Chương 202: Chân tình


Trương phu nhân nói rồi bước lên trước mấy bước, đi tới gõ cửa:
Mẹ... mẹ đừng khóc nữa, sẽ có hại cho sức khỏe. Hầu gia là con trai của mẹ, khô8ng có ai hiểu tính cách của Hầu gia hơn mẹ, mẹ đừng thấy Hầu gia chuyện gì cũng không nói ra, thực ra trong lòng đều nhớ kỹ, tim ai chẳng là má3u thịt...


Trượng phu nhân vừa nói tới đây thì nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng của Lâm thái phu nhân nhổ
phì
một cái:
Ta nhổ 9vào! Tim ai cũng là máu thịt, còn nó thì không! Nó chỉ hận ta không mau chết đi, lúc dùng tên bắn ta, nó chẳng do dự đến một giây. Nếu như khôn6g phải ta mệnh lớn... thì ta... đã không gặp được con nữa rồi, Vị ca nhi của ta!



Mẹ.
Thôi Vị nói:
Đều là lỗi của con, tại con bảo v5ệ không chu toàn mới để quân phản loạn đưa mẹ đi, mẹ có trách thì trách con đi!


Đến lúc nên hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu thôi.
Trương phu nhân nói:
Ta sẽ tiếp tục làm thật tốt, cho đến khi chàng nhìn rõ mới thôi, nhất định ngày đó sẽ đến.

Cố Minh Châu ngủ một giấc không sâu, mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ quái, mở mắt ra lại quên mất nội dung của những giấc mơ đó là gì.
Cô ngồi dậy, Bảo Đồng lập tức bước lên hầu hạ:
Hầu gia tới nha môn từ sáng sớm tinh mơ, phu nhân ra ngoài vườn, dặn dò bọn nô tỳ không được đánh thức tiểu thư, tiểu thư ngủ đủ giấc tự nhiên sẽ dậy.

Thôi Vị hơi chần chừ
Thư đại ca gửi cho tẩu tẩu, ta xem e là không tiện.
Trương phu nhân khẽ mỉm cười:
Tính tình của Hầu gia lẽ nào Nhị thúc còn không biết? Cho dù là thư nhà thì cũng chẳng khác gì công văn, người trong nhà ai cũng có thể xem được.
Thôi Vị mở thư ra, soi dưới ánh đèn đọc, câu từ quả nhiên là y hệt công văn, đến một câu hỏi thăm cũng không có, duy chỉ có một chỗ có tình cảm thì lại là bảo Trương phu nhân đi thăm Lâm phu nhân và Châu Châu.
Thôi Vị trả thư lại cho Trưởng phu nhân:
Lúc ở phủ Thái Nguyên đại ca cũng thường tới chỗ di mẫu, đại khái là VÌ di mẫu thân thiết với nhà họ Ngụy, đại ca muốn điều tra rõ án ngựa chiến còn phải dựa vào Ngụy đại nhân. Sau này đại ca biết được cái chết của cha còn có nội tình khác, càng không muốn gặp mặt mẹ và ta, mấy lần đều dùng bữa ở nhà họ Cố.

Châu Châu... đại ca coi muội ấy như muội muội ruột, lúc ở Sơn Tây đã mua không ít đồ chơi cho Châu Châu, trên đường hồi kinh còn dặn dò ta phải bảo vệ tốt cho di mẫu và Châu Châu.

Nếu vậy thật thì tốt quá, con người có vương vấn thì mới giống con người, mới có thể cảm nhận được vui buồn oán giận.
Nghĩ tới đây, cổ họng Trương phu nhân nhói đau, họ khù khụ mấy tiếng.

Phu nhân,
Ma ma quản sự sờ bàn tay lạnh giá của Trương phu nhân:
nô tỳ đỡ người về, người vất vả vì Hầu phủ thế này mà Hầu gia cũng không biết hỏi một tiếng...

Trương phu nhân gật đầu:
Mẹ đã ăn gì chưa?

Thôi Vị đáp:
Ăn được một ít rồi, chuyện của Lâm Tự Chân lần này khiến mẹ sợ hãi vô cùng.

Thôi Vị nhìn thấy quần áo mỏng manh trên người Trương phu nhân thì nhíu mày:
Đại tẩu phải chú ý thân thể, bây giờ cả Hầu phủ đều cần đại tẩu chăm nom, nếu đại tẩu đổ bệnh ra đấy thì lẽ nào muốn di nương ở hậu viện đỡ đần hay sao?


Nam nhi chí ở bốn phương, ta hiểu Hầu gia.
Trương phu nhân nói:
Chàng ở trên chiến trường, trước giờ tung hoành khắp chốn, nếu thật sự trói buộc chàng thì mới là kéo chân chàng.

Cô gả tới đây mới biết, nếu thả người đàn ông này ra chiến trường thì tương lai nhất định sẽ kiến công lập nghiệp, không gì có thể trói buộc hắn, cho dù là mẹ ruột cũng không được. Nhưng cô vẫn muốn thử một lần, lỡ như có thể hoàn thành tâm nguyện của cô thì sao?

Phu nhân, người đối với Hầu gia và thái phu nhân thật tốt.
Ma ma quản sự nói:
Không biết đến lúc nào Hầu gia mới có thể hiểu được.

Cố Minh Châu ngồi trước gương để Bảo Đồng chải tóc cho, nữ quyến trong kinh thành có thể ngủ đến khi mặt trời lên ba con sào như cô chỉ e là không nhiều, chỉ dựa vào chuyện này thôi, cô đã muốn ở lại bên cạnh cha mẹ cả đời, làm một tiểu thư được chiều chuộng nâng niu.
Thay xong váy áo, Cố Minh Châu mới dẫn Bảo Đồng đi tìm Lâm phu nhân.

Đang định báo người đi gọi con dậy.
Lâm phu nhân cười kéo Châu Chấu qua:
Ban nãy công chúa Hoài Nhu cho người gửi thiệp tới, mời chúng ta tới phủ công chúa dự yến.


Châu Châu đúng là khiến người ta yêu thích, lúc ta nhìn thấy muội ấy cũng cảm thấy vui vẻ.
Lúc này Trượng phu nhân mới ngước mắt lên nhìn Thôi Vị:
Ta cũng chuẩn bị một ít quà tặng cho Châu Châu, bây giờ Châu Châu xinh xắn đáng yêu, ta định may mấy bộ quần áo cho muội ấy, Nhị thúc giúp ta chọn mấy món đồ chơi mà Châu Châu thích, ngày khác ta sẽ đưa tới phủ Hoài Viễn hầu, cảm tạ đi mẫu giúp đỡ Hầu gia ở Sơn Tây.

Bảo hằn chọn? Trên mặt Thôi Vị thoáng hiện nét u ám, nhớ tới tuổi tác của Châu Châu, lời năm ấy mẹ nói muốn gả Châu Châu qua đây còn văng vẳng bên tai, hắn vô thức muốn từ chối Trương phu nhân, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt trong veo của Trương phu nhân, Thôi Vị không cách nào lên tiếng.

Được.
Giọng nói của Thôi Vị hơi trầm khàn:
Ta đi, còn chỗ nào cần ta giúp thì cứ việc nói, ta sẽ cố hết sức giúp tẩu.

Trương phu nhân cụp mắt xuống.
Thôi Vị tiếp tục nói:
Đại ca có gửi thư về không?


Có.
Trương phu nhân lấy thư từ chỗ ma ma quân sự đưa cho Thôi Vị:
Nhị thúc xem đi.

Phủ công chúa hiện giờ chắc chắn rất loạn, cô vốn không muốn tới làm phiền vào lúc này, nhưng có thể công chúa có chuyện muốn nhờ cô giúp.
Hôm qua ở chỗ Ngụy đại nhân mới nói tới chuyện của nhà họ Trình, hôm nay đã có cơ hội, Cố Minh Châu vui vẻ nhận lời, cùng Bảo Đồng đi ăn cơm.
Một canh giờ sau, Lâm phu nhân và Cố Minh Châu tới phủ của công chúa Hoài Nhu.
Trương phu nhân ở bên ngoài cửa nghe rõ mồn một nhưng chỉ cúi đầu xuống, không dám phản bác gì.
Lâm thải phu nhân nói:
Con nhìn cô ta đi, đứng đó với dáng vẻ ấm ức thiệt thòi là để người ta thương xót. Gả tới nhà họ Thôi bao nhiêu năm không có mụn con nào mà vẫn có thể nằm hết mọi chuyện trên dưới trong nhà, cái Hầu phủ này không có ai quản nên mới để cho cô ta tùy ý nắm bóp. Hầu phủ sớm muộn gì cũng bại trong tay cô ta.

Thôi Vị cắt ngang lời của Lâm thải phu nhân:
Mẹ đừng nói như thế... đại tẩu cũng không dễ dàng gì.

Trương phu nhân hành lễ với Thôi Vị một cách tiêu chuẩn.

Ta quay về đây, tẩu tẩu cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Thôi Vị nói rồi bước ra bên ngoài.
Nhìn theo bóng người mau chóng rời khỏi kia, trên mặt Trường thị lộ ra vẻ suy tư. Từ lúc cô gả tới đây, Hầu gia chưa từng quan tâm đến người khác như thế, lẽ nào ở chỗ Lâm phu nhân, Hầu gia tìm thấy tình thân?
Có hai cỗ xe ngựa đang dùng trước phủ công chúa, hắn là có người đã tới trước bọn họ. Cố Minh Châu đỡ Lâm phu nhân xuống xe, dưới sự dẫn đường của ma ma quản sự đi thẳng tới phòng khách.
Ma ma quản sự tỏ vẻ có lỗi:
Lúc công chúa mời phu nhân tới, trong phủ còn chưa có người khác, không ngờ ban nãy người của nhà họ Trình tôi muốn bái kiến Triệu phu nhân nên trong phủ hơi loạn, mong phu nhân lượng thứ.


Có gì đâu
Lâm phu nhân cười nói:
công chúa bạn thì cứ đi làm đi, bọn ta đợi ở đây là được rồi.


Con có cách gì chứ, binh mã đều nằm trong tay Thời Trinh, con không nhìn thấy ca ca của con đó thôi, thật là dũng mãnh, thống lĩnh nhiều binh mã như vậy, oai phong lẫm liệt, không hổ là quan lớn của Đại Chu. Tình thân gì chứ, đến mẹ ruột cũng có thể làm lơ. Nếu con học được một chút bản lĩnh của nó thì đã kiến công lập nghiệp từ lâu rồi, hà tất phải ở bên cạnh nó khom củi lấy lòng?


Mẹ đừng nói nữa,
Thôi Vị nói:
đều là lỗi của con, mẹ mắng con đi, đại ca... đại ca cũng chỉ vì bách tính Đại Chu, cũng giống như tẩu tẩu đã nói, trong lòng đại ca cũng không dễ chịu gì.


Con đừng để chúng nó lừa.
Lâm thái phu nhân cười lạnh:
Trường thì cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì đầu, bây giờ miệng cô ta nói hiếu thảo với ta, nhưng chỉ đợi ta chết đi, phủ Định Ninh hầu cuối cùng cũng rơi vào tay cô ta, cô ta có thể làm vương làm tướng ở trong phủ. Bình thường giả bộ yếu ớt nhu mì nhưng có kém cạnh ai miếng nào đầu. Vị ca nhi của ta... con mới là đứa trẻ ngốc, mẹ không chết đều là vì con, con phải sống cho thật tốt!

Trương phu nhân đứng ngoài cửa cụp mắt xuống, giấu nước mắt vào trong.
Thôi Vị không ngừng khuyên nhủ Lâm thái phu nhân, mất cả nửa ngày trong phòng mới không còn động tinh, Thôi Vị mới đi ra.

Đại tẩu quay về đi,
Thôi Vị nói:
mẹ ngủ rồi.

Ma ma quản sự hành lễ lần nữa.

Cố Minh Châu nhìn vào trong viện, thấy bên ngoài có hai ma ma quản sự đứng đó từ đầu tới cuối, cô bụm miệng nhỏ giọng nói với mẹ một cầu, hai ma ma quản sự kia lập tức nhìn về phía phòng khách.

Trong lòng Cố Minh Châu đã hiểu, phủ công chúa này e rằng từ trong ra ngoài đều là tai mắt của Quý phi nương nương, chẳng trách công chúa Hoài Nhu và phò mã rõ ràng đều có ý với đối phương mà suýt thành ra lỡ dở.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.