Chương 195: Đẹp hơn gương mặt
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1596 chữ
- 2021-12-31 05:20:01
Cố sùng Nghĩa lộ vẻ lo lắng, vội hỏi thăm ngay:
Có vấn đề gì sao?
Ông luôn lo là sau khi về kinh Ngụy Tam gia sẽ bị triều đình trách phạt. 8
Không phải vì ông và nhà họ Ngụy có quan hệ gì nên mới bận tâm, mà là nếu vụ án lần này không có nhà họ Ngụy giúp đỡ thì phu nhân và3 Châu Châu chưa chắc đã được an toàn. Bọn họ nhận ân huệ của người ta, nếu thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng không thể khoanh tay đ9ứng nhìn.
Sơ Cửu bẩm báo:
Mọi việc đều ổn, đại nhân lệnh cho tiểu nhân đi đón công chúa và Hầu gia.
May mà hắn ta đủ nhanh nhạy nê6n không nói ra là muốn đón gà Ngũ Hắc.
Cố Minh Châu lại vén rèm xe trong ra ngoài, có lẽ Liễu Tô cũng đã đến rồi, như vậy cô có thể hỏi thăm tình hình bên phía Thần tiên sinh. Vừa vén rèm lên, ánh mắt của Cố Minh Châu đã bị một bóng người thu hút.
Hắn mặc áo màu xanh bích, vạt áo thêu chìm hoa văn hình mây, bên ngoài khoác áo sướng cùng màu, đầu đội ngọc quản, bên eo giắt một thanh trường kiếm, vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Sau khi xe ngựa của bọn họ lại gần, hắn nhảy xuống ngựa, những nếp gấp ở vạt áo khẽ đung đưa, mặt trong áo sướng màu tím đậm cực kì quý phái. Vốn dĩ cao lớn và dáng người thẳng tắp nên ăn mặc như vậy càng làm tôn thêm vẻ ngoài của hắn.
Xe ngựa đi thêm hai canh giờ thì Tam Lý Đình bên ngoài kinh thành đã hiện lên cách đó không xa, các quan viên đợi ở đó đều tiến lên nghênh đón.
Nhóm người Cố Sùng Nghĩa và Trình Dực lên trước trò chuyện cùng các quan viên.
Các phạm nhân của phủ Thái Nguyên và quân phản loạn bị bắt làm tù binh bị tống vào thiên lao, Hoài Viễn hầu cùng phò mã đi thẳng vào cung phục mệnh, về kinh rồi nên có rất nhiều việc cần thu xếp.
Cổ Sung Nghĩa gật đầu:
Thế thì tốt.
Tuy nhiên, bọn họ sắp đến kinh thành rồi, sao N5gụy Tam gia lại khách sao như vậy? Còn cố ý cho người đến chi viện nữa.
Đang suy nghĩ đến đó, Cố Sùng Nghĩa nhìn thấy ánh mắt Sơ Cửu hướng thẳng về phía cỗ xe ngựa của nhà họ Cổ. Hộ vệ của nhà họ Ngụy thì đang nhìn chiếc xe theo ngay sau xe của phu nhân và Châu Chấu.
Triệu thị nhìn gò má ửng hồng của công chúa Hoài Nhu, đột nhiên cảm thấy rất quyến luyến tình cảnh mẹ hiền con hiểu hiện tại. Thật ra bà luôn mong con đường về kinh đi lâu hơn một chút, như vậy là có thể
bên con trai và con dâu được nhiều hơn.
Triệu thị mỉm cười dịu dàng:
Dực ca nhi cưới được công chúa là phúc phận của nó, như vậy thì mẹ có thể yên tâm rồi.
Nghe thấy lời ấy, công chúa Hoài Nhu vô cùng vui mừng nhưng sau khi nghe được nửa câu cuối, nỗi bất an trong lòng nàng lại trỗi dậy:
Thật ra con không biết làm gì cả, vẫn phải học hỏi mẹ nhiều.
Những chuyện đó không quan trọng.
Triệu thị cầm kim chỉ trong khay lên, tiếp tục may bộ quần áo nhỏ nhắn:
Những thứ khó có được nhất công chúa đều có hết rồi.
Bộ quần áo nhỏ này là Triệu thị may cho đứa cháu tương lai, chất vải mềm mại, đường may tinh tế, tỉ mỉ khiến cho công chúa Hoài Nhu yêu thích không rời tay.
Trong xe đó có thứ gì? Cố Sung Nghĩa giật mình, chợt nhớ đến con gà Ngũ Hắc, chắc không phải nhà họ Ngụy đến là vì con thú quý hiếm đó chứ? Hiểu ra điều ấy Cố Sung Nghĩa lại yên tâm hơn nhiều, biết rõ mục đích đến là được, sự quan tâm săn sóc nhà họ Ngụy dành cho bọn họ lúc ở phủ Thái Nguyên khiến cho ông cảm thấy bất an trong lòng, chẳng tối nào ông ngủ ngon giấc.
Sơ Cửu bước đến kéo con ngựa của chiếc xe chở Ngũ Hắc, vờ như không có gì đi lên hòa vào đoàn xe của các hộ vệ, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai chú ý đến mình, hắn ta không kìm được mà nhìn vào bên trong xe. Hắn ta thấy con gà Ngũ Hắc to lớn như quả núi đang nằm trong đó, bên cạnh còn có một chú thỏ đen ngoan ngoãn, hai cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Sơ Cửu.
Ánh mắt như đang nhìn một tên đần.
Công chúa Hoài Nhu lại nói tiếp:
Mẹ nuôi dạy phò mã tốt như vậy, sau này còn phải nuôi dạy cả cháu nội nữa.
Triệu thị mỉm cười, hiểu rõ ý của công chúa:
Nếu công chúa không chê thì mẹ sẽ giúp.
Công chúa Hoài Nhu vui vẻ gật đầu.
Từ lâu ta đã xem nhẹ những chuyện này, chỉ muốn rửa oan cho cha, trong tương lai con cháu Triệu thị không phải mang tiếng xấu cấu kết với giặc nữa, công chúa và phò mã êm ấm hòa thuận, đó đã là kết quả tốt nhất.
Công chúa Hoài Nhu thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ những lời bàn tán của nhà họ Trình và người bên ngoài sẽ khiến Triệu thị buồn bã. Dù sao Triệu thị và Bành Lương đã giả danh vợ chồng sống với nhau lâu như thế, trong mắt người khác bà đã đánh mất đạo làm vợ từ lâu. Trên đường về, nhà họ Trình cho người đến dò la tin tức của Triệu thị từ phò mã, không kẻ nào tiến lên bái kiến chủ mẫu, nếu không phải vì sợ mẹ đau lòng thì Trình Dực đã nổi giận với quản gia nhà họ Trình rồi.
Mẹ nói rất phải.
Công chúa Hoài Nhu cười nói:
Mẹ về phủ công chúa ở với chúng con, chuyện nhà họ Trình cứ để phò mã giải quyết, phò mã không còn là trẻ con nữa, có thể báo hiệu cho mẹ rồi.
Sơ Cửu nuốt nước bọt, bất giác tự suy ngẫm lại mình, hắn ta không làm chuyện gì ngốc nghếch mà! Đội xe tiếp tục lăn bánh tiến về phía trước, Lâm phu nhân kẻo Châu Châu đang tựa người bên cửa sổ lại gần:
Cẩn thận cảm lạnh.
Cố Minh Châu kéo cánh tay Lâm phu nhân, nũng nịu với bà:
Mẹ, chúng ta sắp về tới nhà rồi.
Khóe miệng Lâm phu nhân cong lên:
Về đến nhà, mẹ sẽ bảo nhà bếp làm bánh hoa quế thật ngon cho con ăn.
Trên đường đi, bệnh của Châu Châu lại có chuyển biến tốt, lúc khỏe mạnh sẽ trò chuyện với bà nhiều, điều này làm cho bà cảm thấy rất vui, những bôn ba mệt nhọc trên đường cũng tan biến sạch.
Cố Minh Châu sờ bụng Lâm phu nhân, về đến kinh thành là mẹ có thể yên tâm ở nhà dưỡng thai.
Hai mẹ con đang cười đùa vui vẻ thì Lâm phu nhân đột nhiên nhớ đến điều gì đó, bà thở dài thườn thượt:
Cũng chẳng biết Triệu thì sẽ thế nào.
Trên đường đi, càng lúc bà càng cảm thấy Triệu thị rất tốt, nếu không phải do Triệu lão tướng quân bị người khác hãm hại, có lẽ bây giờ Triệu thị đang làm chủ mẫu của nhà họ Trình, có con cái ở bên, chẳng phải chịu khổ sở như thế này.
Trong một chiếc xe ngựa khác, công chúa Hoài Nhu tiếp tục trò chuyện việc trong cung với Triệu thị.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của công chúa, Triệu thị cười nói:
Công chúa yên tâm, ta không sao, lúc trước khi đến Sơn Tây điều tra án ta đã nghĩ kỹ rồi. Nếu đã bước ra khỏi nhà họ Trình thì ta không định trở về nữa, người nhà họ Trình nghĩ về ta như thế nào ta cũng sẽ không quan tâm. Bây giờ nhà họ Trình đã có chủ mẫu, ta không tranh giành danh phận gì hết.
Ngụy đại nhân.
Cố Minh Châu chớp mắt, chẳng phải người trước mặt cô là Ngụy Nguyên Kham sao? Có điều hôm nay trông hẳn rất khác, trang phục trên người và trang sức đeo bên eo vô cùng tinh xảo và sang trọng, đến cả gương mặt hắn cũng có Có vẻ sắc sảo hơn trước nhiều. Gương mặt như đẽo ra từ ngọc, trắng đến mức hơi lóa mắt, lông mày rậm như nhuộm mực, nhất là đôi mắt phượng không chỉ trong veo như suối mà còn có vẻ lơ đãng, mơ màng. Khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo ý cười, đôi môi căng mọng ửng đỏ, e là có tô son cũng chẳng được tự nhiên như thế.
Hắn đứng ở đó vô cùng nổi bật, quả đúng là hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tù oánh, hội hiện như tinh như đó như đây.
() Có người quân tử, ngọc óng ánh rũ bên tai, mũ đội đầu sáng như sao
Như vậy mới là ngoại thích thật sự, ngoài con cháu hoàng thật ra, chẳng ai cao quý hơn người nhà họ Ngụy nữa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.