Chương 187: Cố minh ch u quay về


Cung nhân không biết phải làm thế nào, đành đưa mắt nhìn nữ quan cầu viện.


Có nghe không hả?
Quý phi hít một hơi thật sâu:
Tất
quay lại cho bản cung, đừng để người khác chế giễu.

Lâm Tự Chân là phản tướng, lời ông ta nói không thể tin, nhưng biên cương thiếu ngựa ít lương là sự thật. Vệ sở biên cương phía Bắc hỗn loạn, Vệ sở trơ mắt nhìn Thái tử bị bắt đi, ai phải gánh vác trọng trách
này đây? Các tai mắt của Quý phi ở đó báo về rằng có Ngự sử ngôn quan dâng tấu thỉnh cầu chỉnh đốn tệ nạn ở Vệ sở, điều tra kỹ quân tự triều đình phát xuống mỗi năm.

Không biết lần này Hoàng thượng có cho nương nương gặp người nhà mẹ một chút không?

Nghe tiếng nữ quan, Hoàng hậu mỉm cười, Hoàng thượng sẽ không nói rõ, nhưng nếu bà sinh bệnh... sẽ không tiện gặp gỡ người khác, biết bọn họ mạnh khỏe là được rồi, gặp hay không gặp thì có quan trọng
sờ ngay trước mắt, hôm nay nỗi khuất nhục đó lại lặp lại một lần nữa.
Quý phi đứng lên, hai chân lại hơi loạng choạng. Rõ ràng biết thừa Ngụy Nguyên Kham đang ngấm ngầm tính kế hãm hại Hồng nhi, thế mà bà ta còn phải đi cúi đầu trước Ngụy thị.
Quý phi miễn cưỡng lấy lại tinh thần:
Cho người đưa tin tức ra ngoài, bất kể là huynh đệ của ta hay5 là người trong tộc Khương thị, nếu thân mang trọng trách, dù phải trả giá đắt thế nào thì cũng phải yên ổn lại
cho bản cung. Những chuyện bọn họ bí mật làm trước kia, bản cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ thì khác. Tóm lại... không nghe lời ta, nếu bị người ta nắm thóp thì cứ chờ bị giải vào đại
gi.

Chuyện ở phủ Thái Nguyên lần này nhất định vô cùng nguy hiểm, cũng may có người tương trợ.
Hoàng hậu nhớ tới tin tức nhà họ Ngụy gửi cho bà, trước kia không nhìn ra Hoài Viễn hầu lại lợi hại như vậy.
Hoàng hậu đang cầm kim may sam y, không đợi nữ quan lên tiếng, bà đã đưa quần áo ra, hỏi:
Ngươi xem, có phải ta lại may lệch không? Muốn may cho mẹ bộ quần áo sao lại khó như vậy chứ?

Nữ quan đón lấy bộ đồ, cẩn thận quan sát rồi nói:
Đúng là hơi lệch, chỉ sợ lão thái quân mặc vào sẽ cảm thấy bả vai hơi chật, không được thoải mái.

Đông cung ăn chặn tiền từ ngựa chiến là sự thật, tất nhiên sẽ bị tra ra, quả thật không thể nào che giấu được.
Quý phi đứng lên:
Đỡ ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi đến chỗ Thái hậu nương nương nhận lỗi.

Nữ quan vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

Được rồi.
Quý phi nói:
Còn rất nhiều chuyện cần các ngươi làm.

Quý phi lại nói:
Cất hết những vật trang trí tinh xảo trong cung đi, nhất là đồ người nhà mẹ ta đưa tới. Mấy ngày tới đừng ai đến chỗ Hoàng thượng dò la tin tức, làm vậy sẽ bị người có lòng nắm được đằng
chuối.

Mấy năm nay gia đình tộc thúc cũng đặt mua trạch viện ở kinh thành, trước đó nghe nói Cổ sung Nghĩa làm hỏng việc ở Sơn Tây, tộc thúc bèn sai trưởng tử Cổ Sung Văn viết thư gửi về tộc, bảo người trong tộc
đừng dính líu vào. Sau đó Cổ Sung Nghĩa nhờ người trong tộc ra mặt đưa vợ con ông đến Thiểm Tây, bọn họ cứ dây dưa mãi, về sau Lâm thị gửi thư nói rằng không muốn rời khỏi Thái Nguyên, bọn họ liền lập

Nương nương, Quý phi vẫn đang đứng ngoài cửa đấy ạ.
Nữ quan thấp giọng nhắc nhở.
Hoàng hậu đứng dậy:
Cứ kệ ả ta. Ả làm việc của ả, ta làm việc của ta. Còn việc những thủ đoạn kia của ả có hữu dụng hay không, không phải chuyện ta có thể quyết định.


Vẫn là câu nói đó.
Sắc mặt Quý phi rất trang nghiêm:
Dù là ai xảy ra chuyện, ta có muốn bảo vệ, suy cho cùng cũng là lực bất tòng tâm. Bây giờ là thời điểm gian nan nhất, chỉ cần bầu bạn cùng ta qua được
thời gian này, ta ắt sẽ không bạc đãi các ngươi.

Quý phi đứng ở cửa cung, tỏ vẻ như dù thế nào cũng không chịu đi.
Nữ quan rảo bước vào nội điện bẩm báo với Hoàng hậu.
Thật là...
Một luồng máu nóng dâng lên trong ngực Quý phi, đau đến mức khiến bà ta gần như không thở nổi. Món nợ này bà ta nhớ kỹ trong lòng, tuy Hồng nhi không thể tiếp tục làm Thái tử nhưng bà ta còn người con
Người khác thì thôi, nhưng Hoàng hậu rất muốn gặp mặt nữ quyền nhà họ Cổ một lần.
Chi nhà Hoài Viễn hầu Cô thị này hai đời đều là con một. Cố Sùng Nghĩa không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, chỉ có người thúc thúc cùng chi và thẩm nương coi như là họ hàng thân cận nhất.
Hoàng hậu thở dài:
Năm đó trước khi xuất giá, mẹ từng nói e rằng cả đời này không mặc được quần áo ta may cho nữa, chẳng lẽ đúng là vậy ư?

Hoàng hậu thả cây kim vào khay đan, dù chép kinh Phật cả ngày bà cũng không thấy mệt mỏi như thế này.
Bà ra ngoài nhận thi lễ của Quý phi có thể là sai, phớt lờ không để ý tới cũng có thể là sai, nếu đã vậy thì chỉ bằng cử làm theo ý mình.
Điều quan trọng là người bà bận tâm được bình yên vô sự.
Thái Nguyên và Hồng nhi không thoát khỏi liên can, bây giờ Hồng nhi còn chưa vào kinh đã có tin tức truyền đến nói Lâm Tự Chân kia rêu rao khắp biên cương phía Bắc là ông ta bị cắt xén quân tự nên mới cấu
kết với Thát Đát để mua bán ngựa chiến.
khác, chỉ cần có thể nhẫn nhịn, bà ta sẽ lại có được tất cả những gì bà ta muốn.
Quý phi để người hầu dầu đến cung Khôn Ninh của Hoàng hậu.
tức tránh xa như được đại xả.
Không ngờ chẳng mấy chốc lại có tin tức truyền về kinh thành, vụ án ngựa chiến điều tra rõ ràng, hóa ra là tướng lĩnh biên cương Lâm Tự Chân câu kết với Thát Đát, may mà triều đình sớm phát giác, nếu không

Hoàng hậu nương nương không được khỏe, vẫn còn đang nghỉ ngơi ạ.
Nội thị bước đến, hành lễ bẩm bảo với Quý phi nương nương.
Ánh mặt trời chính ngọ chiếu thẳng lên đầu Quý phi nhưng bà ta vẫn không rời bước:
Nương nương ngã bệnh sao không cho người thông báo một tiếng? Thiếp ở đây chờ hầu hạ nương nương.

Nữ quan đứng dậy, trên mặt vẫn mang một tia mong đợi:
Nương nương, chuyện này không còn khả năng cứu vãn sao? Điện hạ...

Quý phi siết chặt tay, sao bà ta lại không muốn cứu vãn cơ chứ? Nhưng Hồng nhi không nên thân, Đại Chu lập triều ngần ấy năm, chưa từng có một vị Thái tử nào bị phản tướng bắt đi. Vụ án ngựa chiến ở phủ
Dù có bí mật để Ngự sử ngôn quan dâng tấu nói đỡ cho Hồng nhi thế nào, ngoài mặt bà ta vẫn phải cúi đầu.
Quý phi cắn môi, bà ta cứ tưởng từ nay về sau không phải cúi đầu trước Ngụy thị nữa, không ngờ vẫn có ngày này. Cảnh tượng năm đó bà ta vào vương phủ, quỳ phục khúm núm dưới chân Ngụy thị vẫn còn sờ
Bình thường bà ta giả bệnh là để Hoàng thượng bận lòng, chuyện nhỏ nhặt 3cũng làm nũng, dùng thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng bây giờ là lúc nào? Luống cuống gấp gáp đến độ ngã bệnh sẽ chỉ khiến
người9 ta cảm thấy bà ta không có thủ đoạn và bản lĩnh. Rất nhiều quan viên đều gió chiều nào xoay chiều ấy. Nếu bà ta thất thế, thứ bà ta nhận đ6ược sẽ chỉ là giậu đổ bìm leo.
Trừ Hoài Viễn hầu, gia quyền của ông ấy cũng không tầm thường. Lâm Tự Chân phản loạn, Lâm phu nhân lại không hề liên lụy, phụ nữ có thai phải chăm sóc cô con gái mắc chứng ngu dại, còn phải giúp phu
quân tra án. Sau khi biết Lâm Tự Chân có liên quan, Lâm phu nhân còn có thể trấn an tộc Lâm thị, nếu đổi lại là Hoàng hậu, chưa chắc bà đã làm được chu toàn đến vậy.
lao đi, đừng trông mong ta sẽ xin tha cho bọn họ.

Nữ quan khẽ gật đầu, sợ hãi đến mức tay chân lạnh buốt.
nhất định sẽ gây ra họa lớn.
Như vậy là Hoài Viễn hầu Cổ Sung Nghĩa có công không có tội.
Cung Khôn Ninh vẫn yên tĩnh như ngày thường.
Quý phi dừng bước ngoài cửa cung, chờ nội thị vào trong thông báo.
Hoàng thượng ghét nhất là có người phỏng đoán tâm tư của ông ta, Ngụy thị bị Hoàng thượng chán ghét cũng vì bà luôn tìm cách thăm dò ý đồ của Hoàng thượng.
Thấy Quý phi nương nương cẩn thận dè dặt như thế, nữ quan cố nén cảm giác chua xót, trấn an bà ta:
Nương nương yên tâm, người trong cung chúng ta đã nghe dặn dò, không dám ra ngoài làm việc bậy bạ.

Cổ Sùng Văn vốn đang uống trà, nghe được tin tức này lập tức sặc nước ho sặc sụa.


Thế này là... Cổ Sung Nghĩa lại đánh thắng trận ư?
Cổ Sung Văn nói:
Còn là không đánh mà thắng?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.