Chương 191: Khiến người ta chán ghét
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1682 chữ
- 2021-12-31 05:19:44
Ngụy Nguyên Kham bước tới hành lễ với hai người:
Con làm bà nội và mẹ lo lắng rồi.
Mau đứng dậy đi.
Ngụy thái phu nhân đưa tay định đỡ hẳn8.
Ngụy thải phu nhân nhìn theo bóng lưng Ngụy Nguyên Kham:
Đúng rồi, quần áo may mới đã đưa sang cho Kham ca nhi chưa?
Đưa rồi ạ.
Ma ma quản sự cười đáp:
Đều là mẫu mới nhất trong kinh hiện nay, Tam gia mặc chắc chắn rất đẹp.
Ngụy Nguyên Kham nhanh chân đứng dậy. Ngụy phu nhân thấy vậy bèn mỉm cười buông cánh tay Ngụy thải phu nhân ra. Ngụy Nguyên Kham lập tức vư3ơn tay, tự nhiên khoác tay Ngụy thải phu nhân.
Mọi người cùng đi vào nội trạch, Ngụy thái phu nhân đánh giá Ngụy Nguyên Kham:
Kham ca nhi à,9 cháu gầy đi nhiều quá, nhưng sắc mặt lại không tệ.
Ngụy thái phu nhân hơi kinh ngạc, còn có người như vậy âm thầm sắp xếp mọi việc ư? Bảo sao Hoàng thượng không làm khó pham ca nhi.
Hoàng thượng sẽ không đến mức ăn cháo đá bát với Kham ca nhi, nhưng chỉ e Đại Chu lại phải gặp nạn.
Ngụy thái phu nhân thở một tiếng dài thượt, lúc này mới đảo mắt nhìn thấy Ngụy nhị lão gia đứng ngoài cửa.
Ngụy thái phu nhân lập tức sừng sộ quát:
Ngươi còn không vào đi, đợi ta phải mời người phải không?
Vừa dứt lời, Ngụy đại gia Ngụy Nguyên Hoằng liền bước vào phòng.
Ngụy Nguyên Hoằng hành lễ với mọi người trước, sau đó nhiệt tình bước lên ôm lấy bả vai Ngụy Nguyên Kham:
Nhị đệ bị phải đi làm việc rồi, lát nữa mới về. Ta cũng nghe được tin tức mới về nhà, không kịp đón đệ.
Lúc này Ngụy nhị lão gia mới bước vào, mẹ nhìn thấy ông sẽ tức giận, ông cũng chỉ suy nghĩ cho mọi người, không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ hòa thuận này mà thôi.
Ngụy nhị lão gia vừa ngồi xuống, đang định nói vài câu dí dỏm chọc cười mẹ thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng nói:
Tam đệ về rồi à?
Nghe Ngụy Nguyên Kham nói vậy, sắc mặt Ngụy thải phu nhân mới khá hơn.
Vừa nói bọn họ vừa bước vào phòng, trong phòng không có người ngoài, Ngụy thái phu nhân nói ra chuyện mình lo lắng:
Việc của Thái tử không thành, ta sợ ông ta sẽ mượn sức vụ này chèn ép cháu. Dù sao có Quý phi và Thái tử chống đỡ, nói là trả thù cháu hay là giận không nguôi cũng được, tóm lại là có thể ứng đối cho qua.
Sơ Cửu ở bên cạnh oán thầm, uống bao nhiêu canh táo đỏ hoàng kỳ, đương nhiên sắc mặt khô6ng tệ rồi. Có điều bỏ ít hạt sen quá, vẫn chưa trừ hết hỏa khí.
Ngụy thái phu nhân vuốt quần áo trên người Ngụy Nguyên Kham, cảm thấy quần áo5 khô ráo sạch sẽ, lông mày bà cũng giãn ra. Kham ca nhi vội vàng vào cung báo cáo, nào có thời gian thay quần áo, đây nhất định là Hoàng thượng dặn dò. Lúc Hoàng thượng còn làm Lỗ vương đã được mọi người ca tụng là nhân hiếu, bây giờ cũng là một vị vua từ ải. Sau lưng làm gì không nói đến, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hòa nhã. Năm đó cả nhà bọn họ cũng mắc cài bẫy này của ông ta đó thôi.
Cháu đi nghỉ một lát đi đã.
Ngụy thái phu nhân mỉm cười nói với Ngụy Nguyên Kham:
Đợi lát nữa xong cơm, ta sẽ cho người đi gọi cháu.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy hành lễ với mọi người rồi mới ra khỏi nhà chính.
Ngụy đại nãi nãi Chương thị đã chỉ đạo người làm chuẩn bị xong gia yến tối nay, lúc này mới đi đến bên cạnh Ngụy phu nhân:
Mẹ yên tâm, mọi việc đã chuẩn bị xong.
Cô chỉ cần hướng dẫn quản sự sắp xếp tiệc rượu, những chuyện khác không cần bận tâm. Tiểu viện của Tam thúc luôn do đám Mộ Thu trông coi, hai ngày trước cô đã thấy Mộ Thu sai người hầu dọn dẹp, chắc đã thu dọn xong từ lâu.
Mẹ yên tâm.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ngày có xem qua rồi, không có gì đáng ngại, mẹ cho thầy thuốc về đi.
Nếu đã khám ở trong cung, về nhà lại thay thuốc mới thì hình như không tin tưởng sự sắp xếp của Hoàng thượng. Ngụy phu nhân khẽ gật đầu dặn dò quản sự:
Làm như lời Tam gia nói đi.
Ngụy thái phu nhân hơi nhíu mày, vẫn không yên tâm. Hoàng thượng rộng lượng nhân từ sẽ không làm mấy chuyện hạ độc nhưng tay chân của phe Quý phi thì nhiều lắm. Những chuyện Hoàng thượng mượn tay Quý phi làm còn ít hay sao? Rốt cuộc Lương vương chết như thế nào, người khác không biết, nhưng trong lòng bọn họ rất rõ ràng.
Nhìn ra sự lo lắng của Ngụy thái phu nhân, Ngụy Nguyên Kham nói:
Ngày chỉ dùng thuốc trị ngoại thương bình thường thôi.
Nhìn thấy hai chòm ria mép của thằng con thứ hai, Ngụy thái phu nhân nổi giận không trút đi đâu được. Năm đó bà liều mạng sinh đứa con này ra, lần đầu tiên nhìn thấy nó thì bà vô cùng vui mừng, đúng là một đứa bé đáng yêu mềm mại trắng nõn, tương lai nhất định sẽ thành tài, lão gia còn đặt cho nó cái tên: Từ Trí.
Không ngờ thằng con này của bà càng ngày càng ăn lắm nhưng lại càng lúc càng kém thông minh lanh lợi. Hóa ra nó đã dùng hết bản lĩnh trong bụng mẹ rồi.
Ngụy đại lão gia đã nhìn trúng nhà họ Chương từ lâu và đích thân đến cầu hôn cho trưởng tử. Ban đầu nhà họ Chương ngại vì nhà họ Ngụy quyền cao chức trọng nên đã hơi đắn đo, sau đó thấy nhà họ Ngụy
thành tâm nên đành đồng ý. Sau khi nhà họ Ngụy xảy ra chuyện, nhà họ Chương toàn tâm toàn ý đợi Ngụy Nguyên Hoằng mãn hạn tang kỳ mới gả con gái. Mỗi lần Ngụy thái phu nhân nhắc đến chuyện này thường nói trưởng tử có mặt nhìn.
Ngụy Nguyên Hoằng cũng vô cùng tuấn tú, hai huynh đệ đứng cạnh nhau đều đẹp trai ngời ngời, có điều mặt mũi hai người không giống nhau lắm. Ngụy Nguyên Kham giống người nhà họ Ngụy, Ngụy Nguyên Hoằng và nhị đệ Ngụy Nguyên Chẩn lại giống mẹ Viên thị.
Ngụy Nguyên Hoằng giống người nhà họ Viên, từ nhỏ đã thích đọc sách, hai năm nay được đề bạt đến Hồng Lư tự nhậm chức. Trước khi Ngụy đại lão gia qua đời, Ngụy Nguyên Hoằng đã đính hôn, sau đó vì để tang cha nên hai năm trước mới thành thân. Thế tử hắn xuất thân từ nhà họ Chương, cha Chương thị làm việc tại Quốc Tử Giám, cũng là nửa ân sự thụ nghiệp của Ngụy Nguyên Hoằng.
Vị quân tử ngoài mặt này từng khiến trên dưới nhà họ Ngụy khổ mà không nói được, nhưng mấy năm nay, Ngụy thái phu nhân cũng coi như đã nghĩ thông, đây chính là thuật để vương.
Vết thương trên người thế nào rồi?
Ngụy phu nhân nhẹ nhàng hỏi:
Nhà có mời thầy thuốc rồi đấy, đang chờ trong viện.
Nghe đến đây, Ngụy thái phu nhân dừng bước, quay sang nghiêm túc dặn dò ma ma quản sự
Quần áo Kham ca nhi không mặc thì cất vào trong tủ, không được thiểu bộ nào, mất một miếng vải cũng không được, nghe chưa?
Ma ma quân sự lập tức nói:
Nô tỳ biết rồi, xin thải phu nhân yên tâm.
Ông ta
mà Ngụy thái phu nhân nói chính là Hoàng thượng. Thái tử chắc chắn sẽ bị phế, nhỡ Hoàng thượng dùng người dùng hết khả năng, cuối cùng lại mượn tay Thái tử đối phó với Ngụy Nguyên Kham thì sao. Dù sao thì nếu không có Ngụy Nguyên Kham đến phủ Thái Nguyên tra án thì cũng không có những chuyện sau đó.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Bà nội có điều không biết, lần này Thái tử cũng bị kẻ khác tính kế hãm hại. Lâm Tự Chân bị điều tra những kẻ đó vẫn luôn nấp đằng sau, nếu không tìm ra được kẻ đó thì cả Hoàng thượng và quý phi đều ăn không ngon, ngủ không yên.
Ngụy nhị lão gia không nhịn được mà kể khổ:
Mẹ, quần áo của con cũng cũ hết rồi.
Nói đoạn, ông giơ tay, túm tay áo lên cho Ngụy thái phu nhân xem.
Mẹ nhìn xem, giặt đến bạc phếch bạc phơ rồi đây này, hay là mẹ cũng may cho con một hai bộ mới đi?
Ngụy thái phu nhân bỗng ngáp một cái, làm như hoàn toàn không nghe thấy lời Ngụy nhị lão gia. Bà nhìn sang Ngụy phu nhân:
Con cũng đi nghỉ đi, mới sáng sớm đã phải dậy, chắc cũng mệt lắm rồi.
Ngụy thái phu nhân cho người đỡ mình ra ngoài, Ngụy nhị lão gia lập tức rảo bước theo sau lưng mẹ:
May quần áo mới hơi phiền phức, nếu không thì thế này đi... Dù sao Kham ca nhi cũng không thích mặc quần áo quá mới, mấy bộ mẹ làm cho nó, cùng lắm nó cũng chỉ mặc ở nhà, trước giờ chưa bao giờ mặc ra ngoài. Con trai nghĩ đi nghĩ lại thấy lãng phí quả, hay là để con đến phòng nó chọn hai bộ...
Ngụy nhị lão gia nhất thời đứng ngay tại chỗ, một lúc sau ông đột nhiên ôm bụng:
Mẹ, con đau bụng quá, chắc con lại bị bệnh rồi!
Bước chân của Ngụy thải phu nhân lại càng nhanh hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.