Chương 183: Lừa cô ấy


Cổ Minh Châu nhìn hộ vệ kia củi đầu bẩm báo với Ngụy Nguyên Kham vài câu, Ngụy Nguyên Kham bước càng nhanh hơn.

Trái t8im Cổ Minh Châu trầm xuống. Có lẽ là tiểu thức bị thương rất nặng.

Mấy người mới đến gần thôn thì có nghe thấy tiếng 3khóc của phụ nữ. Tiếng khóc rất khàn này Cổ Minh Châu vô cùng quen thuộc.
Nghĩ đến đây, Cổ Sung Nghĩa nhàn nhạt nói:
Nếu phu nhân không thích ở đây thì có thể dẫn người rời khỏi thôn đến phủ nha lân cận.

Muốn đuổi họ đi sao? Chầu tam phu nhân sợ đến mức không thốt nên lời, suýt nữa là bật khóc. Nếu biết trước Hoài Viễn hầu ở đây thì bà ta sẽ không nói ra những lời kia. Bà ta cũng không có ý gì xấu, chỉ muốn
sống tốt hơn một chút thôi. Hơn nữa bà ta cũng chưa nói gì cả, sao Cổ hầu lại không màng thân phận mà quở mắng bà ta như vậy?
Châu tam phu nhân đang định kéo Cổ Minh Châu thì bị Bảo Đồng ngăn lại. Cánh tay Bảo Đồng trong mảnh khảnh nhưng lại vô cùng cứng, đập vào khiến tay Châu tam phu nhân phát đau.
Châu tam phu nhân nhíu mày. Người Cổ gia vẫn vô lễ như vậy. Chẳng lẽ sau khi chịu bao nhiêu vất vả như vậy mà họ vẫn không hề có ý ăn năn sao?

Châu Chấu qua đây.
Châu tam phu nhân hận không thể xả cơn giận và nỗi tủi hờn trong lòng ra ngoài ngay lúc này:
Các tướng sĩ bị thương, đổ máu đều vì chúng ta, không nhìn xem giờ là lúc nào rồi mà vẫn
Trong lòng Châu tam phu nhân trào lên cảm giác ghen tị. Dựa vào đâu? Mẹ con bà ta cố gắng trốn chạy như vậy mà lại thua người Cố gia, thua phu nhân Hoài Viễn hầu? Người phụ nữ đó đang mang thai mà lại
bị kinh sợ, phải chạy đôn đáo khắp nơi thế này mà vẫn bình an vô sự ư? Nếu có nữ quyến thảm hơn mẹ con bà ta thì sau khi về kinh, người bị bàn tán sẽ không phải là mẹ con bà ta nữa.

Ngụy...
Châu tam phu nhân bước lên nói chuyện với Ngụy Nguyên Kham nhưng hắn đã đi thẳng đến chỗ những tướng sĩ bị thương kia.
Châu tam phu nhân nhìn thấy xung quanh thôn có người bảo vệ, trong thôn còn có không ít dân chúng thì nhất thời yên tâm trở lại. Cuối cùng mẹ con bà ta cũng an toàn rồi. Không biết người chủ sự của thôn
này là ai nhỉ?
Châu tam phu nhân thầm nghĩ, khi tìm được chủ sự, bà
Châu tam phu nhân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng người cao lớn, uy vũ đang đi đến. Bà ta nhìn kĩ lại, hình như người này là Hoài Viễn hầu.
Châu tam phu nhân lắp bắp:
Hầu... Hầu gia.


Sau khi tiểu nữ đến thôn vẫn luôn giúp thầy thuốc gia thuốc, chăm sóc tướng sĩ bị thương. Con bé đi xem tướng sĩ bị thương thì có gì không thỏa đáng?

I sẽ cảm tạ và nói rõ thân phận của Châu gia, nhờ người chủ sự phải người đưa mẹ con bà ta về kinh thành. Đến lúc ấy chắc chắn Châu gia sẽ hậu tạ, mà
kể cả dù giờ chưa thể rời khỏi đây được thì dựa vào mặt mũi của Châu gia, mẹ con bà ta cũng có thể sẽ được chăm sóc kỹ lưỡng hơn.
Mắt Châu tam phu nhân tìm kiếm khắp nơi, sau đó lập tức bị một dáng người cao lớn thu hút. Kia chẳng phải là Ngụy Nguyên Kham sao?
Lý trưởng sắp xếp cho người Châu gia ở trong một căn nhà, dặn dò người đưa đến một ít cơm.
Nhìn ngôi nhà tranh cũ nát, Châu Như Chương vô cùng thất vọng, ôm Châu tam phu nhân khóc thành tiếng. Khó khăn lắm mẹ con cô ta mới thoát khỏi tay của quân phản loạn, không ngờ lại đắc tội với Hoài
Viễn hầu, sau này họ phải làm thế nào đây?
thu hút được một đội quân triều đình đến.
Nhân lúc quân phản loạn bị binh mã triều đình bao vây, Châu Như Chương cần kẻ đang khống chế cô ta một cái. Trong cơn giận, hắn ta ném luôn cô ta xuống ngựa. Châu tam phu nhân cũng bị như vậy, hai mẹ
con đoàn tụ trong đám quân phản loạn, run rẩy ôm nhau. Đợi đến khi quân phản loạn bị đánh đuổi, họ mới được đưa đến cái thôn này.
Châu tam phu nhân vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Sau khi thoát khỏi cái chết, có thể gặp được Ngụy Tam gia thì tốt quá rồi. Bà ta muốn tiến đến nói chuyện thì lại liếc thấy một bóng người mảnh khảnh. Sắc
mặt Châu tam phu nhân thay đổi, sao Cố Minh Châu cũng ở đây?
Nhìn Cố Minh Châu mặc vải mịn, sắc mặt có vẻ như không tồi, hắn là không phải chịu khổ sở gì, tức là nữ quyển Cổ gia cũng được Ngụy Tam gia cứu ư?
Châu Như Chương nói:
Là Thật thúc trong tộc. Trước đây Thật thúc đến nhà chúng ta làm loạn một lần, con hơi có ấn tượng, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng con cảm thấy rất giống.

Sao Châu thất lại ở đây? Châu tam phu nhân vô thức cảm thấy không có khả năng lắm nhưng dạo này gặp quá nhiều chuyện kỳ lạ, có lẽ Chương tự nhi không nhìn lầm đầu.
Nhưng Châu thất vì chuyện của Như Quân mà hận họ thấu xương, sao hắn có thể cứu họ được?

Mạch tượng của Châu thất gia thế nào?
Cổ Minh Châu hỏi.
Liễu Tô bẩm báo rõ ràng nhưng Cổ Minh Châu vẫn chưa nghĩ ra được nguyên nhân tiểu thúc hôn mê. Trừ phi cô tìm được cơ hội qua bắt mạch cho tiểu thúc.
Tiểu thúc ở đâu chẳng ở mà lại cứ ở trong viện của Ngụy đại nhân, cô đến đó chẳng phải là phải gặp Ngụy đại nhân sao?
Cổ Minh Châu nhìn sang, quả nhiên là Châu t9am phu nhân và Châu Như Chương. Thì ra tiểu thúc đi cứu nữ quyền Châu gia.
Trước đây nghe nói xe ngựa của nữ quyến Ch6âu gia và Lâm thải phu nhân cùng rời đi, sau đó hai nhà lạc mất nhau, không ngờ cuối cùng nữ quyến Châu gia cũng gặp được tiể5u thúc.
Châu Như Chương khóc đến khàn giọng. Mấy ngày nay chưa nói đến việc cô ta lo lắng, hốt hoảng, nếm hết khổ cực, ngay cả tiền bạc mang theo cũng đã tiêu sạch rồi. Mãi mới đến được Định Tương, cô ta còn
Trên khuôn mặt Hoài Viễn hầu lộ ra vài phần uy nghiêm chứ không còn treo nụ cười bên môi như thường ngày nữa. Ông ghét nhất là những kẻ nói những lời này, nhìn thì có vẻ như là lên tiếng cho đại nghĩa
nhưng ông biết thừa bà ta nói câu đó ra để hạ thấp người khác hàng nâng cao chính mình. Rõ ràng bản thân vô cùng chật vật mà lại không tự kiểm điểm lại những gì mình đã làm, còn muốn lấy lại mặt mũi từ
chỗ người khác.
Châu Trạch Sênh bị khiêng đi, Ngụy Nguyên Kham quay đầu nhìn. Quả nhiên bóng dáng thon thả kia đã đi theo, có thể thấy cô thực sự quan tâm đến Châu thất gia.
Ngụy Nguyên Kham tỏ vẻ không chú ý đến Cổ đại tiểu thư, thản nhiên nói với Cố Sùng Nghĩa:
Ta đi chăm sóc tướng lĩnh bị thương, hôm khác nói chuyện với Hầu gia sau.

Nhìn bóng lưng Ngụy Nguyên Kham, trong lòng Cổ Minh Châu hoang mang. Cô hiểu rõ tính cách của tiểu thúc, tuyệt đối thúc ấy sẽ không dễ dàng ngã xuống. Chắc chắn là thúc ấy bị thương rất nặng, không
Cố Minh Châu cũng đang định chạy qua đó thì lại bị Châu tam phu nhân ngăn lại.

Cố đại tiểu thư đừng gây thêm rắc rối nữa.
Châu tam phu nhân cố ý cao giọng, hòng thể hiện trước mặt Ngụy Nguyên Kham và các tướng sĩ.
Cổ Minh Châu không muốn quan tâm đến Châu tam phu nhân, giờ cô chỉ muốn xem vết thương của tiểu thức thôi.
Khóc một hồi lâu, Châu Như Chương mới nhớ ra:
Mẹ, người có thấy người cứu chúng ta hơi giống tộc thúc không?


Cái gì?
Châu tam phu nhân đang sợ đến độ mặt cắt không còn một giọt máu, ngồi trên giường đất trong phòng đột nhiên nghe thấy Châu Như Chương nói vậy thì không nhịn được mà mở to mắt:
Con nói cái
người kia ư?

Chân Châu tam phu nhân mềm nhũn, đứng không vững nữa nhưng bên cạnh không có ai đỡ, bà ta chỉ đành cắn chặt răng chống đỡ. Sống dưới mái nhà người ta thì không thể không cúi đầu. Bà ta không có
dũng khí để rời khỏi đây.
Ngụy Nguyên Kham nhìn thấy vết thương của Châu Trạch Sênh. Trên đầu y rách một vết lớn, nửa khuôn mặt nhuốm đầy máu tươi, trên cánh tay và chân có vết thương nhỏ nhưng không có vấn đề gì lớn.

Ta không sao.
Châu Trạch Sênh từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham thì vui mừng. Trong sắc mặc của y cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ là mệt mỏi do phải bôn ba ở bên ngoài mấy ngày không ngủ nghỉ, lại
thêm bị thương ở đầu nên mới hơi choáng váng thôi.
Thấy Châu Trạch Sênh muốn ngồi dậy, Ngụy Nguyên Kham liền giữ lại, quay đầu dặn dò Sơ Cửu:
Thất gia bị thương hơi nặng, khiêng vào phòng ta để thầy thuốc chữa trị.

Châu tam phu nhân run rẩy, cơn giận của Hoài Viễn hầu đè xuống khiến lông tơ trên người bà ta dựng đứng.
Cố Sùng Nghĩa ghét nhất là người lợi dụng Châu Châu. Vì bệnh tình mà từ nhỏ Châu Châu đã chịu không ít ấm ức. Trước mặt ông mà còn dám bắt nạt Châu Châu như vậy thì lúc ông không nhìn thấy, có phải là
đám người này càng không kiêng nể gì không?
tưởng đến được huyện nha là an toàn, không ngờ cô ta đến đúng lúc quân phản loạn đang gây rối, hộ viện và quản sự còn bị quân phản loạn giết, nếu không phải có người cứu giúp thì cô ta và mẹ đã rơi vào tay
của đám quân phản loạn kia rồi.
Châu Như Chương vô cùng sợ hãi. Lúc bị quân phản loạn bắt lên ngựa, cô ta cố hết sức vùng vẫy, hét to, vậy mà ngay sau đó bị quân phản loạn và cho nổ đom đóm mắt. Có điều cũng nhờ kêu gào như vậy mới
biết Liễu Tô có thể ứng phó nổi không?

Tiểu thư yên tâm.
Bảo Đồng thấp giọng nói:
Liễu Tô đã đi khám bệnh cho Châu thất gia rồi. Chúng ta cứ đợi tin tức trước đã.

Cố Minh Châu gật đầu. Giờ cũng chỉ có thể đợi Liễu Tô xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Mấy hôm nay y thuật chữa ngoại thương của Liễu Tô đã tiến bộ không ít, một nửa vết thương đều có thể xử lý thỏa
Liễu Tô xử lý xong vết thương cho Châu Trạch Sênh mới bẩm báo chi tiết với Cổ đại tiểu thư
Vết thương trên đầu hơi nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, lại thêm mấy ngày qua quá vất vả nên ngài ấy không
tỉnh táo lắm.

Vẫn chưa tỉnh lại? Thế thì đâu phải bị thương hơi nghiêm trọng?
không quy củ như thế.


Ai không quy củ?

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
đáng.
Cổ Minh Châu ở đây sốt ruột đợi tin tức, Hoài Viễn hầu đi hỏi tình hình quân phản loạn ở bên ngoài, còn nữ quyến Châu gia thì bị vứt lại ở một bên.
Đến khi mọi người đều rời đi rồi, Châu tam phu nhân và Châu Như Chương mới mặt dày đi vào trong thôn, khó khăn lắm hạ nhân của Châu gia mới tìm được lý trưởng.
Ngụy Nguyên Kham đứng trước cửa sổ, đợi Sơ Cửu đi qua, hắn thấp giọng dặn dò:
Trong thôn có sữa dê không? Nghĩ cách lấy một bát về đây, nói là ta muốn bồi bổ cho Thất gia.


Sơ Cửu ngẩn người. Chẳng phải Thất gia uống mấy thứ đó sẽ thấy khó chịu sao? Chỉ cần thất gia đến, Tam gia sẽ dặn dò nhà bếp không cho sữa vào đồ ăn, sao hôm nay lại trái ngược với ngày thường vậy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.