Chương 214: Cắt thịt



Thế thì ta sẽ viết một bức tấu thư lên Thái hậu nương nương.
Trình lão gia nói chắc nịch:
Nhà chúng ta cũng được coi là hoàng thân, gặp phả8i chuyện như thế này, có oan mà không biết kêu ai tất nhiên phải hỏi ý người trong cung rồi. Chúng ta làm vậy cũng là vì mặt mũi của hoàng gi3a. Nếu không phải Trình Dực cưới công chúa, nhà chúng ta thế nào cũng được, nhưng giờ thì khác rồi, chẳng lẽ cứ để cho đám lái buôn kia đi kh9ắp nơi nói lung tung sao?


Viên thị nghe vậy thì càng mừng. Thái hậu nương nương làm gì có hơi sức để quản mấy chuyện này. Ngài ấy sẽ6 giao chuyện này cho Quý phi nương nương xử lý. Nhà họ Viên của bà ta luôn thân thiết với Quý phi nương nương, trước khi Đông cũng xảy ra chu5yện, ca ca bà ta vẫn luôn tận tâm tận sức phò tá Thái tử điện hạ.
Trình đại lão gia nghe thấy Viên thị nói vậy thì càng thêm tức giận, cảm thấy da mặt của bản thân bị người ta lột trần:
Không cần hỏi người khác nữa. Chuyện này là ta sai người làm. Ta làm vậy chẳng phải là để bảo vệ phủ công chúa và nhà họ Trình sao? Thế nào? Không nên giết chết hai kẻ đó à? Ta một lòng cho người mặt mũi mà người lại không cần... Được, ngươi muốn kiện cho người lên công đường, báo thù cho hai lái buôn kia thì người cứ trình đơn kiện lên phủ Thuận Thiên đi. Ta muốn xem xem còn có chuyện gì mà phò mã gia người không thể làm được không.


Con nói gì vậy?
Trình lão thái thái vội vàng đi vào sân viện:
Con kiện cha còn ra thể thống gì nữa? Dực ca nhi, cháu phải phân biệt đúng sai, đừng giận cha cháu. Chuyện này cứ để bọn ta giải quyết, đừng làm loạn lên nữa, mất mặt lắm! Dực ca nhi, cháu nghe lời, theo cha đến nha môn một chuyển. Ngày mai mới công chúa ra mặt vào cung cầu xin Thái hậu nương nương và quý phi nương nương chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi! Nếu mẹ cháu cảm thấy oan ức thì bà già này sẽ ra mặt xin lỗi.

Toàn thân Hầu Dũng run rẩy, đũng quần nóng rực. Gã muốn mở mắt ra nhìn nhưng lại sợ chỉ cần gã tỉnh dậy thì sẽ đến lượt gã.
Tiên Vân Sinh không còn kêu gào nữa, chắc hẳn là ngất rồi. Hầu Dũng dè dặt hé mắt nhìn, thấy Tiên Vân Sinh bị đang bị trói cách đó không xa, đầu cúi thấp xuống bất tỉnh nhân sự.
Trình Dực không hề bị lung lay:
Giờ con sẽ đi đánh trống kêu oan.

Nửa đêm đánh trống kêu oan thì không còn nước cứu vãn được nữa.
Trình lão thái thái khóc nấc lên:
Sao có thể thể được? Sau này bà già này biết đối mặt với liệt tổ liệt tông của nhà họ Trình thế nào đây?

Trình Dực nhìn chằm chằm Trình đại lão gia:
Cha, mời!


Cha không có những con có.
Trình Dực ngắt lời Trình đại lão gia:
Ta muốn hỏi tại sao Viên đại nhân lại sai hạ nhân trong nhà đến quán trọ Liên Thăng để hạ độc.

Viên Tri Hành lạnh lùng nói:
Phò mã gia không gọi ta một tiếng cữu gia thì thôi. Ngài đang thay triều đình đến hỏi tội ta à? Vậy thì cũng phải nói rõ ngọn nguồn chứ. Người ở quán trọ Liên Thăng là ai? Tại sao ta phải sai hạ nhân trong nhà đi hạ độc kẻ đó?

Hắn dám nói ra? Đúng là không biết xấu hổ mà! Không hổ là con trai do Triệu thị nuôi nấng. Trình đại lão gia hận không thể đá bay đứa con phản nghịch này xuống đất.
Viên thị tựa như nghe được một chuyện vô cùng bẩn thỉu. Bà ta lấy khăn che mặt, dặn dò hạ nhân:
Mau đóng cổng lại, chuyện thể này không thể truyền ra ngoài được!

Viên Tri Hành sầm mặt:
Đêm hôm làm loạn cái gì? Cãi vã ồn ào thế này còn ra thể thống gì nữa?

Trình đại lão gia cười, muốn nói mấy câu với riêng cữu gia, nhìn thấy cứu gia nổi giận liên nói ngay:
Cũng không có chuyện gì lớn cả...

Từng câu nói đều đẩy mẹ lên đầu sóng ngọn gió. Đến lúc ấy ai ai cũng sẽ chỉ trích chỗ sai của mẹ. Giọng Trình Dực khàn khàn:
Được, vậy con sẽ đi báo quan, cha có dám nói những lời ban nãy một lần nữa ở nha môn không?


Sao lại không dám?
Gân xanh trên trán Trình đại lão gia giật giật:
Có điều người phải nghĩ kỹ đấy! Bát nước hắt ra không thể lấy lại được! Ngươi không nói theo Mẫn Tử Khiên thì thôi lại cứ muốn làm thằng bất hiếu. Đến lúc ấy đừng trách ta không niệm tình cha con!

Nha sai trong đại lao đang bận bịu, có người bê một cái nồi vào.

Tên này còn chưa tỉnh dậy.

Trình đại lão gia cười lạnh một tiếng, hất vạt áo bước ra ngoài.

Trời sập rồi!
Trình lão thái thái hét to.
Nhà lao âm u, thoang thoảng trong không khí là mùi ẩm thấp, mục nát.
Hầu Dũng tỉnh lại muộn hơn Tiền Vân Sinh. Trước khi mở mắt, gã đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiến Vân Sinh. Mới đầu giọng còn rất nhẹ nhưng sau dần trở nên xé ruột xé gan.
Viên thị hơi cong miệng. Còn tưởng phò mã của công chúa Hoài Nhu oai thế nào, đến phút chót không những không thể cứu được Triệu thị mà còn bị người ta cười chê. Bà ta chưa nhìn thấy người nào thất tiết mà dám chường mặt ra bên ngoài cả. Người ở gia đình nhỏ còn tự kết liễu mạng sống bản thân vì xấu hổ chở huống chi là mẹ chồng của công chúa.
Một ý chỉ hạ xuống là Triệu thị sẽ quy thiên luôn. Nếu bà ta là Triệu thị thì bà ta đã tự vẫn từ lâu rồi, đỡ cho sau này phải xấu hổ.
Muốn nói rõ chuyện ở nhà trọ Liên Thăng thì phải làm rõ mối quan hệ của Triệu thị với hai lái buôn kia. Nghe đến đây, Viễn thị cười thầm trong lòng. Ca ca đúng là lợi hại, mấy câu nói thôi mà đã khiến Trình Dực phải cứng họng rồi.
Trong sân viện thắp đèn lồng, sắc mặt Trình Dực càng lúc càng khó coi. Hắn nghiến chặt răng trong suốt chặng đường đi đến đây nên trong miệng đã tràn ngập mùi máu tanh mặn chát. Giờ tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, từng đôi mắt mang theo ý cười lạnh lùng đợi để chê cười hắn cử như hằn sắp nói ra chuyện gì đó cực kỳ mất mặt vậy.
Trình đại lão gia triển lên đỡ Viên thị xuống, Trình Dực thấy khung cảnh phu thê ân ái, hòa thuận này thì siết chặt tay lại.
Cổng lớn nhà họ Viên mở ra, Trình Dực vào trước, đối diện là Viên Tri Hành.
Viên thị cảm thấy mình làm mọi chuyện đều là vì nhà họ Trình chứ không hề có mưu đồ riêng.
Nhà họ Viên.
Trình Dực siết chặt tay, hắn không sợ. Nếu hắn không thể chịu đựng được thì mẹ phải làm sao đây? Hắn phải chống đỡ bầu trời sắp sập xuống cho mẹ. Chỉ cần nghĩ đến đây, biết mình còn có người cần bảo vệ thì sống lưng hắn căng thẳng.

Vì hai tên lái buôn ở nhà trọ Liên Thăng làm nhục mẹ ta, các người đưa họ vào kinh để uy hiếp bà!


Không phải vội, đợi thịt chín rồi làm hắn tỉnh lại cũng không muộn. Đến lúc đó đổ hết cả nước lẫn thịt vào mồm hắn.


Mồ hôi lạnh trên trán Hầu Dung lăn xuống. Chúng muốn nấu thịt gì cho hắn ăn? Hắn nhìn trộm, chỉ thấy nha sai ném thứ gì đó như cánh tay vào trong nồi.

Đó là cánh tay của ai? Hầu Dũng thận trọng hướng ánh mắt về Tiên Vân Sinh. Một bên tay áo của Tiên Vân Sinh trống rỗng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.