Chương 157: Bắt đầu
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1757 chữ
- 2021-12-31 05:18:41
Đúng thế.
Gương mặt Lâm phu nhân từ ái:
Châu Châu rất hiếu thuận.
Bệnh tình của biểu muội đã có chuyển biến tốt.
Thôi Vị nói tiếp8:
Mấy năm nay xem như di mẫu cũng không uổng công.
Nhất là giờ đây đám người đó đang có âm mưu, bọn họ ở thể yếu, tổn thất về người chỉ là chuyện nhỏ, nhưng xung quanh có không ít dân chúng, không thể kéo thêm nhiều số mệnh vô tội vào ngọn lửa chiến tranh
này nữa.
Cho dù bên cạnh Thái tử có người của Lâm Tự Chấn thì kẻ đó cũng muốn mượn miệng một người để thực hiện kế hoạch của mình, Bành Lương chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Bành Lương cũng hiểu rõ người bắt cóc Triệu thị tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là sơn tặc, không thì ông ta đã báo quan từ lâu rồi. Hành vi lén lén lút lút như thế này sẽ bị gán cho tội
Xin phu nhân hãy yên tâm.
Nhân lúc Lâm phu nhân thay quần áo, Cổ Minh Châu cũng lấy máy bắn tên trên cánh tay và thanh chủy thủ buộc trên bắp chân ra kiểm tra lại một lượt.
lũng Dương Vũ.
Đừng quên đem theo hai đứa con của Lâm Tự Chân cho ta.
Thái tử nói.
Trương Đồng bẩm báo:
Người vùng này gọi là núi Ngũ Phong, trong núi có động giấu binh, đúng là Thái tử đã cho binh mã bao vây ngọn núi này để bắt người, trong thời gian ngắn là khó có thể ra ngoài được.
Trong núi địa hình phức tạp, chỉ với ít người đã có thể khống chế được binh mã do Thái tử tìm tới.
Giờ ta không ra tay,
Ngụy Nguyên Kham hoàn toàn bình tĩnh:
mà sẽ đợi cho đến khi Trữ quân bị bắt, Vệ sở xung quanh loạn cào cào thì mới bất đắc dĩ ra mặt giải cứu Trữ quân.
Trữ quân bị bắt làm con tin là trọng tội, nếu giải cứu không thành thì tôi không thể tha, xem ra sẽ chẳng có ai tranh giành tội danh này với ta đâu.
là địch, quan ải biên cương e là sẽ thất thủ. Nếu có thêm Du Lâm vệ tiếp ứng thì cả tuyến Tây Bắc này sẽ rơi vào tay kẻ địch.
Châu Trạch Sênh lập tức quay sang nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Tôi biết ngài có cách, hãy để tôi đi giữ quan ải, tôi không thể cứ ở đây bảo vệ nữ quyến mãi.
hai mẹ con cùng một lúc, sau đó lại phát hiện Hàn Ngọc cũng bị bắt, Lâm Tự Chân lâm vào nguy hiểm, công chúa và Thái tử cũng theo tới Sơn Tây, thế là lại phải cân nhắc lại.
Châu Trạch Sênh ở bên cạnh đã hiểu, y là võ tướng nên đương nhiên hiểu rõ nguy hiểm của cục diện trước mắt:
Nếu người của Vệ sở Ninh Vũ cũng phản bội Đại Chu thì một khi quan ải Ninh Vũ mở ra, trước sau đều
Cổ Minh Châu ngồi bên cạnh kéo tay mẹ, câu nói này của Thôi Vị nghe có vẻ rất bình thường nhưng lại khiến cô cảnh giác, cô cứ có cảm giác hắn đang dò la bọn họ.
Thôi Vị đã biết được điều gì rồi ư? Năm năm trước cô đã biết Thôi Vị không đơn giản, giờ đây cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt. Hắn không hề giống như bộ dạng từ chất tầm thường mà hắn thể hiện ra ngoài, rất có
thể hắn có một bí mật giấu rất kỹ, kỹ đến mức không thể dò ra được.
Thôi Vị đứng dậy cáo từ:
Cháu đưa mẹ và cữu mẫu lên xe trước, đến lúc nghỉ ngơi sẽ lại qua thăm người.
Thúc đi rồi thì nhóm nữ quyền đó phải đối mặt với quân phản loạn của Lâm Tự Chân như thế nào?
Ngụy Nguyên Kham bình thản nói:
Hơn nữa tiểu thúc vẫn còn là tướng lĩnh của Vệ sở kinh kỳ, đột nhiên xuất
hiện tại Vệ sở như vậy, cho dù có tìm cớ chống chế thì vẫn rất dễ khiến người ta nghi ngờ. Chúng ta còn phải điều tra vụ án của Như Quân, cho nên ta muốn thúc âm thầm bảo vệ nữ quyến, đợi bọn họ bình an hãy lập
Sau đó bọn họ lại phát hiện ra tung tích của Bành Lương, Trương Đồng tưởng có thể giúp phò mã gia tìm ra Bành Lương, nhưng lại nhìn thấy rất nhiều người của Đông cung xung quanh ông ta.
Trương Đồng không dám hành động khinh suất, Bành Lương cứ thể bị người của Đông cung đưa đi. Trận chiến một khi đã bắt đầu thì bất cứ chuyện nhỏ nào cũng có thể trở thành nhược điểm trí mạng của bọn họ.
Đến giờ, hai mẹ con lại bước lên xe ngựa như thường ngày.
Đoàn xe lại bắt đầu tiến về phía trước, Thái tử vẫn một mình một ngựa dẫn đầu, đến khi đến khu rừng trước mặt, gã mới chui vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, đó cũng là lúc gã tránh khỏi đoàn người đi về phía thung
Câu nói này đã chạm tới tâm sự của Lâm phu nhân, sống mũi bà hơi cay, vành mắt đỏ3 ửng:
Ta cũng chẳng cầu mong điều gì khác, chỉ cần Châu Châu có thể sống một cuộc đời bình an là đủ rồi.
Trong mắt người khác có thể9 Châu Châu chỉ là một kẻ mắc bệnh ngốc, nhưng với bà thì dù có thể nào Châu Châu cũng là đứa con gái mà bà yêu thương nhất.
tướng, làm vậy hoàn toàn không có lợi cho quan lộ sau này của ông ta, cho nên đến giờ ông ta vẫn chỉ là một tách phu trưởng.
Có hại tất có lợi, mặc dù quan lộ bị cản trở nhưng lại tiện cho ông ta nghe ngóng vụ án năm đó. Hiện giờ Bành Lương đang nhậm chức ở Vệ sở Ninh Vũ, tổng quản của Vệ sở là thuộc hạ của Trịnh Biện, ta nghĩ Bành
Trương Đồng nói:
Không biết Bành Lương sẽ ra sao.
Nghĩ tới hoàn cảnh của Bành Lương, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hổ thẹn, dù sao ông ta cũng bị bắt đi ngay trước mắt hắn.
Bảo Đồng cười nói:
Phu nhân, người xem thường đại tiểu thư rồi, lúc đại tiểu thư ở Thiểm Tây, lão thái gia còn dẫn đại tiểu thư đi cưỡi lừa nữa cơ mà, ban đầu nô tỳ cũng thấy lo lắm, nhưng sau đó phát hiện đại tiểu
thư ngồi rất vững mới thở phào nhẹ nhõm.
danh lính đào ngũ, một khi bị bắt sẽ bị xử lý theo quân pháp, nếu Bành Lương không cảm thấy đây là chuyện không thể tránh khỏi thì đã không đưa ra sự lựa chọn như thế này.
Giống như suy đoán của ta, Bành Lương và Triệu thị ở lại đây là để điều tra vụ binh biển Sơn Tây, Bành Lương nhiều lần được điều động nhậm chức ở các Vệ sở xung quanh phủ Thái Nguyên, kể cả văn quan lẫn võ
bên trông chừng nữa mà.
Nghe Bảo Đồng nói vậy, Lâm phu nhân cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều:
Nhưng vẫn không được chủ quan.
Lương đã điều tra ra được gì đó, cũng bởi vậy nên bị đối phương nghi ngờ, thân phận của Triệu thị cũng do đó mà bị lộ.
Hắn ở phủ Thái Nguyên tra án từng bước dồn ép, Triệu thị bị bắt, phò mã tới phủ Thái Nguyên, có thể ngay từ đầu bọn họ đã sợ Triệu thị sẽ tiết lộ tin tức cho phò mã, muốn lợi Triệu thị để dẫn dụ phò mã tới, diệt khẩu
Bà nhìn th6ấy bệnh tình của Châu Châu có chuyển biến tốt nhưng lại không muốn để lộ ra quá nhiều sự mong đợi ở trước mặt cô, bởi vì như vậy sẽ trở thành 5gánh nặng cho Châu Châu. Châu Châu của bà chỉ cần hạnh
phúc, vui vẻ, có thông minh hay không, có xinh đẹp hay không cũng chẳng hề gì.
Cha ta từng dẫn Châu Châu đi cưỡi lừa ư?
Lâm phu nhân kinh ngạc, sao bà không hề biết gì? Cha làm vậy cũng liều thật đấy... nhưng mà sao Châu Châu có thể học được?
Bảo Đồng cười nói:
Cho nên người không cần lo lắng đâu, đại tiểu thư cả ngày ở trong nhà chạy tới chạy lui, sức khỏe cũng tốt lên nhiều rồi, thêm nữa mọi chuyện đều đã được an bài ổn thỏa, còn có nô tỳ và hộ vệ ở
tức quay lại tiếp tục công việc, trận chiến này không tránh khỏi phải đánh lâu dài, đừng vội chuyện nhất thời.
Châu Trạch Sênh nói:
Vậy còn ngài thì sao? Ngài dẫn binh sẽ không khiến hoàng thượng nghi kỵ ư?
Ông ta đã bị nhắm tới từ lâu rồi.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ngươi đột ngột ra tay sẽ khiến bọn chúng nảy sinh nghi ngờ. Thái tử biết bên trong núi Ngũ Phong vốn không phải là sơn tặc, bằng không sẽ không gây
động tĩnh lớn như thế.
Lâm phu nhân gật đầu.
Đợi Thôi Vị rời khỏi căn nhà, Bảo Đồng mới bước lên trước:
Phu nhân, để nô tỳ hầu hạ người thay y phục.
Đó là hai con tin cực tốt, vào thời khắc quan trọng có thể dùng để bảo toàn mạng sống, nếu Lâm Tự Chân dám làm bừa, gã sẽ giết chết đứa lớn.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Thái tử cưỡi trên lưng ngựa đi càng lúc càng xa, quả nhiên Thái tử đã lén điều động người tới núi Nguyên Bình trước.
Vì để tiến hành động, Lâm phu nhân đã thay một bộ quần áo tay hẹp.
Bà lo lắng nhìn Cổ Minh Châu:
Ta không sao, nếu gặp chuyện có thể chạy nhanh, chỉ lo cho Châu Châu.
Trương Đồng phát hiện ra rất nhiều vết chân ngựa ở xung quanh núi.
Thiên binh
của Lâm Tự Chân trước giờ luôn trốn rất kỹ, đi đường còn biết xóa dấu vết để tránh bị trinh sát lần ra, nhưng giờ đây lại phô trương
thanh thế ở trong núi Ngũ Phong, giống như cố ý tiết lộ hành tung, có thể thấy đến tám phần đây là cái bẫy.
Ngài cũng thật là,
Châu Trạch Sênh nhíu chặt đầu mày:
bất chấp tất cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.