Chương 156: Mắc lừa


miên, mất bao nhiêu thành trì chứ đừng nhắc đến thiệt hại về binh mã.


Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Thái tử hận khô8ng thể lập tức bay về kinh thành. Trong khắp Đại Chu, kinh sư là nơi an toàn nhất. Phụ hoàng đế binh mã tinh nhuệ nhất Đại3 Chu đóng giữ ở kinh thành. Dù biên cương

có xảy ra loạn lạc thì ở trong kinh cũng có thể kê cao gối mà ngủ.
<9br>
Nếu giờ Thái tử điện hạ đi, biên cương phía Bắc xảy ra chuyện, e rằng Ngự sử ngôn quan sẽ tố cáo Thái tử không làm trò6n trách nhiệm của trữ quân.
Thân tiên sinh nói tiếp:
Hơn nữa không trấn áp đám người đó, ai
Lâm phu nhân thất vọng. Xem ra lần này Hoài Nhu công chúa gặp nguy hiểm rồi. Ngoài lo lắng cho công chúa ra thì bà còn cảm thấy một trận gió lạnh ùa đến.
Rất nhiều chuyện không biết thì thôi, chứ sau khi biết được nội tình thì quả là khiến lòng người lạnh lẽo. Công chúa của Đại Chu mà còn bị ruồng bỏ như vậy...
Lâm phu nhân vươn tay ôm Châu Châu đang đứng bên cạnh vào lòng. May mà công chúa và Ngụy đại nhân đã điều tra rõ mọi chuyện nên mới có cơ hội chuyển bại thành thẳng, chắc chắn công chúa và phò mã có thể
Thân tiên sinh chỉ vị trí họ đang ở và vùng núi, nơi Triệu thị - mẹ ruột của phò mã bị bắt đến.

Thái tử điện hạ bố trí người ở đây, tấn công bất ngờ đám phản quân này. Để chắc chắn, điện hạ hãy đến khe núi Dương Võ. Nơi đó là yếu địa phòng thủ, bình thường sẽ có tướng sĩ canh gác ở đây. Sau đó lần lượt cho
người đến Ninh Hóa sở, Ninh Võ sở, Chấn Võ sở điều binh. Khoảng cách từ ba chỗ này đến khu Dương Võ tương đương với nhau, dù xuất binh ở đâu cũng có thể bảo vệ an toàn cho Thái tử.

Sau lưng Thân tiên sinh vang lên giọng nói của Thái tử.
Tim Thần tiên sinh không kìm được mà đập mạnh, trong lòng thêm cảnh giác. Chẳng lẽ Thái tử muốn thay đổi chủ ý? Ông ta quay vào phòng, khom người hành lễ.
Thái tử nói:
Bản cũng không thể yên tâm được. Tiên sinh bốc một quẻ xem lành dữ đi.

biết được chúng có đ5uổi theo hay không. Đến lúc ấy thì đúng là chúng ta rơi vào thế bị động rồi. Thuộc hạ chỉ cho người bắt Bành Lương chứ không kinh động đến phò mã cũng là vì có suy nghĩ này. Chỉ sợ đám người
đó đánh hơi được điểm bất thường, trực tiếp xuất binh đối phó Thái tử gia. Tuy rằng cảm thấy có lỗi với phò mã nhưng thuộc hạ cũng chỉ có thể trù tính cho an nguy và tiền đề của điện hạ mà thôi.

Thân tiên sinh nói không sai, Thái tử đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.
Thân tiên sinh nói:
Thái tử gia phải đưa ra quyết định nhanh. Hoài Nhu công chúa còn chưa đi được bao xa, vẫn còn có thể đuổi kịp. Nhưng một khi Đông cung nhúng tay vào chuyện của công chúa thì phải có kết
quả...

Ngăn cản Hoài Nhu, chắc chắn Hoài Nhu sẽ đề cập đến Triệu thị. Đến lúc ấy gã có cứu hay không? Thế nên Thần tiên sinh không làm gì, chỉ đi thẩm vấn Bành Lương.
Vậy nên muốn giả vờ như không biết là chuyện không thể
Dù nghĩ hết nước hết cái thì tương kế tựu kế vẫn là cách tốt nhất, Thái tử lập tức dặn dò:
Mang bản đồ ra đây.

Tấm bản đồ to, rộng được trải ra trước mắt Thái tử.
Thái tử nhìn Thân tiên sinh, thấy mắt Thân tiên sinh đỏ rực, chắc hẳn là đã không ngủ một đêm. Thân tiên sinh quả thật hết lòng hết sức vì chuyện của gã.

Hoài Nhu này... đến lúc then chốt thì chỉ biết gây rắc rối cho ta.
Thái tử ghét bỏ than phiền.

Hoài Nhu công chúa mượn hộ vệ của Hoài Viễn hầu phu nhân. Nếu công chúa đi mãi mà không về thì chắc chắn Hoài Viễn hầu phu nhân sẽ đến tìm Thái tử điện hạ.

Ấn giám của Thái tử có thể điều động binh mã của Vệ sở xung quanh. Lập kế kìm chân số binh mã này, Thái tử sẽ như một con chim gãy cánh, dù có giãy giụa thế nào đi chăng nữa cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn
tay ông ta.
Thái tử còn tưởng khe Dương Võ là nơi an toàn nhất nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, khu Dương Võ mới là nơi canh gác của quân đội hùng hậu, Thái tử đến đó chính là tự chui đầu vào rọ.
(Ấn giám: bảo lưu dấu gốc của ấn triện để đề phòng giả mạo
Thân tiên sinh đáp một tiếng, tảng đá đè nặng trong lòng lập tức biến mất, quan trọng nhất là thuyết phục Thái tử để Thái tử bảo Đào Đạc đi làm việc. Tuy Thái tử tin tưởng ông ta nhưng cũng hiểu đạo lý mưu sĩ
không được sử dụng binh mã, thế nên Thái tử giao hết chức trách này cho Đào Đạc. Đào Đạc giống con chó của Thái tử, vô cùng trung thành. Qua được ải của Đào Đạc mới có thể thực sự khống chế được Đông cung.
Thái tử gật đầu, đột nhiên nhớ đến Thôi Trinh về kinh trước một bước, lập tức tiếc nuối nói:
Biết thế nên giữ Định Ninh hầu lại.

Thân tiên sinh đáp:
Định Ninh hầu mới rời đi chưa được bao lâu, thuộc hạ lập tức cho người đuổi theo lệnh cho Định Ninh hầu dẫn binh mã của Chấn Võ vệ đến bảo vệ điện hạ. Nếu lần này điện hạ thành công thì sẽ là
trữ quân xuất sắc của Đại Chu, vừa có thể bình phản quân mà còn có thể điều tra chân tướng cuộc binh biến Sơn Tây năm xưa, một công đôi việc, không ai có thể sánh được với ngài.

Chúng muốn bắt hoàng thân quốc thích của Đại Chu để uy hiếp, có điều sức nặng của Hoài Nhu công chúa và phò mã sao sánh được với Thái tử?
Thái tử muốn lợi dụng Hoài Nhu công chúa và phò mã mà không ngờ rằng người bị đặt trên thớt chính là bản thân gã.

Thần tiên sinh, đợi đã.

Thân tiên sinh che khóe miệng đang hơi nhếch của mình lên sau tay áo:
Tuân lệnh.

Lâm phu nhân đợi tin tức bên Thái tử từ nãy đến giờ. Nếu Thái tử đi cứu Hoài Nhu công chúa thì sẽ cho ngựa xe dừng ở dịch trạm.

Phu nhân.
Bảo Đồng đẩy cửa vào thưa:
Người của Đông cung đến báo tin, một khắc sau sẽ khởi hành.


Cứ thế đi.
Ánh mắt Thái tử nhìn chằm chằm vào bản đồ:
Lập tức điều động nhân thủ đi bao vây đám người được gọi là 'sơn phủ kia.

Thân tiên sinh gật đầu:
Trước khi thành công thì không được để lộ tin tức, nhất là với đám người Ngụy Nguyên Kham kia, tránh chúng phá hỏng chuyện tốt của chúng ta.


Ngụy Nguyên Kham hỏi công chúa thì cứ nói bản cung cho người đi bảo vệ rồi.
Thái tử nói rồi cởi ấn giám Đông cung trên eo xuống:
Truyền Đào Đạc đến đây, ta dặn dò hắn đi làm.

bình an thoát thân.

Dặn dò mọi người, chúng ta đúng giờ khởi hành, đừng làm liên lụy đến cả đoàn.
Lâm phu nhân thở dài một hơi. Lúc này không được hoảng loạn. Tuy rằng nữ quyền như họ không thể xung phong xông vào trận địa
nhưng cũng phải làm tốt chuyện của bản thân, không thể để lộ ra sơ suất gì khiến đám người đó nghi ngờ, làm loạn ván cờ mà Ngụy đại nhân và công chúa đã sắp xếp.
Cổ Minh Châu đoán lúc này người của Ngụy Nguyên Kham đã bắt đầu hành động rồi. Trận chiến này có liên quan đến an nguy của biên giới phía Bắc, chắc chắn Ngụy Nguyên Kham sẽ không để xảy ra bất kì bất trắc

nào.

Điểm duy nhất khiến cô yên tâm cũng chỉ có vậy.


Phu nhân, Thôi nhị gia đến.


Ma ma quản sự dẫn Thôi Vị vào, Thôi Vị khom người hành lễ với Lâm phu nhân:
Di mẫu đã chuẩn bị xong chưa?


Lâm phu nhân gật đầu:
Đều ổn thỏa rồi.



Sắc mặt di mẫu không được tốt lắm, có phải là vì chuyện của đại ca mà không nghỉ ngơi tốt không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.