin tức cùng công chúa.
Vâng!
Cổ Minh Châu trả lời dứt khoát.
Hoài Nhu công chúa nhận được tin tức của phò mã, chắc chắn đêm nay sẽ vô cùng lo lắng, có thể mời mẹ sang bên đó tức là công chúa cực kì tin tưởng mẹ.
luôn là công chúa của Đại Chu, chưa bao giờ là chính bản thân mình, cũng chẳng thực hiện đủ trách nhiệm của một người phụ nữ nhà họ Trình, lần này cho dù kết quả thế nào thì ta cũng muốn làm một lần. Nếu như
có thể giúp được phò mã và bá mẫu, ta cảm thấy việc đó xứng đáng hơn làm công chúa nhiều.
Nàng nói:
Phu nhân, lát nữa có người hỏi đến thì bảo là ta tới mượn ít người của bà nhé.
Công chúa định dẫn theo người ra ngoài?
Lâm phu nhân lo lắng:
E là chuyện này không an toàn đâu.
Bảo Đồng vâng dạ một tiếng.
Lâm phu nhân kiên nhẫn giảng giải:
Châu Châu nghe lời, sau khi về hầu phủ rồi, sân trong nhà to con có thể chạy chơi tùy thích, đến lúc đó mẹ không ngăn cản con nữa.
Ấp chiếc lò sưởi be bé vào trong tay, Hoài Nhu công chúa cảm thấy vô cùng thư thái. Tuy lúc trước nàng không qua lại nhiều với Lâm phu nhân nhưng giờ phút này lại có cảm giác thân thiết. Có lẽ là trong những giờ
phút nguy nan có thể nhìn rõ được tính tình của một người, Lâm phu nhân thật sự vừa dịu dàng vừa bình tĩnh, hy vọng sau này nàng sẽ có cơ hội qua lại thường xuyên với Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân vẫn chưa biết về nội tình cặn kẽ bên trong những câu này đã đủ để bà đưa ra lựa chọn:
Ta sẽ dốc hết sức.
Hoài Nhu công chúa đáp:
Từ bé đến lớn ta luôn quy củ, cứng nhắc. Sau khi xuất giá lúc nào cũng nhớ đến lời dạy bảo của Quý phi nương nương, thậm chí đến cả việc ăn mặc trang điểm cũng không dám tùy hứng. Ta
Lâm phu nhân ngạc nhiên hỏi lại:
Nhưng nhỡ đâu xảy ra bất trắc...
Ta biết.
Hoài Nhu công chúa càng nắm chặt chiếc lò sưởi tay trong tay hơn:
Nhưng nếu như chuyện này xảy ra với phu nhân, phu nhân sẽ chọn như thế nào? Có cố hết sức vì phu quân của mình không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.