Chương 198: Hẹn gặp ban đêm


Nếu không phải liên quan đến Đông cung thì quan viên Đại Lý Tự sẽ không vội vàng mời phò mã gia và mọi người đến như vậy. Thấy t8ình hình này, họ không níu kéo nữa:
Hôm nay vất vả cho phò mã gia, Hoài Viễn hầu gia và Ngụy đại nhân rồi.


Mấy người 3họ đi từ nha môn ra, lúc này đầy tớ của các nhà đã xách đèn đứng đợi ở ngoài cổng.
Cổ Sung Nghĩa nói rồi thân mật ôm Lâm phu nhân vào lòng, mả Lâm phu nhân đỏ bừng.

Phu nhân nằm xuống để ta bóp chân cho. Những ngày qua vất vả cho phu nhân rồi.


Hay để tiểu nhân đi hỏi ạ?
Mộ Thu đáp:
Tam gia không nên ngủ, ngủ ở đấy sẽ cảm lạnh mất.


Hỏi cái gì? Chẳng phải đây là chuyện vô cùng bình thường ư?
Trên mặt Ngụy nhị lão gia hiện rõ vẻ hận sắt không thành thép.
Trình Dực hành lễ với Ngụy Nguyên Kham:
Đa tạ Ngụy đại nhân đã nhắc nhở.

Ngụy Nguyên Kham không nhiều lời nữa, đợi đến khi Trình Dực và Cố Sung Nghĩa cưỡi ngựa rời đi mới nhận lấy dây cương từ tay Mộ Thu, đi về nhà họ Ngụy. Sơ Cửu mới thấy Ngụy Nguyên Kham thì đã nghe thấy Tam gia dặn dò:
Cho người dọn dẹp căn viện ở ngoài phủ, gửi tin cho Liễu Tô bảo tối nay đến đó, ta có chuyện cần dặn dò họ đi làm.
Sơ Cửu nhìn Ngũ Hắc trong lòng, hình như Tam gia còn chẳng thèm liếc mắt nhìn nó một cái.
Lâm phu nhân gật đầu:
Về đến phòng là thiếp ngủ luôn. An Nghĩa hầu phu nhân và Thôi nhị gia đến, Châu Châu đến nhà chính tiếp chuyện với họ.

Cố Sùng Nghĩa cũng rất vui mừng:
Châu Châu trưởng thành thật rồi, lại còn biết làm những chuyện này nữa. Ta đã nói rồi, Châu Châu của chúng ta không khác gì nữ quyến bình thường cả, chẳng qua chỉ là trưởng thành chậm hơn một chút thôi, trước đây phu nhân còn chẳng chịu tin ta.


Đi thôi.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Cầm sách theo, đến trạch viện ở bên ngoài.

Mộ Thu đáp một tiếng, chắc hẳn bây giờ Tam gia đến trạch viện là để gặp người rất quan trọng nhỉ?
Đèn trong phòng Cố đại tiểu thư cũng tắt rồi, đại tiểu thư không thích có quá nhiều người ở bên cạnh, chỉ cho Bảo Đồng vào hầu hạ. Thấy Cố đại tiểu thư ngủ rồi, ma ma quản sự và Xuân Đào liền rời khỏi viện.
Báo Đồng cầm y phục hầu hạ Cố Minh Châu thay đồ:
Liệu Tô đang ở bên ngoài, đại tiểu thư phải cẩn thận đấy.

Liễu Tô lắc đầu:
Chưa, có lẽ Ngụy đại nhân sẽ biết.

Có lẽ Nhiếp Thầm mượn người của nhà họ Ngụy nên gửi thắng tin cho Ngụy đại nhân, nghĩ vậy nên Cố Minh Châu mới ra khỏi nhà.

Đây là gì?
Ngụy Nguyên Kham nhìn cái dây và hỏi.
Sơ Cửu lập tức nói:
Dây bông do Cố đại tiểu thư và Bảo Đồng tết.
Tảm phần là vì trước đây nhổ đuôi lông của Tiểu Bạch nên họ tặng chiếc dây sặc sỡ này coi như là quà bồi thường.

Cục cục tác!
Gà Ngũ Hắc kêu một tiếng, vươn dài cổ tìm kiếm xung quanh. Khi nó nhìn Ngụy Nguyên Kham thì lập tức vỗ cánh như chim ưng phóng từ trên trời xuống, mạnh mẽ bổ nhào xuống con mồi.
Sơ Cửu sợ hết hồn. Tuy Tam gia có sai nhưng nếu gà Ngũ Hắc mổ Tam gia thì hậu quả không thể lường được. Hắn ta đang định ngăn cản thì Ngũ Hắc đột nhiên quay đầu, mỏ gà nhọn đột nhiên mổ lên cánh tay hắn ta, cứ như hắn ta mới là kẻ cướp đồ của nó vậy.
Cổ Sùng Nghĩa định nằm chân Lâm phu nhân nhưng bà đầu chịu, nửa cười nửa giận tránh đi.
Ma ma quản sự nghe thấy tiếng từ trong phòng truyền ra liên cho hạ nhân lui xuống, từ từ đóng cửa lại.
Trong kinh thành phòng vệ nghiêm ngặt, may mà Liễu Tô có lệnh bài Ngụy Nguyên Kham đưa có thể ứng phó được với tuần tra.

Phải đến nhà họ Ngụy sao?
Cố Minh Châu hỏi. Nếu Ngụy đại nhân muốn gặp mặt ở nhà họ Ngụy thì cô không đi nữa. Ở đó đâu đâu cũng có gia tướng, bị nhiều đôi mắt nhìn như thế thì đúng là quá mạo hiểm.

Tam gia, gà về rồi.
Sơ Cửu nhắc Ngụy Nguyên Kham. Đây là Tiểu Bạch mà Tam gia ngày nhớ đêm mong đấy. Ngụy Nguyên Kham dừng bước nhìn một cái, chỉ thấy lông Ngũ Hắc đen bóng, trông vô cùng hăng hái. Trên cổ nó còn có một sợi dây năm màu được tết bằng bông vô cùng đẹp mắt, trên đó còn có vài phương thắng nữa.
() Phương thẳng: Vật trang trí có hình như hai hình thoi xếp chồng lên nhau.
Chân Ngụy nhị lão gia như được bôi dầu, chạy như bay ra khỏi viện. Khi đến đường lát đá xanh, ông mới cảm thấy khác thường. Ban nãy Kham ca nhi mới trêu chọc ông ư? Đây là chuyện lâu lắm rồi chưa xảy ra.
Mộ Thu đi vào phòng thì thấy Tam gia đã thay áo sam. Trường bào màu lam nhạt, bên ngoài khoác áo màu chàm. Hôm nay tủ nương trong phủ mới gấp rút làm xong bộ y phục này. Cũng may thái phu nhân đã sớm không vừa mắt với y phục Tam gia mặc thường ngày nên đã bảo tủ nương chuẩn bị sẵn vải, nếu không sẽ không thể làm nhanh đến vậy.
Cổ sung Nghĩa về đến phủ thì người nhà đã ăn cơm, Cố Minh Châu cụp mắt trông vô cùng uể oải.

Đỡ đại tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi.
Lâm phu nhân dặn dò Bảo Đồng:
Hôm nay Châu Châu còn giúp ta tiếp khách, chạy tới chạy lui trong viện hẳn là đã mệt rồi.

Cố Minh Châu gật đầu.
Hai người tránh mọi người rồi đi thẳng đến hậu viện.
Ngũ Hắc vỗ cánh phành phạch, giống như là muốn chiến đấu một sống một còn với Sơ Cửu.
Ngụy Nguyên Kham không thèm quan tâm, cầm sợi dây đi vào phòng, nhàn nhạt dặn dò đầy tớ:
Chuẩn bị nước nóng, ta muốn đi tắm.


Phò mã gia.
Ngụy Nguyên Kham đi đế9n bên cạnh Trình Dực:
Vụ án binh biến Sơn Tây còn chưa được điều tra rõ ràng. Nếu trong nhà họ Trình có ai biết được chuyện nă6m đó, phò mã gia hãy lưu ý nhiều hơn.

Trình Dực nhìn Ngụy Nguyên Kham. Ngụy đại nhân đang nhắc nhở hắn ta rằng rất có 5khả năng năm ấy nhà họ Trình cũng tham dự vào cuộc binh biến này? Mẹ bị đưa ra khỏi kinh để thủ hiểu, trên đường xảy ra chuyện là do nhà họ Trình sợ bị liên lụy nên mới ra tay ác độc hay là vốn đã tham dự, trừ khử mẹ là để đề phòng hậu họa? Chuyện này quả thật phải điều tra rõ ràng.

Nhị thúc không cần cho cháu ăn mấy thứ đó đâu.

Ngụy nhị lão gia vừa mới quay người đi thì trong phòng vọng ra tiếng của Ngụy Nguyên Kham:
Nếu Nhị thúc nghĩ cho nhà họ Ngụy thì hãy sớm thành thân, sinh bảy, tám đứa con, khai chi tán diệp cho nhà họ Ngụy, như vậy chắc chắn bà nội sẽ rất vui mừng.


Không phải.
Liễu Tô nói:
Ngụy đại nhân có trách viện khác trong kinh thành.

Nhà họ Ngụy ở trong kinh thành mà ngài ấy còn cần một trạch viện khác? Chẳng lẽ là kim ốc tàng kiêu? Ngụy đại nhân nghiêm túc như vậy, sẽ có lòng dạ ấy ư? Cố Minh Châu thầm chế nhạo Ngụy đại nhân, đi theo Liêu Tô:
Còn chưa có tin tức gì của Nhiếp Thầm sao?

Sau khi về phủ Thái Nguyên, hậu viện đã được sửa chữa lại. Bức tường thấp giúp Cố Minh Châu ra ngoài cũng được xây cao lên, chỉ có bức tường xập xệ đằng sau phiến đá giả sơn là có thể lợi dụng được. Bề gạch ra, một cái hang nho nhỏ lộ ra trước mặt, bé như một cái lỗ chó.
Cố Minh Châu chui ra khỏi cái lỗ ấy. Quả nhiên Liễu Tô đã đứng ở bên ngoài tường đợi từ lâu rồi.
Thân gà Ngũ Hắc đen bóng, buộc dây màu sắc trông rất đẹp.
Sơ Cửu đang nhìn thì đột nhiên choáng váng. Chiếc dây đó đã bị người ta gỡ khỏi cổ gà rồi.
Ngụy Nguyên Kham duỗi tay, ngẩng đầu nhìn Mộ Thu:
Được không?
Tam gia chưa từng hỏi những câu như thế này. Mộ Thu vô thức nói:
Đẹp!
Tam gia mặc gì cũng đẹp, huống chi là lúc chú ý đến ăn mặc như thế này.
Chỉ có điều là tắm hơi nhiều một chút. Sáng sớm một lần, tôi một lần, y bào cũng thay hai bộ, đến bội sức bên eo cũng mới tinh.
Cố Minh Châu vươn tay ôm Lâm phu nhân, chỉnh hoa kim quế trên đầu Cố Sung Nghĩa xong mới theo Báo Đồng ra ngoài.
Cố Sùng Nghĩa ôm Lâm phu nhân vào phòng trong: Hôm nay Châu Châu phụ phu nhân tiếp khách ư?

Mộ Thu không hiểu, tắm lâu như vậy là bình thường sao?
Ngụy nhị lão gia cảm thấy người trong viện này hết thuốc chữa rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng ai lấy được vợ mất. Ai nói tắm thì không làm được việc gì khác chứ? Nhớ năm ấy ông ta..
Mộ Thu đáp:
Tam gia đã tằm gần một giờ rồi.

Trên mặt Ngụy nhị lão gia lộ ra nụ cười thần bí. Đi Sơn Tây một chuyến, Kham ca nhi đã thông suốt rồi! Xem ra mấy hôm trước ống cầu thần bái Phật đã có linh nghiệm,
Trong viện yên tĩnh trở lại, Ngụy Nguyên Kham tựa vào bồn tắm. Phương thẳng trên dây được tết vô cùng đẹp. Hắn nhìn sợi dây đeo bên hông mình, tuy có tơ vàng nhưng lại trông vô cùng tục tăn. Nếu sợi dây phương thẳng Cố đại tiểu thư tặng dài hơn một tí, làm thành thắt lưng thì vừa như in.

Bao lâu rồi?
Ngụy nhị lão gia đến viện của cháu trai mình, thấp giọng hỏi Mộ Thu.
Ngụy nhị lão gia đang định nói gì đó thì trong phòng truyền ra tiếng:
Mộ Thu, vào đi.


Ta không vào đầu.
Ngụy nhị lão gia vuốt râu, giao cuốn sổ trong tay cho Mộ Thu:
Đây là thứ Kham ca nhi cần.
Chuyện này mà bị trưởng bồi bắt gặp thì rất xấu hổ, chi bằng ông ta bưng canh nóng đến để bồi bổ sức khỏe cho Kham ca nhi.
Rất nhanh sau đó hai người đã đến trạch viên của Ngụy Nguyên Kham. Trạch viện này với Cố phủ đều ở đường Đông, chỉ cách nhau hai con đường, trạch viện vô cùng hẻo lánh, tiện ra vào.

Sơ Cửu ra mở cổng, đón Liễu Tô và Cố Minh Châu vào trong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.