Chương 212: Tin tưởng


Tuy nhiên, cô chưa bao giờ cảm thấy Ngụy đại nhân nợ mình. Cô dốc sức chữa trị vết thương cho hắn là vì bổn phận của một thầy thuốc, sự kiên trì 8của hắn cũng khiến cô nhớ đến bản thân mình. Hắn có thể sống sót vượt qua nguy hiểm đã là một sự khích lệ với cô rồi, cảm giác giống như hai ngư3ời lâm vào cảnh tuyệt vọng, cùng cổ vũ và cho nhau niềm tin.

Cô dốc hết lòng cứu hắn, sau đó cô bị kẻ khác tính kế, hắn cũng bất chấp đa9u đớn và nguy hiểm giao vũ khí sắc nhọn cất giấu trong cơ thể ra cho cô. Tính toán cẩn thận thì là cô nợ hắn. Có lẽ chứng bệnh cũ khó chữa của h6ắn có liên quan đến món vũ khí mà cô lấy đi khi xưa.
Chắc chắn Quý phi cũng rất hứng thú với điều này, nhà họ Viên muốn nương tựa Quý phi để thoát thân, e là không dễ dàng rồi.
Dứt lời, Cố Minh Châu mới phản ứng lại, hình như người hỏi cô là Ngụy đại nhân. Tuy khi nãy cố không giả vờ bị nói lắp nữa nhưng có vẻ không hề khiển Ngụy đại nhân nghi ngờ. Là do cô lơ là cảnh giác quá hay là Ngụy đại nhân đã nghi ngờ thân phận Tưởng cô nương từ lâu? Cố Minh Châu đang định thăm dò thì lại nghe thấy có người đang hỏi.
Ngụy Nguyên Kham sắp xếp tình tiết vụ án trước mắt. Người hầu nhà họ Trình bố trí hai lái buôn ở đây, sau đó giao cho người nhà họ Viên hạ độc và giăng bẫy. Vợ kể của Trình đại lão gia dùng quan hệ của nhà mẹ, cấu kết với thiên hộ của Binh mã ti ở thành Tây để giải quyết Bành Lương và Triệu thị.
Nhớ đến Triệu thị, lý do hắn nói những lời như thể trước mặt Bành Lương không phải vì tin tưởng Triệu thì chắc chắn sẽ phản kháng cho bản thân mình, mà là vì tin Cổ đại tiểu thư sẽ sắp xếp ổn thỏa, không để Triệu thị chết oan uổng.

Đại đại đại đại nhân nói phải.

Ngụy Nguyên Kham híp mắt, quả nhiên là sợ bị hắn lật tẩy thân phận nên nói năng càng lắp bắp hơn. Nói lắp cũng có chỗ tốt của nói lắp, chí ít một câu có thể nghe thêm vài chữ. 4
Có trách chỉ trách cô không có khả năng biến đổi gương mặt tùy ý, nếu không cần gì phải sợ hắn, lại còn lừa Ngụy đại nhân xoay mòng mòng như y bà nữa.

Đại đại đại nhân, bên trong bình rượu đó là thuốc độc loại mạnh, người hầu nhà họ Viên hạ độc là vì muốn khiến cho hai kẻ này toi mạng. Lái buồn chết rồi thì còn ai công khai chuyện của Triệu thị được nữa? Ta ta nghi ngờ có người khác đang trốn trong bóng tối dò xét tình hình, đợi hai người này chết rồi sẽ đứng ra bóc trần những chuyện xấu của Triệu thị.
() Tể nông có nghĩa là
Thân vương
trong tiếng Mông Cổ, ý chỉ
Phó vương
hoặc
Phó hãn
, thường do anh em hoặc con trai của các khả hãn đảm nhiệm.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Trước khi vào kinh, ngươi có tiết lộ thân phận của bọn chúng với ai khác không?


Đánh thức đi.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Hỏi lấy lời khai, ta còn phải đến chủ nhà họ Trình và phủ nhà họ Viên.

Cố Minh Châu ra hiệu Liễu Tô rót thuốc cho hai người.

Ngươi khỏi bệnh nói lắp rồi à?

Cố Minh Châu vội vã củi thấp đầu, sợ sệt nhảy sang cạnh mấy bước, cách xa Ngụy Nguyên Kham ra, bấy giờ mới trả lời với vẻ hốt hoảng lo sợ
Có... có lúc sẽ khỏi, khi nãy tập trung suy nghĩ nên tưởng nhầm Ngụy đại nhân là sư huynh.

Vậy ai sẽ biết được những việc này từ trước?
Kẻ đứng đằng sau sẽ là người phát hiện ra Triệu thị chưa chết trước tiên, sau đó sắp xếp du công chúa Hoài Nhu và phò mã đến Sơn Tây, nhân cơ hội bắt lấy Thái tử. Nương theo manh mối là người đó sẽ biết hết tất cả những việc Bành Lương và Triệu thị làm ở Sơn Tây, hiển nhiên có thể tìm được hai kẻ này.
Ngụy Nguyên Kham bước đến bên Cố Minh Châu:
Người cảm thấy tiếp theo nên làm thế nào?


Đại nhân...
Cố Minh Châu lắp bắp nói, rất muốn giẫm thật mạnh lên bàn chân càng lúc càng sáp lại gần, cố định hẳn trên mặt đất.
Những việc trong tù năm ấy có ảnh hưởng lớn đến cô, mỗi lần nhớ lại cô đều tự nhiên5 tin tưởng Ngụy đại nhân hơn nhiều. Tấm lòng Ngụy đại nhân dành cho Châu Như Quân có lẽ cũng là như vậy. Trong lòng chất chứa sự tiếc nuối thì cô có thể hiểu, nhưng tại sao lại có cảm giác không cam lòng chứ?
Cố Minh Châu ho khan một tiếng, cúi đầu chuyển tầm nhìn:
Đại... đại nhân... bây... bây giờ có thể đánh thức hai người đó dậy chưa?


Ngươi nghĩ ra điều gì?

Một giọng nói vang lên, Cố Minh Châu đáp lại trong vô thức:
Lột lớp da ra mới nhìn thấy được phần ruột bên trong.


Đại nhân!
Hồi lâu sau Bành Lương mới đuổi theo nói:
Tôi nghĩ kỹ rồi.

Dứt lời, Bành Lương cung kính giao con dao găm cho Ngụy Nguyên Kham. Ngụy đại nhân nói rất đúng, kẻ đáng phải chịu trừng phạt là kẻ đã đặt ra cái bẫy. Ông ta tự cho rằng giết hai tên này là đang giúp đỡ Triệu thị nhưng lại không biết trong lòng Triệu thị suy tính thể nào, có khi hành động xốc nổi của ông ta lại thành ra hại Triệu thì cũng nên.
Kẻ chủ mưu đang bày mưu tính kế đứng đằng sau chuyện này. Vậy ai là người làm việc cho gã? Nhà họ Trình hay là nhà họ Viên? Hay là cả hai nhà?
Nhà họ Viên trông có vẻ thân thiết với Quý phi, thật ra chưa chắc đã thuộc phe của Quý phi.
Ngụy Nguyên Kham giắt con dao vào bên hông, nhìn Bành Lương:
Hai kẻ này giúp các người nghe ngóng tin tức ở Ảo Nhi Đồ Tỉ?

Bành Lương trả lời:
Tuy triều đình không cho lái buôn qua lại với Áo Nhi Đồ Ti nhưng vẫn có một số lái buôn bí quá hóa liều, mua bán hàng hóa ở biên cương. Hai người này có người quen đang làm việc dưới trưởng Tế nông Thát Đát, tin tức cũng nhanh nhạy. Tôi dò la chuyện tự ý mua bán hàng hóa, bọn chúng biết tôi ở trong Vệ sở nên cũng muốn lân la làm thân, do đó mới đồng ý giúp tôi nghe ngóng chuyện của Trịnh Biện, chẳng ngờ bọn chúng lại nảy sinh ý đồ xấu với Triệu thị lúc tôi không có mặt.

Không biết có phải có người mở cửa không mà cô lại cảm thấy lành lạnh.
Một lúc lâu sau, Cố Minh Châu mới nghe Ngụy Nguyên Kham đáp:
Một người trong phường sao có thể nhát gan như vậy, muốn hành tẩu giang hồ, không làm mất mặt người trong phường thì cô nương phải sớm khỏi bệnh nói lắp, như thể mới thuận tiện làm việc.

Bây giờ mỗi khi điều tra án cô đều nhớ đến hắn ngay, những cố gắng cũng không hoàn toàn là công cốc, những đồ vật có để lại ở chỗ hắn cũng không phải ít. Gà Ngũ Hắc, chiếc túi lưới kia, cái ôm ở nhà họ Cổ tại phủ Thái Nguyên, cùng cười chung một con ngựa với hắn... Sau này vẫn còn rất nhiều việc tương tự, giống như những sợi tơ trói cô thật chặt, đến lúc đó xem cô chạy trốn thế nào.
Miễn cưỡng coi như có tiến triển vậy.
Nhìn cô cúi thấp đầu, Ngụy Nguyên Kham cũng buồn bã thôi không nhìn nữa. Quả nhiên lúc trước cô không hề có ý gì với hắn, nếu không nghe được những lời này thì đã hiểu ra rồi mới phải.
Khi ấy hắn chẳng hề sức nặng trong lòng cô, chỉ là một người bệnh mà thôi. Nghĩ đến đó Ngụy Nguyên Kham lại thấy hơi chua chát, lại đưa mắt nhìn sang cô thiếu nữ đang che chắn vô cùng kỹ càng.
Bành Lương lắc đầu:
Lúc bẩm bảo với đại nhân, tôi cũng đã nói là sử dụng tai mắt để điều tra tin tức. Sau khi vào kinh thành, quan viên Đại Lý Tự thẩm vấn tôi mới khai ra người giúp tôi nghe ngóng thông tin về Ảo Nhi Đồ Tỉ là kẻ người này.

Nghe đến đây, Cố Minh Châu đã hiểu ý của Ngụy Nguyên Kham. Sau khi vào kinh Bành Lương mới bẩm báo với triều đình về Hầu Dũng và Tiền Vân Sinh. Nhà họ Trình và nhà họ Viên muốn mượn cớ này sai hai người bọn chúng đi hãm hại Triệu thì cũng cần có thời gian, theo như tính toán thì bọn chúng chỉ vừa vào kinh được mấy ngày. Cho dù nhà họ Trình và nhà họ Viên có thủ đoạn chồng chất thì cũng không thể ra tay nhanh như vậy, trừ phi trước khi Bành Lương nói, bọn họ đã điều tra ra là hai lái buôn này đang nắm thóp Triệu thị, nên ngấm ngầm chờ đợi đến lúc thích hợp để đưa bọn chúng ra tính kể hãm hại.

Đại nhân có thể cho người âm thầm khiêng hai cỗ thi thể ra, rồi lại ra lệnh giả vờ như hai lái buôn này đã bị đưa vào đại lão Hình Bộ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.