Chương 162: Phế vật


Thái tử ghìm ngựa, không chịu tiến thêm một bước, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Võ tướng trên cổng thành không hề nhúc nhích, cứ đứng yê8n thi gan với gã.
quân tư của bọn ta. Không có ngựa chiến, bọn ta thua trận sẽ bị triều đình xử tử. Vì mạng sống, bọn ta không thể không bỏ nhiều tiền mua ngựa trong tay Thái tử gia. Tướng sĩ biên cương bọn ta lấy đâu ra nhiều tiền
bạc như thế? Bị ép đến đường cùng, ta đành phải học theo Thái tử gia, buôn bán ngựa chiến từ biên cương, ít nhất các tướng sĩ dưới quyền ta còn có ngựa mà dùng.

Đáp lại bọn họ chỉ là một trận mưa tên trên đỉnh đầu.
Thái tử hoảng loạn rút trường kiếm bên hông ra, đoạn quay đầu nhìn Thân tiên sinh:
Sao thung lũng Dương Vũ lại có mai phục? Đó là ai?


Không thể coi là phản bội.
Thần tiên sinh thản nhiên nói:
Ta chưa bao giờ thật lòng cống hiến cho điện hạ, người ngu xuẩn như ngươi sao xứng làm Thái tử?

Trán Thái tử nổi đầy gân xanh, nỗi nhục nhã và phẫn nộ bừng lên trong người gã. Gã giơ trường kiếm trong tay lên, định giết chết Thân tiên sinh thì một mũi tên đã xé gió bay tới, bắn trúng vai phải của gã.
Nhưng thân vệ còn chưa dứt lời, một5 cây trường thương đã bay
vút
từ trên cổng thành xuống.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, cây trường thương đã đâm thẳng vào ngực gã thân vệ.
Thân vệ vừa chém giết vừa dẫn Thái tử định phá vòng vây. Còn Lâm Tự Chân chỉ đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, không hề có ý định ra tay. Thái tử đã trở thành vật trong túi ông ta.
Thời gian qua đi, thân vệ Đông cung lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại một người bảo vệ trước mặt Thái tử và Thân tiên sinh.
Sắc mặt Thái tử lập tức trở nên khó coi:
Rốt... rốt cuộc ngươi là ai?

Người kia cười tự giễu:
Vốn dĩ ta cũng là tướng lĩnh trung quân báo quốc, nhưng triều đình coi bọn ta như heo như chó. Bọn ta đánh cược tính mạng, bảo vệ an nguy của Đại Chu, Đại Chu lại cắt xén cả ngựa chiến,
Máu tươi bắn ra từ mũi thương, sau đó cơ thể gã thân vệ rơi khỏi lưng ngựa, bị cây thương kia ghim trên mặt đất. Máu tươi chảy thấm ướt cả mặt đất, hắn còn không kịp kêu tiếng nào đã phải bỏ mạng trước ánh mắt
bao nhiêu người.
giành lấy tất cả những gì ông ta đang được hưởng.
Thái tử nhớ ra:
Lâm Tự Chân... Hai đứa con người vẫn nằm trong tay bản cung, ngươi không cần bọn chúng sao?
Nói đoạn, gã nhìn ra sau lưng, Lâm Nhuận Sinh và Lâm Nhuận Chi bị thân vệ dẫn theo tới thung lũng
Trong đám đông chợt có người bật tiếng cười lạnh. Sau đó càng nhiều người bật cười theo.

Mặt mũi và uy nghiêm của Đông cung đáng giá lắm à? Thái tử gia lén khai mỏ ở phủ Thái Nguyên, lại cho người tự ý mua bán ngựa chiến với người Phiên, đây cũng là mặt mũi của Đông cung hay sao?

Thân vệ khó tin nhìn mũi kiếm nhuốm máu cắm xuống lưng ngựa.
Thái tử cũng trợn tròn mắt, Thần tiên sinh trước mắt khiến gã cảm thấy vô cùng xa lạ:
Ngươi... Là ngươi... Phản bội bản cung!

Người kia nghiêng người về phía trước:
Không có bọn ta, Thái tử điện hạ há có thể ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, ôm mỹ nhân trong lòng? Thế mà các tướng sĩ Vệ sở trấn thủ biên cương bọn ta lại có biết bao người ăn
không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải liều mạng chiến đấu?


Chuyện gì thế này?
Thái tử quát lớn một tiếng, lửa giận đã phừng phừng giữa hai hàng lông mày. Từ sau khi trở thà3nh Thái tử, đây là lần đầu tiên gã bị mạo phạm như vậy, lát nữa gã phải bắt quan viên thung lũng
Dương Vũ phủ phục dưới chân gã mà cầ9u xin tha thứ.
Thái tử bị đưa đến trước mặt Lâm Tự Chân.
Lâm Tự Chân cụp mắt:
Thái tử Đại Chu?
Nói đoạn, ông ta bỗng vung chân đạp Thái tử ngã xuống khỏi lưng ngựa:
Cũng chỉ là phế vật dưới chân ta thôi!


Bảo vệ Thái tử điện hạ!
Thân vệ Đông cung rút vũ khí thúc ngựa xông lên quây chặt lấy Thái tử.

Các ngươi muốn mưu phản đấy à!
Có người hét lên.
Thái tử tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng thấy hai cậu con trai của Lâm Tự Chân trong đám quân phản loạn. Lâm Tự Chân đã nhân lúc gã chưa kịp chuẩn bị, giành lại con trai từ bao giờ.
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Thái tử đột nhiên vỡ vụn.
Nghe đến đây, Thái tử nuốt một ngụm nước bọt, nói:
Bản cũng biết các tướng sĩ vất vả, các ngươi có yêu cầu gì cứ nói rõ với bản cung, bản cung nhất định sẽ báo cáo lên triều đình, làm chủ cho các ngươi.


Thái tử điện hạ sẽ làm chủ cho bọn ta thật chứ?
Người nọ hỏi lại.
Thái tử chậm rãi ngẩng đầu khỏi lưng thân vệ, nhìn về phía người kia.
Người đó từ từ cởi mũ chiến trên đầu xuống, để lộ cả khuôn mặt. Ông ta nhìn Thái tử với nụ cười vô cùng khinh miệt.
Nói xong, người kia tươi cười nhìn về phía Thái tử:
Chư vị tướng sĩ, trong lòng các vị, Đông cung có còn mặt mũi hay không?

Bọn ta không dám tin tưởng Thái tử gia, thoắt cái Thái tử gia sẽ phụng lệnh triều đình vây quét bọn ta, nói bọn ta là quân phản loạn ngay.
Lâm Tự Chân cũng không phủ nhận, ông ta xuất hiện ở đây vốn không có ý định che giấu thân phận. Sau khi Thái tử mắc lừa, biên cương phía Bắc nhất định đại loạn, ông ta có thể thuận thể hành động. Thái tử Đại
Chu ít nhất cũng có thể đổi được mười thành trì, ông ta cũng sẽ có chút địa vị ở Áo Nhi Đỗ Ti. Ông ta sẽ ở đó chờ công tử dặn dò, công tử đoạt vị, ông ta sẽ dẫn người quay lại Đại Chu một lần nữa, khiến công lập nghiệp,
Lâm Tự Chân khẽ phất tay, lập tức có người xông lên chiến đấu với thân vệ Đông cung.

Thái tử gia!

sự khiến gã cảm thấy sợ hãi.
Cổng thành từ từ mở ra.

Nhưng nghe nói Thái tử gia thích mở tiệc chiêu đãi trọng thần, bọn ta đều chưa từng được dự yến tiệc của Đông cung.


Chuyện đó có gì khó?
Người kia nhìn Thái tử:
Nghe nói Thái tử điện hạ giỏi âm luật, chi bằng chúng ta mời điện hạ về, để điện hạ tấu khúc cho chúng ta, được không?

Không, nhất định không phải, không nghiêm trọng như vậy. Chỉ là thủ quân ở thung lũng Dương Vũ mưu phản, không liên quan đến đám Lâm Tự Chân, nếu không gã sẽ trở thành trò cười lớn nhất của Đại Chu mất.
Thái tử thầm mong chờ, nếu gã quay đầu nhìn lên cổng thành thung lũng Dương Vũ một lần nữa, người đứng trên công thành sẽ biến mất. Chẳng hiểu sao lông tơ khắp người Thái tử dựng đứng cả lên, người kia thực
Thái tử nhìn gương mặt xa lạ kia, trong chốc lát không nhớ ra thân phận và chức quan của ông ta.

Thái tử không biết phải không? Mỗ đây chỉ là một vị quan nhỏ, dù từng gặp Thái tử gia, Thái tử gia cũng chẳng bận tâm. Mỗ chỉ là một trong số những tướng sĩ đã trấn thủ biên cương mười mấy năm, quanh năm
Thái tử không tra hỏi nữa, có người chúi đầu nấp dưới cánh tay thân vệ, hoảng hốt chạy trốn. Gã vốn không dẫn theo nhiều người, chắc chắn không phải đối thủ của những người này.
Đào Đạc, lúc này Thái tử chợt nhớ tới Đào Đạc đã dẫn binh đến núi Ngũ Phong. Chẳng lẽ gã đã trúng kế? Quân phản loạn của Lâm Tự Chân không ở núi Ngũ Phong mà ở đây chờ gã sao?

Đương nhiên, đương nhiên...
Thái tử vội khẳng định:
Nếu bạn cũng đã hứa với các ngươi, chắc chắn bạn cũng sẽ làm được.

Nói tới đây, Thái tử lập tức bổ sung:
Những lời bản cung nói ở đây, chư vị tướng sĩ đều đã nghe thấy. Bản cung lấy mặt mũi và uy nghiêm của Đông cung ra bảo đảm, các tướng sĩ còn lo lắng gì?

Dương Vũ cùng gã, thế mà lúc này gã lại không thấy bóng dáng hai đứa bé đâu
nữa.
Thái tử Đại Chu lập tức biến thành con cá đã nằm trên thớt.
Thân tiên sinh rút dao chém vào vai trái mình, máu tươi nhuộm đỏ áo bào của ông ta. Ông ta khẽ liếc nhìn Lâm Tự Chân:
Ta đi báo tin cho người nghĩ cách cứu Thái tử gia.
Ông ta sẽ chỉ binh mã Đại Chu đi sai
hướng, như vậy có thể kéo dài thời gian, giúp Lâm Tự Chân tiếp tục giành cơ hội trước.

Làm phiền tiên sinh.
Lâm Tự Chân khom mình hành lễ, đưa mắt nhìn theo bóng Thần tiên sinh rời đi.

Được!


Được!

Một tràng tiếng hoan hô vang lên.
Thái tử ý thức được gì đó, lập tức chỉ về phía người kia:
Ngươi... ngươi là Lâm Tự Chân... Bản cũng biết, ngươi là Lâm Tự Chân!


Đi!
Lâm Tự Chân ra lệnh:
Việc này không thể chậm trễ, dẫn Thái tử đánh ra cửa ải Ninh Vũ.

Núi Ngũ Phong.
Thái tử vốn đã nới lỏng trường bào chờ bái kiến, thấy tình thể thay đổi bất thình lình, gã kinh ngạc đến ngẩn người. Đoạn gã lại ngẩng đầu nhìn võ tướng trên cổng thành, con mắt nheo lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đó là ai? Ông ta muốn làm gì?
Một đám đông ra khỏi thành, tên cầm đầu chính là người vừa đứng trên thành nhìn xuống.

Thái tử, có biết ta là ai không?
Một giọng nói ồm ồm vang lên.
Thân tiên sinh cũng cực kỳ sợ hãi:
Thuộc... thuộc hạ cũng không biết, rõ ràng lúc trước vẫn yên ổn...


Bảo vệ điện hạ rời khỏi đây trước đã.
Thân vệ chặn mũi tên, định bụng dẫn Thái tử chạy trốn.
Trường kiểm lập tức rơi xuống đất, Thái tử đưa tay ôm lấy bả vai, thét lên đau đớn.
Binh mẽ của Lâm Tự Chân tức khắc xông lên đề cơ thể Thái tử xuống lưng ngựa.
canh giữ ở nơi bần hàn nghèo khó, đổ máu vì Đại Chu. Ấy vậy mà trong mắt Thái tử điện hạ, tính mạng bọn ta lại chẳng đáng nhắc tới. Có lẽ sức nặng của bọn ta còn chẳng bằng cây roi ngựa trong tay Thái tử điện hạ.

Người này vừa dứt lời, bốn phía lập tức rộ lên tiếng cười.
Thân vệ bên cạnh thúc ngựa tiến lên mấy bước, ngửa đầu hô lớn:
Thủ tướng trong thành là ai? Còn không mau hành lễ với6 Thái tử điện hạ.

Thái tử hừ lạnh một tiếng, chờ người trên cổng thành hoảng hốt sợ hãi.

Thần tiên sinh!
Thân vệ kia thở hổn hển nói:
Ta giữ chân bọn chúng, ông bảo vệ điện hạ ra ngoài, nếu có thể.

Thân vệ còn chưa dứt lời, trường kiểm trong tay Thân tiên sinh đã đâm xuyên qua lồng ngực hắn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.