Chương 181: Hỏi chuyện


Ngụy Nguyên Kham cảm ơn trưởng thôn:
Vất vả rồi.
Sau đó bước vào nhà.

Sơ Cửu nhận lấy quần áo từ tay trưởng thôn, cẩn 8thận xem xét một lượt. Thật ra chất vải của quần áo không quá kém, vả lại còn may rất tỉ mỉ, vừa nhìn tay nghề là biết người ma3y thuộc gia đình giàu có, chắc
chỗ hắn đúng không? Suy cho cùng thì chỗ hắn vẫn còn nội tình mà cô muốn biết.
Ngụy Nguyên Kham cởi chiếc áo ngoài khoác trên người ra khiến Liễu Tô ngây người, mấy ngày nay hắn ta ở lại thôn chăm sóc các binh sĩ bị thương, vết thương nặng nhẹ gì cũng đã nhìn thấy. Vết thương của
Liễu Tô lập tức tiến lên trước:
Tiểu dân đến xem vết thương cho Tam gia.
Tam gia, gọi thân thiết quá nhỉ? Nếu không phải đã biết rõ lai lịch của Liễu Tô, có lẽ hắn còn nghĩ là Liễu Tô một lòng một dạ làm việc cho hắn cơ. Nhưng thật ra đến nhanh thế này là vì muốn dò la tin tức từ
Trương Đồng nhìn Sơ Cửu, những ngày gần đây Sơ Cửu làm việc càng lúc càng không đáng tin, Tam gia bị thương mà chẳng biết đường đi vào hầu hạ.
Hai người đang trừng mắt nhìn nhau thì Liễu Tô đeo hòm thuốc nhanh chân chạy vào.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu, quân phản loạn không thể làm được gì nhiều, có lẽ tiểu thức sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm.
Ngụy Nguyên Kham bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
nhỉ? Nếu để Tam gia biết được chuyện này thì ngài ấy không lột da hắn ra mới lạ.
Sau khi tắm rửa, thay quần áo xong xuôi, Ngụy Nguyên Kham bước ra ngoài đã thấy Liễu Tô đứng đó.
Sơ Cửu nuốt nước bọt:
Tất nhiên thuộc hạ phải đi theo Tam gia.

Không giống con gà Ngũ Hắc kia, đến bây giờ vẫn chưa thấy tung tích đầu, bạc tình bạc nghĩa.
Ngụy Nguyên Kham chắng đáp lời, cởi mũ và áo giáp trên người xuống, nhìn Sơ Cứu tìm kiếm manh mối trong nhà, trông cứ như gã ăn mày đang xin bố thí khắp nơi vậy.
Ngụy Nguyên Kham khẽ cau mày, hơi tức giận. Ở trên chiến trường Sơ Cửu vẫn bình thường, sao vừa về đã biến thành thế này? Còn tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ đá Sơ Cửu ra ngoài chiến trường, trong thời gian
Ngụy đại nhân không quá nặng nhưng lại quá nhiều, đặc biệt là những vùng khó chủ ý đến như ở cánh tay hoặc sau lưng, còn có vết thương do mũi tên để lại nữa.

Tam gia vất vả rồi!
Liễu Tô buột miệng cảm thán:
Chỗ tiểu dân có thuốc chữa ngoại thương vừa mới bào chế xong, rất hiệu quả, để tiểu dẫn bôi lên cho Tam gia.

ngắn đừng mong được về kinh.
Sơ Cửu không dám lên tiếng nữa.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy bước ra ngoài, vừa ra khỏi viện đã nhìn thấy phò mã Trình Dực tiến tới nghênh đón, Trình Dực củi đầu hành lễ.
Trình Dực nói:
Nhờ có Ngụy Tam gia giúp đỡ, công chúa và mẹ ta mới được bình yên vô sự.

Theo sát số thư kia có thể tìm được đồng đáng của Thần tiên sinh. Ngụy Nguyên Kham đặt chén trà trong tay xuống, quả nhiên cô suy tính vô cùng chu đáo, không hề bỏ sót chi tiết nào.
Liễu Tô nói chuyện xong, Sơ Cửu liền bước vào bẩm bảo:
Trình phò mã và Hoài Viễn hầu mời Tam gia sang đó.

Trương Đồng nhỏ giọng bẩm báo:
Đã thu xếp ổn thỏa cho tất cả mọi người, Tam gia yên tâm!

Ngụy Nguyên Kham căn dặn:
Đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai chúng ta còn phải lên đường về kinh.

Ngụy Nguyên Kham khẽ giãn mày, xem ra cô không định dùng tay ngay lúc này. Những việc cô làm là do Cô hầu sai báo hay là vì bản thân cô muốn điều tra rõ?
Ngụy Nguyên Kham hỏi lại:
Có thu hoạch gì không?

Sơ Cửu lập tức thở phào một hơi, tiến lên trước khẽ giọng dặn dò:
Mau vào xem xem, Tam gia bị thương nhiều lắm, do nóng lòng đến đây nên cũng chẳng để ý đến việc chữa trị. Đừng thấy ngài ấy tỏ vẻ như
không sao, e là có một số vết thương đã lở loét cả rồi.

Chỉ mong Ngụy Tam gia sẽ thích nó!

Bưng lên đi.
Công chúa Hoài Nhu ra lệnh:
Sau đó người đi bẩm báo với Ngụy Tam gia một tiếng là ta muốn trò chuyện riêng với ngài ấy vài câu.

Liễu Tô nhanh nhẹn bước vào nhà.
Nhìn thấy bóng lưng Liễu Tô, Trương Đồng lại cau mày. Rốt cuộc Sơ Cửu đang suy tính chuyện gì đây? Chẳng phải nói thế sẽ ảnh hưởng đến uy phong của Tam gia à? Sao nghe có vẻ vô cùng đáng thương vậy
Vừa bước vào Sơ Cửu đã người thấy mùi thức ăn lan tỏa khắp nơi, trên lò trong phòng bếp có một chồng bánh thịt đã nướng xong. Sơ Cửu vô thức nuốt nước bọt.
Cổ Minh Châu và công chúa Hoài Nhu đang bận rộn trong phòng bếp, có thể thấy công chúa Hoài Nhu rất cảm kích Ngụy đại nhân, nếu không nàng đã chẳng muốn đích thân xuống bếp.
Trương Đồng thu xếp cho các anh em xong, nụ cười cũng nở rộ trên gương mặt. Mấy ngày nay mọi người ăn gió nằm sương, cuối cùng đã có thể yên tâm nghỉ ngơi, mỗi người đều có quần áo mới và nước nóng,
nghe bảo nhà bếp còn đang làm bánh thịt. Bên ngoài khói lửa chiến tranh bốc ngùn ngụt, vẫn chưa về đến nhà họ Ngụy mà đã được đối đãi thế này thật sự khiến người ta vui mừng.
Cố Minh Châu nhìn những chiếc bánh đậu đỏ bày trên mâm một cách tỉ mỉ, không kìm được sự thèm thuồng. Nhưng công chúa làm những chiếc bánh này cho Ngụy đại nhân nên tất nhiên cô không thể ăn
vụng được.
Liễu Tô yên lặng bôi thuốc, trong chốc lát cả gian nhà yên tĩnh không một tiếng động.
Dường như Liễu Tô chẳng có gì muốn hỏi cá. Xử lý miệng vết thương ổn thỏa xong, Liễu Tô hầu hạ Ngụy Nguyên Kham mặc lại quần áo đàng hoàng rồi mới cáo lui.

Châu Thất gia không ở trong thôn à?
Ngụy Nguyên Kham hỏi với ra ngoài.
Liễu Tô lập tức đáp:
Vùng Định Tương gần đây có quân phản loạn, trong huyện có người đến cầu cứu nên Châu Thất gia đã đưa binh sang đó giúp rồi.

Ngụy Nguyên Kham đỡ Trình Dực dậy:
Phò mã gia không cần phải làm như vậy, ta cũng chỉ theo thời theo thể, làm việc nên làm mà thôi.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Lúc bước vào viện tử nơi Hoài Viễn hầu đang ở tạm thì Lâm phu nhân đã bày biện cơm nước xong xuôi từ lâu.
làm món bánh đậu đỏ của ngự thiện phòng. Sau này ở phủ Trưởng công chúa nàng mới biết Chầu đại tiểu thư cũng thích ăn bánh đậu đỏ, đến bây giờ nàng cũng chẳng rõ rốt cuộc Ngụy đại nhân làm thế vì
Châu đại tiểu thư, hay chỉ là tình cờ có khẩu vị giống với cô ấy.
chắn không phải do người dân trong thôn làm ra.
Quần áo không thể may trong chốc9 lát được, thế này thì có lẽ vẫn có người nhớ đến bọn họ, hoặc ít nhất cũng là công chúa Hoài Nhu và phu nhân Định Ninh hầu cho6 người lo liệu trước.
Đúng là không ngờ người như Ngụy đại nhân lại thích ăn các món tráng miệng như bánh đậu đỏ.
Công chúa Hoài Nhu khẽ thở ra một hơi như thể cuối cùng cũng đã làm xong chuyện gì lớn lao lắm. Ở trong cung Hoàng hậu nương nương, nàng từng bắt gặp Ngụy Tam gia xin nương nương công thức bí mật
Sơ Cửu buột miệng:
Ngày mai chúng ta phải về kinh rồi sao?

Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng đáp:
Nếu ngươi có việc thì có thể ở lại.

Bây giờ đang dính phải chiến tranh, có lẽ Thần tiên sinh sẽ lơ là cảnh giác.

Có.
Liễu Tô đáp:
Vị Thần tiên sinh đó lén lút gửi thư về kinh thành, Nhiếp Thầm đã cho người trong phường theo đuổi để xem rốt cuộc những bức thư ấy sẽ được gửi đi đâu.


Vết thương trên người Tam gia?
Trương Đồng liếc nhìn tấm áo rướm máu trên người Ngụy Tam gia.

Không sao.
Ngụy Nguyên Kham bước vào bên trong thay quần áo.

Tam gia... Bộ quần áo này rất đẹp, ngài nhìn xem.


Tam gia, ở đây còn chuẩn bị cả khăn 5và nước nóng này.

Có điều hình như tay nghề của công chúa không tốt lắm, muốn làm bánh đậu đỏ nhưng lại quên bỏ đường, nếu không nhờ Cổ Minh Châu ở cạnh nhắc nhở thì e là mâm bánh này không thể mang lên cho Ngụy
đại nhận được.
Liễu Tô chẳng đợi Ngụy Nguyên Kham hỏi thăm, đã tiếp lời:
Nhiếp Thầm đã đưa người đi theo dõi vị Thần tiên sinh ở Đông cung rồi, hy vọng có thể điều tra ra được ít manh mối, từ đó tìm ra chủ mưu đứng sau
giật dây.

Người hầu vâng dạ.

Trong lúc đang suy nghĩ, công chúa Hoài Nhu nhận ra có một bàn tay đang lau gò má cho mình, nàng giật mình ngước mắt lên thì thấy Cố đại tiểu thư cầm chiếc khăn, nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.