Chương 163: Sơ cứu không sợ chết
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1672 chữ
- 2021-12-31 05:19:03
Đào Đạc không kìm nén nổi nữa:
Thái tử điện hạ lệnh cho bọn ta đi trước tróc nã quân phản loạn, còn điện hạ đến thung lũng Dương Vũ.
Dẫn theo bao nhiêu người?
Ngụy Nguyên Kham nói.
Đào Đạc nuốt nước bọt:
Mấy chục hộ vệ Đông cung.
Ngụy Nguyên Kham cho người âm thầm tiếp ứng Bành Lương, tránh cho Bành Lương bị người ta hại giữa đường. Lúc đội ngũ vào kinh bị quân phản loạn bao vây tấn công, Bành Lương nhân cơ hội chạy thoát, ông ta
vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Triệu thị bền cướp lấy một con ngựa chạy tới núi Ngũ Phong.
Sơ Cửu nói:
Là Bành Lương, người đã tái hôn với Triệu thị.
Thái tử không dẫn theo Bành Lương tới thung lũng Dương Vũ mà lệnh cho hộ vệ Đông cung canh chừng ông ta đồng hành cùng với đội ngũ vào kinh. Thái tử định sau khi tóm được đám người Lâm Tự Chân sẽ mở lại
Bành Lương nói tiếp:
Tôi biết tướng lĩnh dưới trướng Trịnh Biện phân bổ ở những Vệ sở nào, quan trọng nhất chính là sở Ninh Vũ.
Nếu sở Ninh Vũ thất thủ thì thật không dám tưởng tượng hậu quả của việc quân phản loạn và quân Thát Đát nội ứng ngoại hợp sẽ như thế nào,
Đội ngũ tiến kinh thế nào rồi?
Ngụy Nguyên Kham nhìn Bành Lương.
Bành Lương đáp:
Lúc chúng tôi tháo chạy ra ngoài, đội ngũ đang đột phá phòng vây chạy thẳng về hướng Đông.
Chỉ cần cho người đi thông báo cho các Vệ sở và nha môn gần đây đóng cổng thành, phòng trừ có người nhân lúc binh biến mà đoạt thành, mất bò mới lo làm chuồng, lúc ấy thì đã quá muộn rồi.
Chỉ cần Vệ sở không sao, sức chống địch của quân đội biên ải còn chưa mất thì biên cương phía Bắc sẽ không có chuyện gì lớn, cũng không đến mức nguy hại tới kinh sư.
Ngụy Nguyên Kham cười lạnh.
Tam gia, sắp phải đánh nhau đến nơi rồi, có mấy lời tiểu nhân không nói ra được thì sẽ bí bách chết mất.
Sơ Cửu vừa đuổi theo Ngụy Nguyên Kham vừa nói:
Cũng đến lúc rồi đó, lúc trước lão thái gia đã nói rồi, thích
đằng này xe ngựa của công chúa lượn một vòng 6lớn ở bên ngoài mà bên trong vẫn im lặng như tờ.
Ngụy đại nhân sai người lớn lên vào trong động giấu binh kiểm tra tình hình, lấ5y cờ làm tín hiệu, một lá cờ nghĩa là an toàn, hai lá cờ là có trọng binh canh giữ.
khiến ngài kinh sợ một phen mà thôi.
Đào Đạc nói:
Ngụy đại nhân suy tính rất chu toàn, ta lập tức sai người đi làm. Nếu... Thái tử gia thật sự xảy ra chuyện, Ngụy đại nhân nghĩ bọn họ làm vậy để làm gì?
Đào Đạc vừa mới dứt lời thì nhìn thấy một người hoảng loạn cưỡi ngựa chạy tới.
Sơ Cửu lập tức bước lên bắt chuyện với người đó.
Ngụy Nguyên Kham nhìn vào Đạc, Đào Đạc tới núi Ngũ Phong trước chắc hẳn đã biết nội tình, hiện giờ có Bành Lương nhắc nhở, chắc cũng hiểu rõ tình hình rồi.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Chắc giờ Đào đại nhân đã biết nên đi đâu rồi phải không?
Sơ Cứu chắc chắn không biết đạo lý thấy không ổn thì dừng còn kịp, hắn ta lại tiếp tục ghé sát lại nói:
Tam gia trêu chọc Cổ đại tiểu thư, bọn tiểu nhân đều nhìn thấy cả. Tam gia cứ thế này thì khác gì bịt tai trộm
chuông, chỉ tổ càng bị người ta chê cười.
Giữ lấy sở Ninh Vũ, Đào Đạc nói:
Ta biết, ta sẽ lập tức dẫn binh tới sở Ninh Vũ.
Không biết chờ đợi hắn ta sẽ là cục diện như thế nào, nhưng bất luận kết quả ra sao, hắn ta cũng phải cố mà đương đầu, bởi vì hắn ta đã không sống nổi nữa rồi, giờ chỉ mong có thể giữ được tính mạng cho người nhà
mà thôi.
Cho ta hai trăm khinh kỵ.
Ngụy Nguyên Kham lại nhìn vào Đạc:
Ta sẽ tới sở Ninh Vũ trước.
Nói với phò mã, bảo ngài ấy đi tìm nữ quyền trong đội ngũ tiến kinh, bảo vệ họ thật tốt, đợi bọn ta trở về.
Ngụy Nguyên Kham nói rồi nhảy lên lưng ngựa.
Tam gia,
Sơ Cứu nói:
tiểu nhân đã cho người đi nghe ngóng tin tức rồi, có Châu thất gia đi theo thì chắc chắn không có chuyện gì đâu, ngài yên tâm đi... Chậu đại tiểu thư sẽ bình an thôi.
vụ án binh biến Sơn Tây ở kinh thành, Bành Lương là một trong số các nhân chứng.
Thái tử nghĩ thì rất hay nhưng kết quả lại vượt xa khỏi dự liệu ban đầu.
Những giờ mọi chuyện đã khác.
Với cục diện hiện giờ, đến tình hình của Thái tử ra sao còn không biết thì còn nghĩ gì đến chuyện tranh giành bè phái?
Ta có gì mà không yên tâm?
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày nhìn Sơ Cửu.
Sơ Cửu cúi đầu lẩm bẩm:
Còn không chịu thừa nhận...
Tuy Đào Đạc lòng rối như tơ vò nhưng vẫn có thể nhận ra được những điều Ngụy Nguyên Kham nói vô cùng có lý.
Đối phương đặt ra cái bẫy này, Thái tử điện hạ chắc chắn đã xảy ra chuyện, đến lúc này rồi thì không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa, nếu điện hạ bình an vô sự thì kết quả của sự lựa chọn này cũng chỉ là
Sơ Cửu đi theo Đào Đạc chọn tướng, Ngụy Nguyên Kham định lên ngựa, chợt quay đầu nhìn về núi Ngũ Phong. Người của hắn đã lẻn vào trong động giấu binh, có cứu được Triệu thị ra hay không còn phải xem mệnh
số của bà ta.
Ngụy Nguyên Kham cho gọi Bành Lương tới trước mặt dặn dò:
Ngươi biết được bao nhiêu, nói chuyện chính thôi.
Bành Lương đáp:
Tôi cùng với Triệu thị điều tra án ở sở Ninh Vũ, bệnh biến Sơn Tây năm ấy còn có ẩn tình khác. Chỉ huy sứ khi ấy là Trịnh Biện cấu kết với Thát Đát, Trịnh Biện chết, thuộc hạ dưới trướng ông ta vẫn
Trong lòng Ngụy Nguyên Kham chợt nảy sinh vài phần vương vấn, như thể có một sợi dây đang quấn lấy hắn, trong đầu dần hiện lên gương mặt của Cổ đại tiểu thư.
Cô ấy thông minh như vậy, chắc chắn sẽ bình an.
Nếu như là thường ngày, Đào Đạc tuyệt đối sẽ không dám cho Ngụy Nguyên Kham mượn người. Đông cung phòng động phòng tây cũng chỉ để đề phòng nhà họ Ngụy nắm binh quyền trong tay, ngăn còn không kịp,
nào dám dâng lên.
Mấy chục ngư3ời?
Mười bảy người.
Đào Đạc di chuyển ánh mắt tới bên cạnh động giấu binh núi Ngũ Phong, nếu như nơi này giấu rất nhiều binh 9mã thì sau khi nhìn xe ngựa của công chúa Hoài Nhu, phải lập tức xông ra mới phải,
Ngụy đại nhân oai phong lẫm liệt, dẫn theo hai trăm khinh kỵ tiến thẳng về hướng Bắc, dàn kỵ binh lao như tên bắn như thể không gì có thể đánh bại khiến người ta nhìn mà sợ hãi, nhưng lúc này đây Ngụy đại nhân
lại không cẩn thận bị sặc một cái.
Ngụy Nguyên Kham nghe thấy lời của Sơ Cửu, trước ngực bất chợt bừng lên một luồng khí nóng, chẳng mấy chốc đã dâng lên tận cổ, hắn vô thức nuốt xuống thì cảm thấy tình ngọt, vết thương cũ bên dưới nách trái
lại bắt đầu đau, khí thế bừng bừng lan khắp toàn thân.
thì nhích, nếu không chỉ có bản thân chịu khổ thôi.
Nếu là thường ngày, Ngụy Nguyên Kham chắc chắn sẽ dạy dỗ Sơ Cửu một trận ra trò, nhưng giờ chuyện quan trọng còn đang treo trên đỉnh đầu, hắn không có thời gian chấp nhất.
tiếp tục qua lại với Thát Đát, mấy năm nay chưa từng đứt đoạn, tôi đã bẩm báo toàn bộ chuyện này cho Thái tử gia, không ngờ... những kẻ đó chắc chắn đã biết sự tình bại lộ nên mới trực tiếp làm phản luôn.
Tuy Bành Lương không biết rốt cuộc tình hình hiện giờ là như thế nào, nhưng nếu quân phản loạn đã dám tấn công đội ngũ tiến kinh thì chỉ e Vệ sở cũng không giữ được nữa rồi.
sợ còn chưa tới chiến trường thì đã xả mệnh vì nước tại đây luôn rồi.
Sơ Cửu nhẩm tính trong lòng, hắn ta phải lập bao nhiêu đại công mới không bị Tam gia đánh chết?
Đào Đạc gật đầu.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ta muốn những người giỏi nhất.
Hắn muốn người có thể theo kịp kỵ binh của mình, như vậy bọn họ mới kịp tới sở Ninh Vũ nghênh đánh quân phản loạn.
Hiện giờ bọn họ đang nhìn thấy một lá cờ đón gió tung bay.
Mau!
Đào Đạc nói:
Xếp trận chỉnh tề theo ta tới thung lũng Dương Vũ!
Hi vọng Thái tử điện hạ bình an vô sự.
Các ngươi đều nhìn thấy cả rồi?
Ánh mắt Ngụy đại nhân sắc như dao.
Sơ Cửu gật đầu:
Đúng thế, chính thể, bọn tiểu nhân có Lâm phu nhân, Bảo Đổng, tiểu nhân...
Hắn ta giơ từng ngón tay một, nhưng đến khi đếm đến đây thì tay của hắn ta bỗng dưng không dám động đậy nữa, hắn ta
Đào đại nhân định cứ thế này mà đuổi tới đó ư?
Ngụy Nguyên Kham nói:
Nếu ta là Đào đại nhân, sẽ lệnh cho một đội khinh kỵ và trinh sát đi trước để dò la tin tức.
Cả đoàn người rồng rắn kéo nhau đi chỉ tổ kéo dài thời gian.
Hắn đã nhận nhầm người, coi Cố đại tiểu thư là Như Quân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.