Chương 158: Bị đánh úp
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1802 chữ
- 2021-12-31 05:18:40
Lát nữa bên phía núi Ngũ Phong sẽ truyền tin tức tới.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ta sẽ dẫn người đi trước, như vậy bọn chúng mới tin là chúng ta8 đã cắn câu.
Châu Trạch Sênh gật đầu.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham dừng lại trên xe ngựa nhà họ Cố.
Cổ Minh Châu vén rèm ra, nhìn theo bóng lưng rời đi của Ngụy Nguyên Kham. Chắc là bên phía công chúa Hoài Nhu đã truyền tin tới rồi! Ngụy Nguyên Kham phải tỏ vẻ như đã mắc bẫy mới có thể khiến đám người
Lâm Tự Chân buông lỏng cảnh giác, tưởng rằng bọn họ không hề có phòng bị. Thực ra sau khi Thôi Trinh rời đi, chắc chắn sẽ nghĩ cách thông báo cho quân đội canh phòng Đội Đồng, để tránh khi Vệ sở biên cương bạo
loạn, người Thát Đát thừa cơ xâm nhập.
Công chúa Hoài Nhu tới đây để làm mồi nhử, tuy công chúa yếu đuối nhưng vào thời khắc nguy cấp vẫn bằng lòng vì phò mã và Triệu thị mà dấn thân vào nguy hiểm, đây mới là chân tình, Cổ Minh Châu rất kính
phục lòng can đảm của công chúa.
Cổ Minh Châu nói:
Còn nghe ngóng được chuyện gì nữa, mau nói hết cho ta biết.
nhà họ Cổ. Tam gia da mặt mỏng, nói năng hơi mơ hồ, những lúc này rất cần đến một hộ vệ như hắn ta ra mặt giúp đỡ.
Châu Trạch Sênh gật đầu, giờ đây, càng thêm khẳng định Ngụy Tam gia đối với Cổ đại tiểu thư không bình thường, nhưng không phải Cổ đại tiểu thư mắc bệnh ngốc ư?
Điều này quả thật y không tài nào nghĩ thông được, nói không chừng âm thầm đi theo bảo vệ trên đường lại có thể nhìn ra được manh mối gì đó.
gia.
Ngụy Nguyên Kham nói xon5g liền giục ngựa chạy về phía trước.
Sơ Cửu cố tình đi tụt lại phía sau một chút, đi tới bên cạnh Châu Trạch Sênh, nhỏ giọng nói, tránh để Liễu Tô nghe được:
Châu thất gia, ngài nhất định phải bảo vệ bên đó thật tốt.
Sơ Cửu đánh mắt về phía xe ngựa
thể xâm nhập vào trên trong nội ứng ngoại hợp. Cộng thêm núi Ngũ Phong vốn chỉ là vườn không nhà trống, binh mã vốn không nhiều, rất dễ ứng phó, công chúa và phò mã chắc cũng sẽ bình an vô sự, tuy việc cứu
Triệu thị hơi khó khăn nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Cổ Minh Châu thở phào thay cho công chúa Hoài Nhu và phò mã, dùng sự an nguy của một tên Thái tử ngu xuẩn để đổi lấy những điều này quả thật rất đáng.
Bên công chúa thế nào rồi?
Cổ Minh Châu hỏi.
Nhiếp Thầm cho người cải trang thành thôn dân và tiều phu đi thăm dò xung quanh, vẫn luôn chú ý đến tình hình trong núi, động giấu binh trong núi quá phức tạp, còn là di sản có từ tiền triều.
Cổ Minh Châu từng nghe cha mình nhắc tới, Nguyên Bình thời tiền triều là trọng trấn biên cương, có không ít binh mã canh giữ cương vực Đại Chu hướng về phía Tây, mở rộng về phía Bắc, gia cố thêm sự phòng vệ
Liễu Tô nhanh chóng thuật lại hết tất cả, Cổ Minh Châu cũng hiểu rõ toàn bộ cục diện. Lâm Tự Chân cố ý gài bẫy để Thái tử tập trung hết sự chú ý vào núi Ngũ Phong, nhưng thực tế trọng binh không nằm ở thung
lũng Dương Vũ. Ngụy đại nhân giả bộ không biết gì, thực ra đã sớm cho gia tướng đi tìm tay chân của nhà họ Ngụy cài cắm ở các Vệ sở, mệnh lệnh cho bọn họ tập trung sẵn sàng.
Ngụy đại nhân đã có phán đoán từ trước, cho nên có thể mau chóng dẫn thuộc hạ đi nghênh địch, không vì việc Thái tử bị bắt mà có bất kỳ sự hoảng loạn nào. Hắn lại cho người đi tìm hiểu động giấu binh trước để có
của phủ Tuyên, Đại Đồng và Thiểm Tây, binh lính của Nguyên Bình không tránh khỏi thiếu việc làm nên đương nhiên cũng dần bị bỏ phế, đám người Lâm Tự Chân đã lợi dụng điểm này để hành sự.
Liễu Tô nói tiếp:
Cũng may xung quanh đây có người từng tới động giấu binh, Nhiếp Thầm đã phác họa lại một tấm đưa cho Ngụy đại nhân. Công chúa Hoài Nhu tới núi Ngũ Phong là muốn thu hút sự chú ý của
người trong động giấu binh, đợi khi đám người này tập trung toàn bộ tinh thần về phía công chúa, sẽ là cơ hội tốt nhất để giải cứu Triệu thị.
Bên đó giao lại cho3 tiểu thúc.
Vẻ mặt Ngụy Nguyên Kham lạnh lẽo, trong đôi mắt âm u không có bất kỳ tình cảm nào.
Tam gia, công chúa Hoài Nhu đã tiến 9vào trong núi rồi.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu, lập tức rời khỏi đội ngũ, dẫn theo người thúc ngựa về phía núi Ngũ Phong, trước khi đi 6còn nhìn Liễu Tô ở bên cạnh:
Ngươi ở lại cùng với đám Nhiếp Thầm, cùng nhau giúp đỡ Châu thất
Thôi Vị hơi do dự:
Để ta cho người đi thám thính.
Không kịp nữa rồi.
Lục Thận Chị nói:
Trước tiên cứ lệnh cho trinh sát ngăn cản đám binh mã đó tới gần, chúng ta cũng phải chỉnh tề đội ngũ, chuẩn bị sẵn sàng.
Thôi Vị nhíu mày:
Thái tử gia đi đâu rồi? Có phải nên thông báo cho người của Đông cùng một tiếng không? Chúng ta tự tiện dùng người, e là không hợp quy tắc.
Thôi Vị nói:
Có phải là người do triều đình phải tới không? Muốn hộ tống Thái tử và nữ quyển vào kinh?
Trinh sát lắc đầu:
Không thấy bên phía Đông cung nhắc tới chuyện này.
Lục Thận Chi nhìn thấy tình hình như vậy cũng giục ngựa chạy lên trước.
Lâm Tự Chân lập ra kế sách này là để bắt Thái tử, có vẻ không liên quan gì đến bọn họ cả, nhưng Cổ Minh Châu lại cảm thấy đám người Lâm Tự Chân sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ. Bọn họ là nữ quyền của quan lại
quyền quý Đại Chu, nếu bắt được thì kiểu gì cũng có chỗ dùng tới.
Lâm phu nhân thấy hơi bức bối, lát nữa lúc xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi, bà có nên đi thăm trưởng tỷ không? Có thể đến giờ trưởng tỷ vẫn không hề hay biết gì cả, có phải bà nên nói rõ với trưởng tỷ, để sau này bất kể
Hai người vừa nói tới đây thì nghe thấy có người vội vàng cấp báo:
Có binh mã đang chạy về phía này.
Thôi Vị nghe thấy vậy, lập tức chạy lên mấy bước đón lấy trinh sát kia.
Trinh sát há to miệng thở dốc:
Khoảng hơn trăm người!
Không biết nữ quyền nhà họ Thôi có định đi cùng chúng ta không.
Cổ Minh Châu lắc đầu, lần trước ở trong thôn, Lâm thái phu nhân đã bỏ hai mẹ con bọn họ lại, hơn nữa một khi có binh mã tới thì Lâm thái phu nhân sẽ càng coi bọn họ là gánh nặng, tuyệt đối sẽ không đưa bọn họ đi
cùng
chạy về nơi nào thì mọi người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại, đám người dưới bắt đầu lục tục đi đỡ các phu nhân tiểu thư xuống xe tạm thời nghỉ ngơi.
Liễu Tô nhân cơ hội này tới bên cạnh Cổ Minh Châu:
Đám Nhiếp Thẩm đang ở phía sau, thuộc hạ đã thương lượng với Nhiếp Thầm rồi, nếu bên đó có bất kỳ động tĩnh gì thì Nhiếp Thẩm sẽ dẫn người tới tiếp ứng.
Chỉ cần có thể cản được người Thát Đát ở bên ngoài quan ải thì binh mã của Lâm Tự Chân có nhiều cách thế nào cũng chẳng thể lật được thế cờ, sớm muộn gì cũng sẽ bị trấn áp. Hơn nữa đánh giặc phải bắt vua trước
tiên, giết được Lâm Tự Chân thì lòng quân phản loạn sẽ dao động, triều đình có thể nhân cơ hội đó mà tấn công triệt để, cho nên việc mà Ngụy Nguyên Kham và Thôi Trinh muốn làm là kéo dài thời gian, đợi quân tiếp
viện của triều đình tới.
Lục đại ca.
Thôi Vịnói:
Ta đi hỏi ý kiến Thái tử gia trước.
Có thể Thái tử gia không có ở trên xe đâu.
Lục Thận Chi nói:
Mỗi lần xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi, ta đều tới chỗ Thái tử gia bẩm báo tình hình của phạm nhân, nhưng ban nãy ta tới, Thái tử gia lại không chịu gặp
mặt, rèm xe bị gió thổi lay, ta nương theo đó nhìn vào thì bên trong không hề
có ai cả.
Vẻ mặt Lục Thận Chi trở nên nghiêm trọng:
Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Hắn được Ngụy đại nhân dặn dò ở lại trông coi phạm nhân và giúp đỡ đội xe.
Hiện giờ phát hiện có binh mã ở gần đây thì tất nhiên phải tiết lộ chuyện này.
Lục Thận Chi nhíu mày, Thôi Vị là người đã trải qua đủ mọi trận chiến lớn nhỏ, sao đến lúc quan trọng lại nhu nhược thiếu quyết đoán như thế này? Hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đi khuyên giải Thôi Vị mà trực
tiếp dặn dò người dưới:
Đi trước ngăn đám người đó lại, theo luật pháp của Đại Chu, binh mã trên năm mươi người nhìn thấy xe ngựa của Thái tử phải lập tức dừng lại cách đó mười dặm, mau chóng dâng thư xin cho
đi tiếp, đằng này đã hơn trăm người thì phải có chỉ huy, bảo một mình chỉ huy tới đây.
Thôi Vị nhìn thấy trinh sát cưỡi ngựa chạy đi thì vẫn hoang mang. Chuyện xảy ra quá đột ngột mà vẫn có thể ứng phó thần tốc như vậy, một quan viên phủ nha địa phương như Lục Thận Chi thậm chí còn hiểu
chuyện điều binh khiển tướng hơn hẳn.
Thôi Vị dặn dò hộ vệ nhà hộ Thôi dàn trận sẵn sàng.
Đại nhân, bình thường lúc chúng ta lên đường đều có hộ vệ Đông cung kiểm tra tình hình xung quanh và đằng trước, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy những hộ vệ đó đâu cả.
Nha sai bước lên trước bẩm báo với Lục Thận Chi.
Dường như lúc này Thôi Vị mới chợt nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề:
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.