Chương 213: Kẻ g y phiền phức đến rồi


Ngoài cửa, Trình Dực được người dẫn vào quán trọ.

Nhìn thấy bóng dáng của phò mã gia, Sơ Cửu hơi khó xử, khó khăn lắm8 Tam gia mới được gặp mặt Cổ đại tiểu thư, nhẽ ra không nên vào quấy rầy, nhưng sao đột nhiên lúc này trong phòng lại có độn3g tĩnh, bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này bà ta không thể gặp chuyện gì được.
Viên Tri Hành ra khỏi phòng, vừa bước đến thư phòng bên ngoài, tôi tớ nhà họ Viên đã đến bẩm báo:
Lão gia, có người nhìn thấy người của nha môn lén lút khiêng hai cỗ thi thể ra ngoài, chắc là hai lái buôn
Đô Sát Viện Tủ thiêm đô ngự sử Viên Tri Hành bừng tỉnh từ trong giấc mơ, ông ta lập tức ngồi dậy đưa tay tỏ ý muốn uống trà. Chắc đã đến lúc vào chậu rồi, lúc này người hầu đưa một tách trà tới.
() Tả thiêm Đô ngự sử, một chức quan trong Đô Sát Viện.
Viên Tri Hành đáp:
Nàng không khỏe, còn ra đây làm gì?

Sau khi vợ chính của Viện Tri Hành là Bạch cung nhân sinh ra đứa con sau, đã cùng Viễn lão phu nhân đi đến đạo quán thắp hương trả lễ, nào ngờ không cẩn thận ngã từ trên bậc thang xuống khiến đầu gối bên phải bị thương. Tìm biết bao nhiều thầy thuốc đến xem rồi những vết thương vẫn không tốt lên, ban đầu còn để bà bà dìu đi lại được, sau này chân phải ngày càng co rút lại vừa ngắn vừa nhỏ nên đành phải cho người hầu bế đi đi về về.
Tôi tớ vừa lui xuống, một bà bà vóc dáng cao lớn đã bế Bạch cung nhân gây yếu vào trong phòng, để bà ta ngồi xuống sạp.
Bạch cung nhân hỏi dồn:
Có phải là chuyện của tiểu cô không?

May mà Trình Dực đã đến nhà họ Trình trước nên ông ta vẫn còn thời gian sắp xếp.

Chuyện trong nhà giao cho nàng đấy.
Viên Tri Hành nói:
Đừng có làm loạn lên.
Chỉ cần có thể giải quyết thuận lợi thì không tiếc dùng mọi thủ đoạn, Bạch cung nhân gật đầu:
Lão gia yên tâm đi, thiếp sẽ lo liệu cho tốt.
Một người hầu bị bắt thì vẫn chưa đến mức liên lụy tới lão gia, vừa nghĩ đến đó là chân của Bạch cũng nhận lại đau tấy lên, mồ hôi lạnh rơi lã chã. Bà ta lập tức nhìn về phía ma ma quản sự
Mau... mau mang thần dược chân nhân tặng cho qua đây!

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham không được vui, Sơ Cửu lập tức đáp:
Thuộc hạ đi sắp xếp ngay!

Sơ Cửu nhanh chân bước ra ngoài, đầu hắn ta đột nhiên lóe lên. Hắn ta từng nhìn thấy người khác bị động kinh, nằm trên mặt đất co giật không ngừng, người bên cạnh đều sáp lại chăm sóc nhưng chỉ ít lâu sau là ổn trở lại, không ảnh hưởng gì nhiều cả. Nếu lúc phạm lỗi hắn ta lên cơn động kinh... Vậy chắc chắn cảm giác sẽ rất tuyệt, còn tuyệt hơn cả què chân, tai điếc, nói lắp nhiều.
Sơ Cửu áp sát lỗ tai vào cửa, cẩn thận nghe ngóng. Nếu người bên trong đang t9rò chuyện hăng say thì hắn ta sẽ lửa Trương Đồng vào bẩm báo. Sơ Cửu đang suy nghĩ đến đó thì đột nhiên mông chợt nhói lên, 6chắc chắn là bị người ta đá một phát rồi, ngay sau đó Sơ Cửu mất thăng bằng ngã nhào vào trong phòng.
Trương Đồng rụ5t chân mình lại, đứng im ở ngoài hành lang, hắn hiểu đạo lý
tiên hạ thủ vi cường
. Hắn cũng chẳng thương tiếc gì Sơ Cửu, đến thời khắc quan trọng anh em phải xông pha chiến đấu thay hắn. thôi, nếu không thì tối nay để lại một ít đậu nành cho Sơ Cửu coi như là bồi thường.
Sơ Cửu gật đầu rồi lại lắc đầu ngay:
Không... không...

Bây giờ hắn ta bảo bản thân không hề nghe lén thì Tam gia có tin không? Liễu Tô đúng là thông minh, vừa mắc
tật
ở tại lại vừa là một tên què, hai chứng bệnh này có thể tái phát bất cứ lúc nào. Nếu hắn ta bảo mình vừa mới bị điếc thì e là Tam gia sẽ đá bay hắn ta ra khỏi phòng ngay.

Tam gia,
Sơ Cửu không thể để ý đến việc tìm Trương Đồng tính sổ được nữa:
phò mã gia... đến... đến rồi.

Cố Minh Châu chớp mắt, sao Sơ Cửu lại nói lắp rồi?
Nghe lời Tưởng cô nương nói khi nãy rồi chứ?

Hai kẻ này đáng chết nhưng hiện tại hắn ta sẽ không giết bọn chúng, đợi sau khi tất cả được điều tra rõ ràng rồi tiễn bọn chúng đi gặp Diêm Vương sau.
Trình Dực nói:
Bây giờ ta đến nhà họ Trình trước rồi sang nhà họ Viên.


Cho người đi thăm dò lần nữa.
Viên Tri Hành ra lệnh:
đi mau lên.

Ông ta phải nắm rõ mọi chuyện đêm qua trước khi nha môn đến, nếu không rất dễ bị người khác dắt mũi đi mất.
Trình gây sự, còn muốn đưa Trình đại lão gia và Nhị cô nãi nãi ra đối chất.

Viên Tri Hành đổi sắc mặt, biểu cảm vẫn xem như bình tĩnh:
Người của quán trọ Liên Thăng thì sao?

Quản gia đáp:
Nha môn bảo đã cứu được.

Cửu được thì tiêu tùng rồi!

Tiếp theo là đến lượt ngươi.
Trình Dực đá Hầu Dũng, bây giờ hắn ta đã hiểu rõ tại sao mẹ một lòng muốn chết, nỗi nhục nhã như vậy làm sao có thể chịu đựng được?
Đánh hai gã một trận rồi Trình Dực mới bước ra ngoài phòng, hành lễ với Ngụy Nguyên Kham:
Cảm ơn Ngụy đại nhân.

Hắn ta phải đòi lại công bằng cho mẹ.

Cốc cốc cốc!
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
() Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ giành được ưu thế.
Sơ Cửu thất tha thất thểu bước vào.
Sơ Cửu luôn cảm thấy bản thân thật sự rất thông minh!
Sơ Cửu rời khỏi đó, Ngụy Nguyên Kham nhìn Trình Dực:
Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với phò mã gia để ngài cũng dễ bề suy tính.

Trình Dực thay đổi sắc mặt, giữa đêm khuya mà Ngụy đại nhân gọi hắn ta đến đây là hắn ta đã biết có chuyện lớn xảy ra, bây giờ đại nhân nói như thế, lại nhìn Bành Lương đang cúi đầu đứng bên cạnh, hắn ta biết chuyện này ắt hẳn liên quan đến mẹ. Ngụy Nguyên Kham đưa Trình Dực vào và đóng cửa lại, chỉ trong chốc lát đôi mắt Trình Dực đã ửng đỏ. Tiền Vân Sinh và Hầu Dũng ở trong phòng vừa tỉnh dậy. Trình Dực bổ nhào tới, đạp thẳng xuống phần thân dưới của Tiên Vân Sinh.
Tiền Vân Sinh đang định kêu rên thảm thiết thì ngay lập tức bị nhét một miếng vải rách vào miệng. Trình Dực đấm đá liên tục vào người Tiên Vân Sinh, Hầu Dũng ở bên cạnh bị sợ run như cầy sấy.
kia.

Có nghĩa là bọn chúng đã chết rồi.
Tay còn chưa chạm tới tách trà, Viên Tri Hành đã chau mày, ngước mắt lên.

Lão gia, xảy ra chuyện rồi.
Quản gia nhà họ Viên khẽ giọng đáp:
Người của quán trọ Liên Thăng bị Ngụy đại nhân bắt đi rồi, người hầu nhà chúng ta cũng rơi vào tay nha môn. Phò mã gia xông vào nhà họ
Bạch cung nhân khẽ giọng đáp:
Mấy ngày nay cả nhà loạn cào cào, làm sao ta thờ ơ không ngó ngàng tới được? Tên Trình Dực đó còn chưa về đến kinh thành mà đã dâng tấu xin lệnh vua bắt tiểu cô rồi, mọi chuyện ầm ĩ đến mức này đều là do Trình Dực gây ra cả!

Bạch cung nhân không bước chân ra khỏi nhà nhưng những việc này bà ta đều biết rõ, bây giờ bên ngoài xảy ra chuyện, bà ta lập tức đến chia sẻ lo lắng cùng lão gia. Viên Tri Hành chẳng nói lời nào, nếu người khác chen tay vào vụ án này thì còn dễ nói, còn nể mặt ông ta vài phần nhưng bây giờ vụ án đã rơi vào tay Ngụy Nguyên Kham, chỉ sợ là chẳng thể lấp liếm dễ dàng như vậy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.