Chương 204: Uy nghiêm



Rầm!
Trình lão phu nhân ngã phịch xuống đất.


Lão phu nhân!

Quán sự nhà họ Trình đột nhiên bị kéo áo, cổ áo siết chặt, nhất thời không thở nổi. Trong lúc hoảng loạn, hai chân bà ta loạng choạng, chỉ cảm thấy đầu gối tê rần, bị người ta đạp ngã xuống đất, mặt dán vào mặt sàn lạnh như băng.
Nhân cơ hội này, Bảo Đồng đứng chắn trước mặt Cố Minh Châu.

Người đầu!
Công chúa Hoài Như quát lớn:
Kẻ nào không dùng tay lại thì đuổi hết ra ngoài cho ta, dù có là ai đi chăng nữa! Đây là phủ công chúa Hoài Nhu, không phải nhà họ Trình! Lão phu nhân, đại lão gia không mời mà tôi thì cũng thôi đi, lại còn quấy rầy nữ quyến nhà Hoài Viễn hầu. Lâm phu nhân và Châu Châu là khách quý ta mời đến, các người lại chẳng kiêng nể gì, suýt làm Cố đại tiểu thư bị thương.

Nghe thấy mấy chữ
Hoài Viễn hầu
, lồng ngực Trình lão phu nhân như bị vật gì đè nặng.
Trình lão phu nhân không thể không mở mắt, một gương mặt thiếu nữ được phóng đại lập tức đập vào mắt bà ta.
Trình lão phu nhân ngẩn người.
Ma ma quân sự nhà họ Trình vô cùng oan ức, đúng là trong lòng bà ta muốn đẩy vị đại tiểu thư kia ra nhưng bà ta có ra tay đầu, chẳng lẽ suy nghĩ cũng có lỗi sao? Rõ ràng chủ tớ nhà này đang cố ý làm khó bà ta, nhất là vị đại tiểu thư kia, giả vờ giúp đỡ nhưng thực ra là đang phá rối.

Lão phu nhân, nô tỳ không làm.
Ma ma quản sự chật vật đứng lên kêu oan.
Vừa nghĩ đến đó, Trình lão phu nhân thấy một vị phu nhân nhìn có vẻ quen mắt kéo thiếu nữ kia đến bên cạnh. Trình lão phu nhân nhíu mày, vừa nãy hốt hoảng bà ta không kịp nghĩ nhiều, bây giờ đã tỉnh táo hon.
Lúc trước bà ta cho người đi nghe ngóng được hôm nay công chúa mở tiệc đãi khách trong phủ. Tuy không rõ rốt cuộc tiệc mời khách nào nhưng bà ta cũng không bận tâm, bà ta cứ muốn làm ầm ĩ cho tất cả mọi người đều biết đấy.
Nhưng tình hình bây giờ... lại khác.
Lòng Trình lão phu nhân chùng xuống, nếu là cô ta, nhà họ Trình đúng là không thể nói lý được.
Ma ma quản sự còn chưa dứt lời, Trình lão phu nhân đã cảm thấy nhân trung truyền đến cơn đau đớn kịch liệt. Có người đang bấm mạnh vào nhân trung bà ta, dường như muốn bẻ gãy cả hai cái răng cửa bà
ta

Tỉnh rồi, tỉnh rồi...
Cố Minh Châu hét lớn:
Nếu không tỉnh... dùng cây trâm đâm... thì sẽ tỉnh...

Nghe được nửa câu sau, Trình lão phu nhân nhất thời sợ đến mức con ngươi cứng đờ, bởi vì bà ta đã nhìn thấy trong tay thiếu nữ kia cầm một cây trâm bạc.
Lâm phu nhân nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức nạt con:
Châu Châu mau đứng dậy, đừng có nghịch ngợm!


Phu nhân, đại tiểu thư không nghịch ngợm, người nhìn xem, có hiệu quả rồi kìa.
Báo Đồng lập tức giải thích:
Đại tiểu thư học y thuật với Liễu Tô, lúc cần thiết có thể dùng được.

Sắc mặt Trình lão phu nhân tái mét:
Ban ngày ban mặt, các ngươi muốn giết người đầy phóng? Cho một con nhãi đến sỉ nhục ta à? Nó hại ta hay là giúp ta, người khác không nhìn rõ hay sao?

Bà ta đã bao giờ chịu thiệt thòi thế này? Bà ta sẽ nói với mọi người Triệu thị tìm một con nhãi miệng còn hôi sữa đến hai bà ta, bà ta không tin lời người nhà họ Trình nói sẽ có người không tin.
Cơ thể Trình lão phu nhân vừa ngã oặt vào lòng ma ma quân sự đã cảm thấy có người quay lại.

Ngươi muốn làm gì...

Công chúa Hoài Nhu nổi trận lôi đình, Trình Dực và Trình đại lão gia cũng dùng tay lại.

Trong mắt nhà họ Trình còn phép vua tôi hay không? Bình thường ta quá nhu nhược nên mới để các ngươi đến phủ công chúa gây chuyện. Tuy ta... mất mẹ từ sớm, nhưng vẫn còn phụ hoàng có thể làm chủ cho ta. Ngày mai ta sẽ vào cung thỉnh tội với phụ hoàng, ta không chèo chống được phủ công chúa này nữa, hoặc là thu hồi phủ công chúa, hoặc là bạn thưởng cho nhà họ Trình làm Trình phủ. Lão phu nhân, đại lão gia, hai người thấy được không?

Ma ma quản sự vươn tay, Cố Minh Châu bỗng hét toáng lên, nhảy tránh về phía sau như thể ma ma quản sự định bắt cô.
Nghe tiếng Cố Minh Châu, Bảo Đồng lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn, lập tức túm lấy ma ma quản sự nhà họ Trình:
Lại dám động tay động chân với đại tiểu thư nhà chúng ta.


Me!

Trình lão phu nhân đau đến chết đi sống8 lại, lập tức kêu lên thảm thiết. Cú ngã này thật khủng khiếp, xương cụt bà ta như sắp nát tan. Trình lão phu nhân vốn định để cho 3Triệu thị ra tay với bà ta nhưng bây giờ Triệu thị còn cách bà ta tận mấy bước, kiểu gì cũng không đổ và được.
Đây là y thuật à? Trình lão phu nhân giận không xả đi đâu được, có thầy thuốc nào lại dùng trâm bạc để đâm vào người khác cơ chứ? Rõ ràng là đang cố ý hành hạ người ta, đợi bà ta đứng dậy phải hỏi xem đây là tiểu thư nhà ai mà vô lễ như vậy.
Trình lão phu nhân nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ kia, nào ngờ cô gái đó cũng đang nhìn chằm chằm bà ta. Đôi mắt to tròn mà vô thần sáng lấp lánh khiến người khác không nhìn ra rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì.
Bảo Đồng vô cùng tức giận, căm phẫn lên án:
Tiểu thư nhà ta tốt bụng giúp đỡ lão phu nhân, lại cứu lão phu nhân tỉnh lại, sao thủ người hầu hung ác nhà bà lại động tay động chân với tiểu thư nhà ta? Đây
chính là kết cục của việc dám bắt nạt tiểu thư nhà ta đấy!


Lão phu nhâ9n.
Công chúa Hoài Nhu vô cùng sửng sốt:
Bà muốn làm gì vậy? Tại sao không thể nói chuyện đàng hoàng mà phải làm ầm ĩ đến mức này?6

Trình lão phu nhân đảo tròng mắt, định ngất đi. Bà ta bắt gà không thành còn mất thêm nắm gạo, lại bị công chúa khiển trá5ch, bất luận thể nào cũng không thể là kết quả này được.
Trên mặt Trình lão đại gia lộ ra vài phần sợ hãi. Từ khi gả đến nhà họ Trình đến nay, công chúa Hoài Như chưa từng nổi nóng thế này. Nếu thật sự làm ầm ĩ đến chỗ hoàng thượng thì nhà họ Trình bọn họ sẽ
không được lợi lộc gì.

Có nghe thấy không?
Công chúa Hoài Nhu ra lệnh:
Đưa lão phu nhân và đại lão gia ra khỏi phủ đi!

Hộ vệ phủ công chúa lập tức tiến lên.
Trình lão phu nhân nhíu mày, cơn giận dữ vốn đã dâng ngang ngực lập tức bốc thẳng lên đầu. Thiếu nữ này không những làm hỏng chuyện tốt của bà ta mà còn dùng trâm bạc uy hiếp bà ta, chẳng biết từ đầu tới, lại còn muốn bà ta cảm ơn, coi bà ta là kẻ ngốc chắc?
Ma ma quán sự nhà họ Trình trách cử:
Đây là ai? Sao lại vô lễ như vậy?
Vừa nói, bà ta vừa đứng dậy định đỡ Trình lão phu nhân.
Gương mặt thiếu nữ đỏ ửng, cô hứng chỉ nhìn chằm chằm bà ta, chỉ chờ bà ta nhắm mắt lại một lần nữa sẽ đâm ngay cây trâm bạc dài ngoằng kia vào người bà ta.

Bỏ xuống, người... bỏ xuống...
Trình lão phu nhân run rẩy quát.
Đúng là cô ta, là Cố đại tiểu thư ngốc nghếch đó!
Một con ngốc thì biết tính toán gì? Cùng lắm chỉ là tốt bụng cộng ngu dốt bằng phá hoại, ngược lại bà ta nói một cô gái ngốc nghếch như thế quả thật hơi quá đáng.
Nhưng Cố đại tiểu thư thật sự là tốt bụng sao? Trình lão phu nhân lại nhìn thiếu nữ kia, thấy thiếu nữ cắn môi đầy ấm ức, ánh mắt thẫn thờ, đúng là một đứa ngốc, không nhìn ra chút manh mối gì.

Lúc ở Sơn Tây, Châu Châu đã giúp đỡ thầy thuốc bỏ thuốc cho thương binh, thấy lão phu nhân ngất đi nên mới muốn giúp đỡ, lại bị lão phu nhân nói vậy.
Công chúa Hoài Nhu càng tức giận:
Nhà họ Trình không cần mặt mũi, chẳng lẽ hoàng thất Đại Chu cũng không cần danh tiếng hay sao?

Trái tim Trình lão phu nhân thắt lại, một nỗi sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng:
Ngươi... người đang nhìn cái gì?


Sao không cảm ơn cháu?
Thiếu nữ ấm ức nói:
Cứu người... đều sẽ được cảm ơn... Sao bà không cảm ơn?

Rốt cuộc đây là con cái nhà ai, sao hôm nay cứ nhất quyết đối đầu với bà ta vậy?
Trình lão phu nhân đang định ngất xỉu
tiếp.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.