Chương 197: Nóng lòng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1752 chữ
- 2021-12-31 05:19:58
Châu Châu thế nào rồi?
Lâm phu nhân đang hỏi chuyện Dương ma ma thì ngoài cửa vang lên tiếng của Cố Minh Châu.
Lâm phu nhân lắc đầu:
Có khi ông ngoại con sẽ không thể gác ngang công việc trong tộc được, chắc chắn lần này tộc cũng bị liên lụy, không biết có bao nhiêu người bị hỏi tội đây.
Người thật sự có tội ắt sẽ bị áp tải đến quan phủ, bà sợ có quá nhiều người dính dáng, phải mất nửa năm đến một năm thì tộc Lâm thị mới có thể yên ổn lại được, bà cũng phải cho người về hỏi thăm xem sao.
Trương phu nhân chưa bao giờ trải qua chuyện này nên thấy hơi bối rối, nghe nói Hoài Viễn hầu và phu nhân về tới kinh thành liền đến nhà họ Cố ngay, một là để thăm hỏi, hai cũng là vì muốn bàn luận ý kiến.
Trương phu nhân đang đợi đến sốt ruột thì lại nhìn thấy một thiếu nữ chạy đến. Cô thiếu nữ mặc bộ váy áo màu vàng nhạt tựa như áng mây trôi trên trời bị gió thổi trôi dạt đến.
Châu Châu.
Trương phu nhân đứng dậy tiến lên trước vài bước, mỉm cười thân thiết.
Cố Minh Châu vừa bước vào cửa, Trương phu nhân lập tức mở chiếc hộp tám ngăn mà nha hoàn đưa cho, bên trong đầy ắp kẹo và mứt hoa quả.
Quản gia nhìn ra ngoài cửa:
Định Ninh hầu phu nhân và Nhị gia nhà họ Thôi đến rồi, đang đợi trong phòng khách ở tiền viện, Hầu gia đến nha môn vẫn chưa quay về, phu nhân...
Quản sự còn chưa dứt lời, tiểu thư Châu Châu đã đưa tay đến bên khóe miệng, ra hiệu báo bà đừng có lên tiếng.
Ma ma quản sự nhà họ Cố thở phào nhẹ nhõm, đại tiểu thư đã nói rồi thì bọn họ không cần phí công giải thích nữa.
Trương phu nhân cũng gật đầu phụ họa:
Việc nghỉ ngơi của di mẫu quan trọng hơn.
Trương phu nhân vừa nói vừa sửa sang váy áo lại cho Cố Minh Châu:
Châu Châu đã thành thiếu nữ rồi, chưng diện lên càng đẹp hơn, ngày mai tẩu sẽ may cho muội một bộ váy thật xinh nhé!
Nhìn cử chỉ dịu dàng của Trương phu nhân, Cố Minh Châu cũng đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào. Trương phu nhân và Thổi Vị đi ra khỏi nhà họ Cố, sau khi lên xe ngựa, Trương phu nhân như tự lẩm bẩm:
Ta thấy hình như bệnh của Châu Châu đã đỡ nhiều rồi.
Trương phu nhân dịu dàng nói:
Châu Châu, tẩu biết muội thích ăn những thứ này nên bảo đầu bếp làm rồi mang sang đây.
Cố Minh Châu nhón lấy một miếng mứt quả bỏ vào miệng, Bảo Đồng lập tức tiến lên hành lễ rồi nhận lấy chiếc hộp. Trương phu nhân nhìn ra sau lưng Cố Minh Châu nhưng chẳng thấy bóng dáng Lâm phu nhân đầu.
Lâm phu nhân vừa ngẫm nghĩ vừa chải tóc cho Cố Minh Châu, một lát sau dùng tay thì bà đã ngủ mất rồi.
Cố Minh Châu nhẹ nhàng đứng dậy, đắp một chiếc chăn mỏng lên cho mẹ rồi mới khẽ tay khẽ chân rời khỏi phòng. Dọc đường mẹ quá vất vả, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, nếu không bổ sung khí huyết đầy đủ sẽ để lại mối họa ngầm, e là lúc lâm bồn sẽ không được thuận lợi.
Miệng thì nói như thế nh3ưng bà chẳng hề cho người lên trước ngăn cô lại. Châu Châu bị gò bó trong xe ngựa suốt, bây giờ cuối cùng cũng được chạy nhảy thoải mái rồi. Nếu khô9ng mang thai thì bà cũng đã ra vườn đi dạo.
Đầu tóc vẫn còn chưa khô
Lâm Phu nhân trìu mến nhìn Châu Châu:
trúng gió lại sinh bệnh đấy.
6
Thiếp thất trong hậu viện Thời Trinh không hề ít, cho dù được yêu chiều hơn nữa cũng không dám vượt qua khuôn phép, ngoài việc Thôi Trinh phân biệt rạch ròi địa vị giữa vợ và thiếp ra thì ai nấy đều biết người được Định Ninh hầu yêu thích nhất vẫn là Trương thị.
Năm đó, một biểu cô nương có quan hệ thân thích với nhà họ Thôi được đưa vào hầu phủ làm thiếp, sau này vì có mang nên muốn chèn ép Trương thị. Cô ta mua thuốc độc ở bên ngoài về hãm hại Trương thị, sau khi phát hiện ra, Trường thị đã xử người hầu bên cạnh biểu cô nương đó tội chết. Biểu cô nương cũng bị nhốt vào trong từ đường, vì hoảng sợ nên cô ta sẩy thai, cả mẹ lẫn con đều qua đời. Thôi Trinh về đến hầu phủ nghe được chuyện này, chỉ cho người mang hai trăm lượng bạc đến an ủi người thân trong nhà thiếp thất kia chứ không nói gì thêm nữa. Có thể thấy là hắn cảm thấy cách làm của Trương thị không hề sai.
Dương ma ma vâng dạ một tiếng, hành lễ rồi lui ra, trước khi đi còn căn dặn các quản gia trong phòng phải cẩn thận vì Lâm phu nhân đang mang thai.
Có lẽ qua đợt này cữu cữu của con sẽ từ Thiểm Tây về đây.
Lâm phu nhân dịu dàng trò chuyện với Cố Minh Châu. Mắt Cố Minh Châu sáng rỡ:
Vậy ông ngoại có đến cùng không?
Đêm qua, lúc Thôi Vị và Lâm thái phu nhân được đưa về nhà họ Thôi, tôi tớ nhà họ Thôi đã giao một bức thư do chính tay Thời Trinh viết cho Trương thị. Trong thư Thối Trinh căn dặn nàng phải trông nom Lâm thải phu nhân thật nghiêm ngặt, ngoài việc chữa trị vết thương đưa cơm nước ra thì không cho phép thái phu nhân ra khỏi phòng một bước.
Thôi Vị cũng phải ở lại trong nhà, đợi triều đình truyền hỏi.
Cố Minh Châu đáp:
Mẹ đang ngủ trong phòng.
Dứt lời cô chuyển tầm nhìn sang Thổi Vị đang đứng bên cạnh:
Nhị ca ca, huynh cũng tới rồi.
Sắc mặt Thôi Vị trắng bệch, xem ra so với lúc ở phủ Thái Nguyên thì đã gầy đi nhiều, tấm lưng còng xuống không được tự nhiên, có lẽ là bị thương.
Trường thị mang đôi giày màu hồng cánh sen, đầu chải kiểu viên kể, cài hai cây trâm ngọc hòa điền, gương mặt trang điểm nhẹ. Nguyên quán của nàng ở phủ Tô Châu, đầu mày cuối mắt vốn đã có nét đẹp của con gái Giang Nam, ăn vận thanh lịch thế này càng làm hiện rõ đường nét tinh tế của nàng, duyên dáng yêu kiều đứng đó làm bất cứ ai cũng phải ngoái nhìn thêm mấy lần.
() Viên kế: Búi tóc tròn
Châu Châu.
Thôi Vị gắng sức định đứng lên, người hầu bên cạnh vội vã tiến lên đỡ lấy.
Thôi Vị nở nụ cười ấm áp với Cố Minh Châu:
Châu Châu ở nhà nhỏ quan tâm di mẫu nhiều hơn, bọn ta không làm phiền di mẫu nghỉ ngơi nữa, hôm khác sang thăm sau.
Bảo Đồng giải thích:
Ý của đại tiểu thư là dọc đường phu nhân vất vả mệt nhọc nên đừng làm phiền người.
Cố Minh Châu gật đầu phụ họa. Ma ma quản sự ngạc nhiên vì dường như bệnh tình của tiểu thư nhà mình đã tốt hơn nhiều. Tiểu thư khỏi bệnh là chuyện đáng mừng, nhưng chẳng biết trả lời Định Ninh hầu phu nhân và Thôi nhị gia như vậy có thỏa đáng hay không.
Không đợi ma ma quản sự nói tiếp, Cố Minh Châu đã bước ra tiền viện, Định Ninh hầu phu nhân Trương thị sức khỏe yếu ớt, rất hiếm khi ra ngoài. Bọn họ vừa vào kinh, Trương phu nhân đã vội vã sang đây ngay, ngoại trừ thăm mẹ ra bọn họ còn có ý nghe ngóng tin tức nữa, cô sẽ không vì hai người đó mà quấy rầy mẹ nghỉ ngơi.
Có cô ra tiền viện cũng xem như tiếp đãi khách đến chơi nhà, ma ma quản sự cũng dễ bề nói chuyện..
Cô vừa ra khỏi cửa, quản gia đứng bên ngoài đã vội vã bước vào.
Bảo Đồng lập tức cản lại:
Phu nhân vừa ngủ, có chuyện gì gấp gáp?
Trương phu nhân căn dặn người hầu sắp xếp ổn thỏa những lễ vật đã mang đến, sau đó kéo tay Cố Minh Châu:
Châu Châu thích hoa quế, kim quế trong vườn nhà tẩu đã nở rộ rồi, mấy ngày nữa Châu Châu đến chơi có được không? Tẩu sẽ làm bánh hoa quế cho muội ăn.
Cố Minh Châu gật đầu. Trương phu nhân lấy ra một chiếc túi từ trong ống tay áo, đích thân đeo lên bên hông cho Cố Minh Châu. Bên trên túi thêu hai chú bướm đang vờn quanh lượn múa, cực kì đẹp mắt.
Mẹ đã khỏe hơn chưa8?
Nhìn thấy con gái lao vào phòng như chú én nhỏ, Lâm phu nhân vội vã dặn dò:
Chầm chậm thôi, đừng chạy.
Nói xong, Lâm phu nhân dịch vào bên trong, Châu Châu cũng tiện thể nằm xuống sạp cùng mẹ. Hai mẹ con mỉm cười, Lâm phu nhân kéo tay con gái,5 chỉnh sửa tóc mai lộn xộn cho cô. Ai bảo con gái nhất định phải gả đi chứ? Châu Châu ở bên cạnh bà như thế này cũng rất tốt, là phúc phận của bà và lão gia,
Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.
Lâm phu nhân nói với Dương ma ma:
Theo bọn ta bôn ba suốt cả đoạn đường, về đến phủ thì có người khác hầu hạ rồi.
Từ đó về sau, ngoại trừ Lâm thái phu nhân ghét bỏ Trương thị vì chưa thể sinh con cho Thối Trinh ra, những thiếp thất khác trong nội trạch không dám mạo phạm Trưởng thị nữa.
Tính tình Trường thì cũng không hề độc đoán, Lâm thái phu nhân chê nàng chưa sinh con được cho Thời Trinh, không chịu giao việc trong hầu phủ cho nàng, nàng cũng không tranh không giành, luôn để mặc cho Lâm thái phu nhân căn dặn kẻ dưới. Cho đến lần này phủ Thái Nguyên xảy ra chuyện, quyền hành quản lý hầu phủ mới thuộc về tay nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.