Chương 196: Thơm quá


Ánh mặt trời hắt xuống nhuộm màu vàng óng ánh lên đôi mày cô thiếu nữ, cô rũ mắt, khẽ bĩu môi lộ ra mấy phần thơ ngây. Ngụy Ngu8yên Kham ngắm nhìn tỉ mỉ, trong lúc vô ý Châu Châu lại lộ ra dáng vẻ rất giống với Như Quân.

Nhớ lại lần ấy, trong giấ3c mơ hắn men theo tiếng đàn tìm đến định, cứ ngỡ sẽ gặp được Như Quân, nào ngờ lại thấy Châu Châu ôm chú thỏ xoay người lại. C9ẩn thận nhở lại tình cảnh khi ấy, cô thiếu nữ ôm thỏ hòa vào làm một với cảnh vật xung quanh, cực kì hài hòa. Hóa ra khi đó hắ6n đang tự nhắc nhở bản thân thông qua những giấc mơ.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Hầu gia đang cười tươi vui vẻ, trông có vẻ lòng dạ ông rất đơn giản, dỗ dành vài câu là sẽ thích ngay. Nhưng thật ra trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết, chỉ sợ tương lại ở trước mặt
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Hầu gia vạch trần vụ án ngựa chiến khiến những kẻ đó tổn thật không nhẹ, sợ là bọn họ sẽ ngấm ngầm hãm hại Hầu gia. Hầu gia nên cẩn thận hơn.

Ngụy Nguyên Kham đáp:
Đêm qua, Thái tử điện hạ được hộ tống về kinh, không về Đông cung mà được sắp xếp ở lại trong một trạch viện. Xung quanh trách viện đó có người của Đông doanh canh gác, không có tin tức gì truyền ra ngoài.

Ngoài mặt, Hoàng thượng và quý phi đã bỏ rơi Thái tử, chẳng bao lâu nữa là sẽ có ý chỉ phế truất Đông cung, tuy nhiên cho dù như thế cũng không thể sơ suất. Quý phi nương nương khác với Thái tử, bà ta tính kế thâm sâu, cần phải đề phòng cẩn thận. Cố Sung Nghĩa không thể để lộ những suy nghĩ này trước mặt người khác nên thở phào một hơi, đáp:
Cuối cùng điện hạ cũng về kinh bình an rồi.


Bọn họ có thể lợi dụng Thái tử, cài cắm tai mắt vào Đông cung thì chắc chắn có thể dùng những thủ đoạn khác, biên cương phía Bắc vẫn chưa ổn định, trong triều lại nổi lên tranh chấp, còn chưa biết sẽ có cục diện như thế nào.

Ngụy Nguyên Kham nhíu chặt mày lộ vẻ lo lắng, hai người khẽ giọng trò chuyện nên người bên cạnh không nghe được, đến khi quan viên Đại lý tự tiến lên trước, vẻ mặt của Ngụy Nguyên Kham mới bình thường trở lại, hắn gật đầu với Cố sung Nghĩa rồi tiến lên chào đón bọn họ.
Cố Minh Châu hiểu ý Bảo Đồng. Ngày xưa cô cũng nổi danh xinh đẹp nhưng có tác dụng gì đâu? Dù sao trong mắt cha và mẹ thì cô luôn xinh đẹp, thế là đủ rồi.
Xe ngựa của nữ quyến đi tiếp chứ không dừng lại.
Châu Trạch Kính đáp với giọng nặng nề:
Gây ra biết bao nhiêu chuyện ở Sơn Tây, khó khăn lắm mới về đến kinh thành, đừng gây thêm rắc rối nữa, đây là ý của lão phu nhân đấy.

Châu tam phu nhân vừa định phân bua vài câu, nghe được lời này đành phải nuốt lời tính nói xuống. Lần nào nhị bá cũng lấy lão phu nhân ra chèn ép bọn họ, ông ta cũng chỉ có bản lĩnh ấy thôi. Bây giờ ra oai cái gì? Lúc trước nghe được tin tức tại sao không cho người đến cứu mà lại để bọn họ chịu đủ mọi khổ sở? Quản lý gia tộc như thể làm sao khiến người khác tin tưởng nghe theo được?
Châu Như Chương vén màn xe nhìn ra ngoài. Giữa đám đông, dáng người ấy vô cùng hút mắt.
Dù gì cũng là hoàng thân quốc thích nên tất nhiên phải khác.
Châu tam phu nhân tiu nghỉu, buồn bã như vừa đánh mất cơ hội tốt:
Năm xưa khi gặp Ngụy tam gia, đúng lúc chị gái con kết thân với nhà họ Thôi vì vậy nên mới trì hoãn, nếu không mẹ đã đi thăm dò ý của nhà họ Ngụy, biết đâu có thể gả con vào đấy.
Nghe đến đây, Châu Như Chương siết chặt chiếc khăn tay. Nếu như vậy thật thì không biết cô ta sẽ được ngưỡng mộ tới mức nào, đứng bên cạnh phu quân thì tự nhiên cô ta cũng sẽ trở nên khác biệt.
Giống như bà nội từng nói, địa vị ở bên ngoài của đàn ông chính là thể diện của người vợ, chỉ cần được gả vào nơi tốt thì tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

Đại tiểu thư
Báo Đồng nhẹ nhàng nói:
chúng ta về kinh rồi, người cũng phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng đấy nhé.

Khoảng thời gian vừa rồi ở thôn đại tiểu thư chạy tới chạy lui, người vừa đen vừa gầy, ít nhất phải cả tháng mới lấy lại được vẻ ngoài trước kia.
Châu Như Chương lau mắt, còn muốn nhìn thêm nữa nhưng rèm cửa lại bị người khác kéo xuống, bên ngoài xe vang lên giọng của Châu Trạch Kính:
Bao nhiêu người đang ở đây, sao có thể ló đầu lộ mặt được?


Nhị bá.
Châu Như Chương đáp ngay:
Cháu... cháu chỉ muốn nhìn xem cha đang ở đầu thôi.

Cố Súng Nghĩa không kìm được mà nghĩ ngợi, Ngụy đại nhân lén nhắc nhở ông sau lưng mọi người là vì vụ án ngựa chiến sao? Nếu vậy thì đúng là ngoài lạnh trong nông thật. Sau khi đến Sơn Tây và biết rõ nguồn cơn sự việc, ông cũng muốn âm thầm giúp đỡ triều đình điều tra rõ người đứng sau Lâm Tự Chân, xem ra sau này dù là ngoài sáng hay trong tối thì ông vẫn phải liên thủ với nhà họ Ngụy.
Có điều, việc này phải nắm cho chắc, giúp đỡ là giúp đỡ chứ không thể qua lại quá thân. Ngụy Nguyên Kham thông minh như thế, tương lai hắn cũng có thể hiểu rõ ý đồ của ông, nhà họ Nguy hiển quý vốn chẳng thiếu gì người thân cận.

Tam gia
Mộ Thu khẽ giọng nhắc nhở:
mọi người đang đợi ngài nói chuyện kìa.

Chẳng biết Tam gia nghĩ gì mà ngẩn người, khóe miệng nhếch lên còn lộ ra ý cười, trước mặt bao nhiêu người mà như vậy sợ là sẽ bị người khác chê trách.
Cố Sùng Nghĩa quay đầu sang muốn tìm Ngụy Nguyên Kham hỏi thăm tình hình Đông cùng thì nhận ra Ngụy Nguyên Kham cũng vừa bước đến. Nhìn thấy vẻ ngoài khôi ngô, cao quý của Tam gia, Cố Sùng Nghĩa không kìm được mà thầm khen ngợi trong lòng. Suy cho cùng hắn vẫn là người nhà họ Ngụy, Ngụy lão thái gia đã từng thống lĩnh Ngũ quân đô đốc phủ, trước khi qua đời lại được phong làm Thái sư. Ngụy đại lão gia cũng là Thượng thư Binh Bộ, sau khi mất được truy phong Vĩnh Lộc đại phu, cho dù không có Hoàng hậu nương nương thì vinh quang của gia tộc bọn họ cũng đã là duy nhất ở triều đình Đại Chu từ xưa đến nay rồi.
sự quyết đoán của Ngụy thái sư thì không cần phải nói, nếu không nhờ Ngụy thượng thư chủ trương xin triều đình tu sửa đường đi của những vùng ở mạn Bắc như Thiểm Tây và Sơn Tây thì Đại Chu đã không tích trữ được một lượng lớn lương thực và tiền bạc để đối phó với sự xâm lược của ngoại tộc phương Bắc rồi.
Con cháu nhà họ Ngụy vẫn còn làm quan trong triều nhưng kỳ vọng của thế hệ này đều tập trung vào Ngụy Nguyên Kham. Hổ phụ vô khuyển tử, thêm cả vinh quang của tổ tiên để lại, nếu không sa chân vào cạm bẫy của người khác có lẽ không lệch đi đâu được.
() Hổ phụ vô khuyển tử, hổ không thể sinh ra chó, ý bảo một người cha xuất sắc không thể sinh ra đứa con tầm thường được.
Cố Sùng Nghĩa nghĩ đến đó thì Ngụy Nguyên Kham vừa xuất sắc vừa nổi bật đã đứng trước mặt ông, sau đó khom lưng hành lễ với ông rất có phép tắc. Dáng vẻ cúi đầu khiêm tốn của Ngụy Nguyên Kham khiến Cố sung Nghĩa chợt bừng tỉnh. Sao mới mấy ngày không gặp mà Ngụy đại nhân lại như biến thành một người khác thế này? Hắn đứng trước mặt ông, trên người không hề sục sôi nhuệ khí mà chỉ như một hậu bổi thân quen, đột nhiên tăng thêm vài phần thân thiết.

Ngụy đại nhân.

Ngụy Nguyên Kham hành lễ khiển Cố Sùng Nghĩa không kịp đề phòng, lúc hoàn hồn lại thì hắn đã đứng thẳng lên rồi. Biểu cảm của hắn rất tự nhiên như thể không hề để tâm đến những lễ nghĩa đó:
Có phải Hầu gia muốn hỏi thăm tình hình Đông cũng không?

Cố Sùng Nghĩa gật đầu, bị Ngụy Nguyên Kham cắt ngang thế này thì ông không tiện nhắc đến chuyện lễ nghĩa khi nãy nữa.
Ngụy Nguyên Kham tỉnh táo lại.
Bảo Đồng cũng kéo Cố Minh Châu vào trong xe ngựa.
Tất cả là do Châu Như Quân.
Xem như đời này của con đã hỏng trong tay nó.
Nghĩ thế, Châu Như Chương không kìm được mà rơi lệ, sống mũi cay cay, tủi thân không nói nên lời.
Hắn nên nhận ra sớm hơn, tuy tất cả mọi chuyện nghe có vẻ khó bề 5tưởng tượng nổi nhưng hắn từng theo Như Quân đến nhà họ Cố, nhìn thấy cảnh người nhà họ Cố cứu Châu Châu nhưng đáng tiếc, sau khi khỏi hẳn chứng ly hôn thì hắn đã quên sạch.
May mà ông trời không tệ bạc với hắn, lần đầu tiên gặp mặt ở phủ Thái Nguyên, cô tặng cho hắn một bình
A Ngụy
, đây chính là ý trời ngầm định.
Còn chẳng bằng tên Châu đại chết sớm.


Nhị ca.
Bên ngoài vang lên tiếng của Châu tam lão gia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.