Chương 188: Xấu số
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1832 chữ
- 2021-12-31 05:19:48
Tiên tổ luôn nói:
Ta không biết nhưng con cháu thì phải học.
Khi đó tiên tổ còn chưa lấy vợ, người ta nghe nói vậy thì chỉ phá lên cười.
Sau đó cụ tổ lấy vợ sinh con, một lòng một dạ cho mấy con trai đọc sách học chữ. Đầu tiên nhà họ Châu có người thi đỗ tú tài, sau đó lại có ng3ười trúng cử nhân, rốt cuộc cũng có con cháu thi thố đứng đầu,
được chọn làm Trạng nguyên.
Câu này của Châu lão phu nhân vô cùng sắc sảo, như thể Châu tam phu nhân sống sờ sờ đang đứng trước mặt.
Châu Như Nguyệt nhất thời không biết nên nói gì.
Tuy đoàn xe của công chúa Hoài Nhu vẫn chưa về tới những tin tức trong kinh đã bay đầy trời. Xe ngựa của nữ quyến gặp quân phản loạn, phu nhân Hoài Viễn hầu dẫn người đóng lại thôn, đón binh mã của nha
Châu rồi cũng sẽ bị kiểm tra, mấy năm nay con đường làm quan của cha mới có chút khởi sắc, không thể vì chuyện này mà lại gặp tai bay vạ gió.
Nói xong, Châu lão phu nhân nhìn ra ngoài cửa, đợi Châu Trạch Kinh nghe ngóng được tin tức. Hôm nay khâm sai Ngụy Nguyên Kham về kinh, Đông cung có sơ suất lớn như vậy là một gánh nặng lớn với phe
của Quý phi nhưng với nhà họ Ngụy thì ngược lại, Ngụy đại nhân không những tra rõ vụ án ngựa chiến mà còn ổn định được tình hình vào thời khắc mấu chốt.
Châu lão phu nhân thường nói nếu không có con nhóc Như Nguyệt, chắc năm đó bà đã đi theo Như Quân mất rồi. Được cái Như Nguyệt hiếu thuận, tuy còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra tâm sự của bà nội, ngày
đêm bầu bạn cùng bà, giúp bà vượt qua nỗi đau năm đó.
Châu Như Nguyệt vừa tròn mười bốn, trong kinh đã có nhà nhìn trúng vị Châu tam tiểu thư này.
truyền vào kinh, còn tam thẩm lại giấu giấu giếm giếm như đã làm chuyện gì không thể cho người ta biết?
Tuy Châu lão phu nhân đã lớn tuổi nhưng hai mắt vẫn sáng ngời có thần, bà nói:
Giờ ta chẳng mong cầu gì khác, chỉ hy vọng tam thầm cháu đừng có gây ra tai họa gì.
Trong lòng Châu Như Nguyệt hiểu rõ, tam thẩm đến phủ Thái Nguyên tám phần là vì Định Ninh hầu. Người xảy ra chuyện lần này vừa hay là đệ đệ của Lâm thái phu nhân, tam thẩm vô tình bị liên lụy. Nhà họ
Trạch Thừa mới mười chín tuổi đã được khâm điểm Đại khối.
() Đại khôi: Tương đương với vị trí Trạng nguyên.
Châu Trạch Thừa không chỉ là một tài tử mà còn vô cùng anh tuấn, lại lễ phép chu đáo, được nguyên lão ba triều đại là Thân thủ phụ tiến cử làm Thị giảng học sĩ. Nếu không phải bỏ mạng vì cứu Đông cung,
Châu Như Nguyệt đáp vâng, ngồi xuống chiếc ghế bên dưới.
Châu Như Nguyệt cực kỳ xinh đẹp, sau khi ngũ quan nảy nở, trông giống đích tôn Như Quân đến ba phần. Như Nguyệt lại tinh thông cầm kỳ thi họa, đối nhân xử thế lễ phép chu toàn lên rất được lòng Châu lão
phu nhân.
Châu lão phu nhân ngồi trên ghế chủ vị trong nhà chính, Châu Như Nguyệt đứng sau lưng Châu lão phu nhân, nhẹ nhàng xoa bóp hai vai cho bà.
Bà nội đừng lo lắng.
Châu Như Nguyệt trấn an:
Chắc chắn Tam thẩm và tỷ tỷ sẽ bình an về được đến nhà.
Châu lão phu nhân vỗ nhẹ lên tay Châu Như Nguyệt:
Được rồi, không cần xoa bóp nữa đầu, cháu nghỉ ngơi đi.
Có điều, để tiếp tục chống đỡ môn định nhà họ Châu, Châu tam lão gia đã làm vài vụ mua bán nhỏ, trong kinh và phủ Đại Danh đều có cửa hàng thóc gạo, sau đó lại mua ruộng đất, kiếm lời không ít tiền bạc.
Lần này Châu tam phu nhân đến Sơn Tây theo dõi việc kinh doanh của gia đình, tiện đường qua phủ Thái Nguyên, định đi cùng bái người cháu gái đã qua đời, không ngờ lại bị cuốn vào vụ án ngựa chiến.
Trên đường về kinh, hai mẹ con lạc đoàn, khó khăn lắm mới được bình an, cho người gửi thư về nhà họ Châu, Châu tam lão gia vội vàng đi tiếp ứng, chắc mấy ngày nữa là sẽ vào kinh.
môn quan phủ, lại cùng phò mã của công chúa Hoài Nhu trong ngoài phối hợp, bắt gọn quân phản loạn.
Chẳng những thắng trận mà còn vạch trần vụ án binh biển Sơn Tây.
Châu Như Nguyệt hiểu tâm tư của bà nội, rõ ràng đều là nữ quyển, cùng gặp phải một chuyện như nhau, tại sao phu nhân của Hoài Viễn hầu xử lý được chu toàn như vậy, người chưa về mà thanh danh đã
Nghĩ đến đây, Chậu lão phu nhân lại thở dài. Như Quân là đứa thông minh, nếu nó còn sống gả vào nhà họ Thôi, chí ít có thể giúp được nhà mẹ đẻ. Bà đã đặt cược tâm huyết nửa đời lên người Như Quân.
Đáng tiếc... Con bé Như Quân xấu số quá, uổng phí hết tâm tư của bà.
Kinh thành vẫn vô cùng huyên náo, dân chúng qua lại trên đường đồng nghìn nghịt, trên mặt ai nấy đều mang vẻ nhẹ nhõm.
Đáng tiếc Trạng nguyên này không gặp thời9, cựu triều bị tiêu diệt, binh hoang mã loạn, chỉ có một bụng văn chương thì chẳng có tác dụng gì. Vị Trạng nguyên đầu tiên của nhà họ Châu buồn bực6 sầu não mà
qua đời giữa chiến loạn.
Đến triều Đại Chu, con cháu nhà họ Châu tiếp tục chuyên tâm học hành. Trong nhà từng có người t5hi đỗ Trạng nguyên, con cháu càng không thể bôi nhọ danh hiệu của tổ tông, ngay cả đồng hương quen biết
Cháu không cần tốn công nói đỡ cho bọn chúng.
Châu lão phu nhân trách:
Không phải cháu không biết con người tam thẩm cháu, có nửa phần công lao đến miệng nó cũng sẽ biến thành mười phần, có tí
phẩm màu mà nó mở được hẳn phường nhuộm. Bây giờ trong thư chỉ nói suýt nữa gặp phải quân phản loạn, nhưng trong này nhất định vẫn còn nội tình khác. Giờ ta chỉ lo trên đường nó tự cho mình là thông
minh, rước họa vào thân, lại sợ ta trách mắng nên mới mập mờ viết một câu gửi về.
chắc hẳn bây giờ ông cũng có tiền đồ xán lạn.
Sau khi Châu Trạch Thừa qua đời, nhị đệ Châu Trạch Kính một lần nữa đỗ đạt rồi ra làm quan. Đầu tiên ông được bổ nhiệm vào Trung thư xá nhân, sau đó đến Hàn Lâm viện nhậm chức biên tu.
() Trung thư xá nhân: Một chức quan thuộc Trung thư tỉnh, có trách nhiệm quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.
Châu lão phu nhân lại thấy Châu Như Chương còn chưa định hôn sự, đều là tiểu thư nhà họ Châu, dù sao cũng phải lần lượt từng người một nên bà đã khéo léo từ chối hết.
Châu lão phu nhân nhìn Châu Như Nguyệt, thở dài:
Nếu ai cũng giống con bé thì ta đã không cần bận lòng. Cũng may không bị quân phản loạn bắt đi, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Châu Như Nguyệt nói:
Tam thẩm và nhị tỷ theo công chúa Hoài Nhu cùng về kinh, cho dù vẫn còn tàn dư quân phản loạn thì cũng có hộ vệ phủ công chúa chăm nom...
cũng nói:
Nhà Châu Trạng nguyên chắc chắn sẽ còn con cháu được đề tên trên bảng vàng.
Con cháu tộc Châu thị lao tới trường thi, cuối cùng nhiều năm sau cũng có người thi đỗ Trạng nguyên, trên dưới châu thị đều không khói vui mừng. Hồi đầu vị Trạng nguyên này nhậm chức ở Hàn Lâm viện, sau
đó chuyển đến Tông Chính ti, cuối cùng làm đến chức quan chính tứ phẩm. Châu tổng chính làm quan thanh liêm, đường quan thuận lợi, tuy người con trai duy nhất không thể nhập sĩ nhưng trưởng tôn Châu
Thấy cảnh tượng ấy, quan viên nghênh đón khâm sai Ngụy đại nhân sinh lòng ngưỡng mộ. Làm tiểu dân thị tỉnh có gì không tốt? Ít nhất không cần lo lắng sợ hãi như thế này.
Mấy ngày liền Hoàng thượng đều nổi giận trên đại điện, tất cả quan viên Đông cung bị nhốt vào đại lao. Độ Sát viện, Đại Lý tự vô cùng bận bịu, không biết sẽ còn bao nhiêu quan viên lần lượt vào ngục nữa đây.
Bây giờ chưa đến mức người người gặp nguy nhưng cũng chẳng khác vậy là bao. Đêm đến, trước phủ của Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử luôn có xe ngựa lặng lẽ đi qua.
() Biên tư: Chức quan thuộc Hàn Lâm viện, giữ việc biên chép quốc sử.
Châu Trạch Kính văn chương không tệ nhưng không khiến người ta thán phục như huynh trưởng. Vốn dĩ không đến nỗi dừng bước tại đây, song sáu năm trước, nhà họ Châu bị cuốn vào vụ án Nhị hoàng tử mưu
phản, tuy triều đình đã tra rõ việc này không liên quan đến nhà họ Châu nhưng quan lộ của Châu Trạch Kính cũng bị ảnh hưởng.
Mặc dù Châu lão phu nhân chỉ ở trong nhà nhưng cũng biết cục diện sau này chắc chắn sẽ hỗn loạn. Nếu có thể sớm thăm dò được chút nội tình thì tốt rồi, là tai họa thì tránh đi, là thời cơ thì đón đầu thắng
tiến, vòng xoáy rộng lớn này, chỉ khi đặt mình trong đó mới thấy được rõ ràng.
Tuy cô con dâu thứ ba và cháu gái thứ của bà ở trong đó nhưng có vẻ như bây giờ bọn họ hoàn toàn không có tác dụng, chỉ có thể để Trạch Kính đi xem xét.
Không biết người tiếp theo làm chủ Đông cũng sẽ là vị hoàng tử nào.
Có lẽ chuyện này còn phải xem xét thái độ của nhà họ Ngụy.
Các quan viên đại từ lúc trời quang mây tạnh đến tận khi mưa phùn rả rích mới trông thấy mấy người cưỡi ngựa xuất hiện ở cổng thành. Người dẫn đầu mặc thiếp lí màu xanh, vẫn trông rõ hoa văn cá chuồn
giữa ráng mây trên vai giữa màn mưa bụi mờ mịt, nếp gấp trên vạt áo hơi phồng lên, phủ xuống bụng ngựa. Hai mắt người đó nheo lại, môi mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng toát lên sát khí. Người đó chính là Ngụy
Nguyên Kham.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.