Chương 182: Giống hệt
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1731 chữ
- 2021-12-31 05:19:28
như thế nào, nàng vẫn luôn ghi nhớ.
Ai nấy đều bảo bởi vì mất đi Tam công chúa nên nương nương mới nhận nuôi nàng. Nương nương không phải l8à người thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, cho dù mất đi Tam công chúa thì nương nương cũng
Ngụy Tam gia.
Công chúa Hoài Nhu nói ra chuyện bản thân lo lắng nhất:
Thái tử thế nào rồi?
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên trả lời:
Đã cứu ra được nhưng trong lúc ứng cứu có bị thương.
Sau chuyện này, Thái tử không thể làm người kế vị của Đại Chu nữa, chẳng biết vị trí Thái tử này sẽ rơi vào tay vị hoàng tử nào? Có lẽ các vị hoàng tử đã ngấm ngầm phân cao thấp rồi. Trong số những hoàng tử
đã trưởng thành của Hoàng thượng, ngoại trừ Thái tử ra, Nhị hoàng tử đã bị xử chết, Tứ hoàng tử mất sớm, Tam hoàng tử tụ tập với một đám kỳ nhân dị sĩ ngày ngày nhốt mình trong phủ nghiên cứu học vấn,
Ngụy Nguyên Kham khẽ siết chặt tay, chậm rãi nuốt bánh đậu đỏ xuống. Bây giờ hắn rất muốn bắt Cổ đại tiểu thư đến trước mặt, tỉ mỉ kiểm tra xem bên dưới lớp da của cô là gương mặt như thế nào, và rất
cuộc cô có quan hệ gì với Như Quân?
khuôn phép này đã được năm sáu năm.
Công chúa Hoài Như nhìn Cổ Minh Châu:
Châu Châu sang bên kia đợi ta, lát nữa ta sẽ ra ngay.
giống với cách làm của Hứa đại nương ở đường Tây của kinh thành.
Cả người Ngụy Nguyên Kham lập tức cứng đờ, khi nãy Cổ đại tiểu thư và công chúa Hoài Nhu bận rộn trong phòng bếp, có lẽ bánh đậu đỏ này là do bọn họ làm.
chẳng bao giờ thể hiện nỗi buồn ra trước mặt người3 khác. Hơn nữa, chỉ có nương nương mới quyết định được rốt cuộc khi nhìn thấy con của kẻ khác, bà cảm thấy an ủi hay là càng khó chịu hơn. Nương n9ương
không nỡ nhìn nàng rơi vào tay những lão cung nhân kia nên mới lấy Tam công chúa ra làm cái cớ để giữ nàng lại bên cạnh chăm sóc.
Những ngày tháng sống trong cung của nương nương, ngoài mặt bà không quá thân thiết với nàng nhưng thật ra bà săn sóc nàng vô cùng chu đáo. K5hi ấy nàng không hiểu, sau khi lớn lên mới dần cảm nhận
như vậy ai cũng sẽ thấy thư giãn hơn nhiều. Thảo nào bây giờ công chúa Hoài Nhu cũng bằng lòng dẫn cô theo.
Cố Minh Châu cảm nhận được ánh mắt của Ngụy đại nhân. Ngụy đại nhân sợ cô và Bảo Đồng sẽ nghe lỏm được điều gì đó ư? Xem ra Ngụy đại nhân vẫn chưa hết nghi ngờ cô, đúng là chưa bao giờ thấy ai đa
Lâm Tự Chân dấy binh làm loạn, Thát Đặt tấn công quan ải biên cương phía Bắc, Thái tử không thể thoái thác trách nhiệm được, chưa kể đường đường là người kế vị mà suýt bị bắt đến Thát Đát, thể diện của
Đại Chu biết giấu vào đầu?
Biểu cảm của công chúa càng cứng nhắc hơn, nàng mím chặt môi. Quý phi nương nương mà biết được chuyện này chắc chắn sẽ không chịu để yên:
Nguy Tam gia đang vội về kinh đúng không? Ta đi cùng với
Tam gia, đến trước mặt phụ hoàng ta cũng có thể nói rõ sự thật. Hôm ấy là tự Thái tử trúng kế nên mới bị bắt đi, Ngụy Tam gia phát hiện ra manh mối, tìm được Đào Đạc và cố gắng ngăn cản.
Không biết tiếp theo ai sẽ là người ngoi lên trên mặt nước trước tiên...
Cố Sùng Nghĩa không suy nghĩ những vấn đề này nữa, ông nâng chén cùng uống với Trình Dực và Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Tam gia lòng dạ khó lường, không bao giờ để lộ cảm xúc trước mặt người khác, đối
trong mâm có mấy món tráng miệng trông rất xấu xí.
Cổ đại tiểu thư không hề kén chọn, cầm lấy chiếc bánh nát vụn đấy cho vào miệng cắn một miếng.
Ngụy Nguyên Kham suy nghĩ một lát:
Vậy phải xem ý của cô mẫu thế nào.
Công chúa Hoài Nhu không nói thêm gì nữa, coi như là đồng ý.
được ý tốt của nương nương. Mỗi lần nhìn thấy người nhà họ Ngụy, nàng đều cảm thấy thân thiết vì đó là nhà mẹ của nương nương, cũng là những đại thần đắc lực của Đại Chu.
Có điều sau vụ án Nhị hoàng tử, nương nương bị cẩm túc, nhà họ Ngụy cũng sống qua ngày một cách dè chừng, khắp nơi trong cung đều là tai mắt của Quý phi, nàng cũng trở nên quy củ hơn, cuộc sống theo
Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại nhớ tới dáng vẻ nhanh nhảu, lanh lợi của cô, bị hỏi dồn đến đường cùng thì thứ mà hắn nhận được chỉ là hai dấu răng rõ nét. Cô không muốn nói thì dù hắn hỏi thế nào cũng
chẳng có tác dụng, nhỡ đầu ép quá khiến cô trốn tránh lần nữa cũng chỉ càng thêm thiệt.
Bảo Đồng tiến lên trước đưa Cổ Minh Châu sang phòng bên cạnh ngồi nghỉ.
Ngụy Nguyên Kham lên liếc nhìn đôi chủ tớ ấy. Chiếc nồi lớn trong bếp bốc lên hơi nóng. Cổ Minh Châu ngồi bên cạnh lò lửa, ánh lửa hắt lên gương mặt cô vừa tĩnh lặng vừa bình yên, đối diện với gương mặt
Công chúa, Hầu gia và phò mã vẫn đang đợi.
Hoàng ma ma nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc Ngụy Nguyên Kham định rời khỏi phòng bếp thì lại nhìn về phía lò lửa, Cổ đại tiểu thư đã cất dây lại từ lâu, đôi mắt cô khép hờ chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, bàn tay vô thức mò vào chiếc mâm bên cạnh,
Công chúa Hoài Nhu hiểu ý:
Vậy ngài.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Công chúa không cần lo lắng, ta có cách bảo vệ bản thân.
Sắc mặt của công chúa khẽ thay đổi:
Thái tử bị thương trước mặt Ngụy Tam gia ư?
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Để cứu Thái tử, ta đã đâm Thái tử một nhát.
Nói rồi hắn chỉ vào xương quai xanh.
Nghe thấy lời công chúa Hoài Nhu nói, Cổ Minh Châu mới hoàn hồn trở lại. Cô nhìn chiếc bánh đậu đỏ trong tay, tuy bề ngoài không được đẹp nhưng nhân bánh do chính cô nêm nếm, là mùi vị mà cô thích ăn
nhất. Nhân lúc công chúa Hoài Nhu vẫn chưa đến gần, Cổ Minh Châu nhanh chóng nhét nửa chiếc bánh còn lại vào trong miệng để công chúa không thể giành lấy được.
Cổ Sùng Nghĩa nhường vị trí chủ trì cho Ngụy Nguyên Kham rồi bắt đầu suy nghĩ về những thay đổi sau vụ án.
Lâm Tự Chân bị Thôi Trinh chém chết, Thái tử cũng được đưa về kinh thành, bọn họ cũng nên về kinh thôi. Mặc dù tình hình ở đây ngày càng ổn định nhưng chắc chắn kinh thành đang loạn hết cả lên.
mắt sâu thẳm khác thường khiến người ta không thể đoán ra được hắn đang nghĩ ngợi điều gì.
Ngụy Nguyên Kham nhìn bánh đậu đỏ trên bàn, gắp lấy một chiếc đưa lên miệng cắn. Vỏ bánh làm chưa đủ mềm nhưng nhân bên trong lại rất ngon, đậu đỏ không bị nghiền quá vụn, còn có thêm ít hoa quế, rất
Ngụy Nguyên Kham lắc đầu:
Công chúa không cần giải thích giúp ta, nói nhiều càng khiến Hoàng thượng nghi ngờ, cho rằng chúng ta liên thủ hãm hại Thái tử. Lần này có liên quan đến vụ án binh biến Sơn
Tây năm xưa, công chúa và phò mã nên thừa thắng xông lên, dốc sức giải oan cho Triệu lão tướng quân, thúc giục triều đình xét xử lại vụ án này.
Công chúa mím môi, thật sự không nghĩ ra Ngụy Tam gia có thể có cách gì hay, song nếu Ngụy Tam gia không muốn nói thì nàng cũng không tiện hỏi thêm.
Nàng ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói tiếp:
Có thể mượn chuyện này giúp nương nương ra khỏi cung Khôn Ninh không?
dường như đã tránh xa thế giới bên ngoài từ lâu. Ngũ hoàng tử cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, hiếm khi bước ra ngoài. Hai vị hoàng tử này đều không hợp để tiếp nhận vị trí Thái tử. Nhưng đó là trước đây, xưa khác
nay khác, cơ hội hiện tại tốt hơn nhiều, ngồi vào vị trí Thái tử thì có thể nhòm ngó ngôi báu một cách công khai, bất kì kẻ nào cũng muốn thử một lần xem sao.
nghi như hắn.
Cổ Minh Châu giả vờ như không có việc gì, ngồi bên cạnh chơi dây.
Công chúa Hoài Nhu đứng yên tại chỗ dở khóc dở cười, may chỉ là bánh ép khuôn không chặt, ăn vào cũng không sao.
Đợi Ngụy Nguyên Kham rời đi rồi, công chúa Hoài Nhu không kìm được thở ra một hơi thật dài. Nàng đúng là vô dụng, muốn giúp nhà họ Ngụy và Hoàng hậu nương nương nhưng lại chẳng nghĩ ra cách gì hay.
Ngụy Nguyên Kham cười khẩy trong lòng. Dùng đủ mọi cách để dò la tin tức khắp nơi, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Xong vụ án ngựa chiến lại tiếp tục theo điều tra kẻ chủ mưu đứng đằng sau, để cổ hầu dễ bề
lót đường trong triều sao?
Sổ bánh đậu đỏ đó bị hỏng, Châu Châu đừng ăn.
Công chúa Hoài Nhu nhỏ giọng ngăn cản:
Lát nữa có thời gian rảnh ta làm cho muội một phần.
Đó là bánh đậu đỏ ư? Hình ảnh y bà hăm hở ăn bánh đậu đỏ hiện lên trước mắt Ngụy Nguyên Kham. Xem ra Cổ đại tiểu thư thích ăn bánh đậu đỏ thật.
Ngụy Nguyên Kham cụp mắt, bây giờ đã hiểu rõ, muốn hỏi chuyện thì chỉ có thể nghĩ cách lừa cô cắn câu rồi tiết lộ sự thật trong vô thức mà thôi.
Tuy nhiên, muốn lừa con cáo này mắc câu e là chẳng hề dễ dàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.