Chương 203: Tiếng xấu


Lời này ý tứ đã rất rõ, còn tiếp tục náo loạn thì sẽ tổn hại tới thể diện của công chúa.


Còn đợi nữa thì chỉ e nhà h8ọ Trình sẽ tan cửa nát nhà!
Giọng Trình đại lão gia vang như chuông đồng:
Ta đang yên đang lành ở trong nhà, lại bỗng dưng3 bị úp cho tội danh giết vợ. Nếu thật sự nghi ngờ ta năm đó hại chết Triệu thị thì viết một bức thư cáo tội ta với Hình Bộ đ9i. Nếu nó đã biết từ trước là Triệu thị chưa chết thì vì sao lại giấu giấu giếm giếm không chịu nói? Nếu nó sớm nói ra thì m6ọi chuyện cũng sẽ không thành ra thế này.
Trình lão phu nhân nhìn thấy Triệu thị thì ánh mắt rực lửa:
Ta còn tưởng cô mãi mãi cũng không chịu gặp người nhà họ Trình chúng ta nữa.

Trình đại lão gia đỡ Trình lão phu nhân lên, Trình lão phu nhân nói tiếp:
Cô nói đi, người đàn ông của cô không cho cổ địa vị chính thất, hay là không tử tế nuôi dạy đứa con cô sinh ra khỏe mạnh thành người? Sao cô có thể vô lương tâm đến thế, ở trước mặt con trai điên đảo thị phi, nói nhà họ Trình chúng ta ngầm hại cô? Cô có bằng chứng xác thực nào không?

Trình Dực buông tay mẹ mình ra, bước lên trước mấy bước nhìn Trình đại lão gia:
Hiện giờ tôi gọi ông là cha, nhưng nếu ông còn sỉ nhục mẹ tôi thì đừng trách tôi không niệm tình cha con!


Mày muốn thế nào?
Trình đại lão gia cười lạnh một tiếng:
Ra tay giết tao chắc? Tao cứ nói cô ta đấy, loại đàn bà không có liêm sỉ!

Triệu thị nói:
Ta có biết bơi một chút, hơn nữa làm được vào một khúc gỗ nổi, trước khi được Bành Lương cứu lên, ta chưa từng gặp ông ấy bao giờ.


Nói bậy!
Trình lão phu nhân nói:
Bành Lương đó làm việc trong doanh trại của cha cô, các người đã quen biết từ lâu rồi, mấy năm nay các người xưng vợ gọi chồng, cô còn chịu tang đưa quan cho cha mẹ Bành Lương, người ở các huyện lân cận đều biết các người là vợ chồng.

Trình lão phu nhân vội vàng gào lên:
Công chúa à, người gặp bà già này đi! Đừng nghe những lời một chiều ấy! Nhà họ Trình chúng ta bị oan!
Vừa dứt lời, Trình lão phu nhân đã lập tức quỳ sụp xuống đất.

Mẹ, mẹ làm gì vậy?
Trình đại lão gia vô cùng sửng sốt:
Mẹ mau đứng lên đi, làm thế này sao được, con trai sẽ xử lý tốt chuyện này, mẹ đã từng này tuổi rồi, nếu xảy ra điều gì bất trắc thì không khác gì lấy mạng con.


Có cô ở đây thì nhà họ Trình đã mất hết thể diện từ lâu rồi.
Trình lão phu nhân nói:
Cô không cần phải giả bộ làm người tốt trước mặt người khác, nếu còn thiện tâm thì cô đã chẳng có ngày hôm nay.

Trên mặt Triệu thị thoáng qua một nét mệt mỏi:
Lão phu nhân, đại lão gia, các người đừng ép ta thêm nữa, ta không hề muốn quay về nhà họ Trình, cũng chẳng tiếc nuối gì gia phả của nhà họ Trình cá. Nhà họ Trình các người có thể viết một tờ giấy bỏ vợ, từ nay về sau chúng ta không ai liên quan đến ai, ta sống tới giờ cũng chỉ vì muốn kêu oan cho cha, muốn đón di cốt của cha về Sơn Tây an tang, những thứ khác ta không tranh, cũng không muốn tranh. Lúc trước có lẽ trong lòng ta vẫn còn chút thù hận với nhà họ Trình nhưng giờ không còn nữa rồi, án binh biển Sơn Tây đã được lật lại, ông trời đối với ta không bạc.
Thái tử bị quân phản loạn bắt đi, đến công chúa cũng suýt rơi vào tay địch5, triều đình không trị tội hai mẹ con nó là Hoàng thượng nhân từ, nó lại dám được đằng chân lân đằng đầu! Còn tới gia trang nhà họ Trình bắt người truy hỏi sự việc Triệu thị rơi xuống sông năm đó. Nó là phò mã gia thật, nhưng có thể nào thì ta cũng là cha ruột của nó, nó vu hãm ta như thế là đại nghịch bất đạo!

Trình đại lão gia vừa dứt lời thì nghe thấy một người phụ nữ đã lớn tuổi cất tiếng:
Bảo Triệu thị ra đây, bà già này muốn hỏi cô ta cho ra nhẽ, vì sao cô ta lại có thể làm ra chuyện này. Nhà họ Trình chúng ta có chỗ nào không phải với cô ta mà lại muốn đẩy nhà họ Trình vào tình cảnh này?
Trình lão phu nhân định đi về hướng này, Trình đại lão gia bước lên nói:
Mẹ, hay là đợi một lát.


Còn đợi gì nữa
Trình lão phu nhân nói:
con còn chê mấy lời bên ngoài dễ nghe quá hay sao? Bà già này bị sỉ nhục không dám ra khỏi cửa nữa rồi. Nhà họ Trình bao nhiêu năm nay chưa từng có chuyện một người cưới hai vợ, con cháu nhà họ Trình không gánh nổi tiếng xấu này.

Triệu thị chăm chăm nhìn Trình đại lão gia:
Trong lòng các người không rõ ư? Ta không muốn đi đường thủy, là ai viết thư nói xung quanh có binh biến, bảo ta ngồi thuyền rời đi?

Trình đại lão gia hoang mang, hiển nhiên là không định thừa nhận.

Nếu nói đến nợ, ta chỉ nợ Dực ca nhi, để nó từ nhỏ lớn lên không có mẹ ở bên cạnh. Những người khác ta chẳng có gì muốn nói cá, cũng hi vọng các người đừng nhắc lại nữa.


Nực cười!
Trình lão phu nhân cất giọng sắc bén:
Cô phao tin khắp nơi nói nhà họ Trình hại cô, giờ lại bảo bọn ta đừng nhắc lại nữa? Cô coi bọn ta là đồ ngốc chắc?

Trình đại lão gia còn chưa nói hết câu thì cổ đã bị Trình Dực bóp chặt, đôi mắt Trình Dực đỏ au:
Ban nãy tôi đã nói rồi, đừng có sỉ nhục mẹ tôi!


Phò mã!
Công chúa Hoài Nhu vội vàng bước lên:
Phò mã, không làm vậy được đâu!

Triệu thị nói:
Ta tưởng ông niệm tình phu thê, âm thầm bảo vệ ta, nào có biết thực ra là muốn tiễn ta lên đường.


Nếu cô đã nói là có thư
Trình đại lão gia có vẻ vô cùng bình tĩnh: vậy thì thư ở đâu rồi?

Trình lão phu nhân nói xong, hai tay run rẩy:
Đáng thương cho con trai ta, còn viết tên cô vào gia phả, còn muốn trăm năm sau cùng cô hợp táng, cô sống vậy có yên lòng được không? Cô muốn để đứa con trai mình sinh ra nhận Bành Lương làm cha chắc?


Lão phu nhân,
Triệu thị nghe đến đây bỗng lên tiếng:
giữ lại chút thể diện cho người nhà họ Trình đi, dù sao nhà họ Trình cũng là một tộc lớn, không thể dùng hết mọi thủ đoạn được.


Cho dù thư không mất thì cũng ngấm nước.
Triệu thị nói:
Không phải các người đã tính chuẩn là ta không đưa ra được bằng chứng nên mới tới tận cửa bức bách đó ư?

Khuôn mặt Trình lão phu nhân vặn vẹo:
Con xem đi, cái miệng cô ta lợi hại biết bao, là trắng hay đen, cô ta thích nói thế nào thì là như thế ấy. Vậy ta hỏi cô, nước sông chảy xiết, người khác đều chết cả, sao cô có thể bình an vô sự? Bành Lương lại là kẻ nào? Trước đây các người có từng quen biết hay chưa?


Không có.
Triệu thị đã sớm đoán được nhà họ Trình sẽ hỏi như vậy:
Người trên thuyền ngoài ta ra thì đều đã chết cả rồi, hung thủ muốn tới giết ta đều bịt mặt, ta cũng không nhìn rõ tướng mạo của bọn chúng, cho dù bọn chúng vẫn còn sống thì chỉ e ta cũng không nhận ra được.

Trình lão phu nhân cất tiếng cười lạnh:
Nếu đã như vậy thì sao cô lại nói là nhà họ Trình hại cô?

Triệu thị nhíu mày:
Ta không muốn nhắc đến chuyện này, sau này ta cũng có thể không nhắc lại nữa.

Nghe đến đây, Trình Dực nắm chặt lấy tay Triệu thị:
Mẹ.

Lâm phu nhân khẽ lắc đầu, bà tới phủ công chúa chính là vì lo lắng cho Triệu thị:
Công chúa mau đi xem sao, ta và Châu Châu đợi ở đây.

Cố Minh Châu nghe thấy mẹ nói vậy thì nhìn vào trong viện, hiển nhiên là người nhà họ Trình không muốn cho công chúa Hoài Nhu cơ hội này. Nhà họ Trình chỉ muốn làm cho chuyện càng ồn ào càng tốt, như vậy mới có thể hắt nước bẩn lên người Triệu thị.
Sắc mặt Trình Dực nặng nề, ánh mắt lướt qua người bà nội và cha, đang định lên tiếng thì bị Triệu thị giữ chặt lấy tay.

Lão phu nhân, đại lão gia, hai người đang định làm gì vậy?
Triệu thị bình tĩnh:
Chuyện mười mấy năm trước rồi, bọn nhỏ có biết gì đâu, Vì sao các vị lại phải làm khó công chúa và phò mã? Ta tới rồi đây, có gì thì lão phu nhân và đại lão gia cứ nói thẳng với ta.


Năm đó nhà họ Triệu xảy ra chuyện, ta còn ra mặt bảo vệ cô ta, bất kể nhà mẹ đẻ của cô ta như thế nào, cô ta cũng là con dâu của nhà họ Trình chúng ta. Cô ta giãy nảy lên đòi về nhà chịu tang, ta hết lòng khuyên nhủ, nói giờ đây Sơn Tây hỗn loạn, binh biển còn chưa kết thúc, lúc này trở về chỉ e sẽ gặp nguy hiểm, nếu thật sự muốn tận hiểu với cha mẹ thì bảo người xây một cái am ở trong nhà nhưng cô ta không nghe, quyết ý một mình muốn về Sơn Tây, bây giờ lại trở mặt nói nhà họ Trình chúng ta cưỡng ép đưa cô ta ra khỏi kinh thành.

Công chúa Hoài Nhu tái mặt, nhìn về phía Lâm phu nhân có ý xin lỗi, không muốn để cho bà phải nhìn thấy những cảnh này.
Công chúa Hoài Nhu không ngồi yên được nữa. Nàng là dâu nhà họ Trình, cho dù có thân phận là công chúa thì cũng không thể để trưởng bối nhà họ Trình quỳ xuống như vậy được.
Công chúa Hoài Nhu đang định đi ra thì nhìn thấy Trình Dực đỡ Triệu thị bước tới.
Triệu thị lắc đầu:
Nhưng nếu như chuyện này có liên quan tới vụ án của cha ta, triều đình thẩm tra hỏi tới, tất nhiên ta sẽ khai báo theo đúng sự thật.

Lời của Triệu thị rõ ràng đã chọc điên Trình đại lão gia:
Rõ ràng là cô không giữ đạo làm vợ, lại hắt nước bẩn lên nhà họ Trình, thời thể thay đổi rồi có phải không? Một con đàn bà bỏ nhà theo người khác lại dám ở đây chỉ trích nhà chồng. Uống cho cô xuất thân danh môn, sao mà vẫn còn mặt mũi sống trên đời này thế!

Triệu thị nhìn người nhà họ Trình, lát sau ánh mắt lại rơi trên người Trình Dực:
Dực ca nhi, nghe lời mẹ, thả cha con ra đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.