Chương 215: Đối đầu



Xem ra là dùng cho đúng người rồi.
Cố Minh Châu nghe Bành Lương kể toàn bộ sự việc đã kết luận Hầu Dũng và Tiên Vân Sinh đều là kẻ hèn nhát, tra 8tấn một tên, dọa nạt một tên, hai tên này sẽ tranh nhau khai toàn bộ sự việc bản thân biết ra.


Đùng! Đùng! Đùng!
Láng mảng nghe thấy dườ3ng như có âm thanh truyền đến.


Tiểu thư, đó là...


Tưởng cô nương, cô là sư muội của Nhiếp Thầm ư?

Cố Minh Châu gật đầu, thầm trả lời Phùng biểu ca, ngoài ra còn là biểu muội của huynh nữa.
Phùng An Bình nói tiếp:
Bình thường Nhiếp Thầm trong ngu ngốc nhưng thực ra hắn không tồi đâu.

Liễu Tô chạy nhanh vào trực phòng, gật đầu với Cố Minh Châu. Hai tên lái buôn này tranh nhau khai, chắc chắn chúng sẽ nói hết những gì mình biết ra.
Cố Minh Châu nói:
Chúng ta rời khỏi đây đi.

Nếu Tiết lão thông phán đã nhận thì họ cũng coi như là xong việc. Không còn sớm nữa, rời khỏi đây sớm cho đỡ xảy ra chuyện rắc rối.
Sau đó nghe thấy Phùng An Bình nhỏ giọng nói:
Sư phụ cứ coi như con ở bên cạnh hầu hạ đi.


Vớ vẩn!
Tiết lão thông phán nói:
Con ở đây là ta tức cái lồng ngực. Vụ án của phủ Thái Nguyên lớn như vậy mà trước đây con không hề hay biết, sau này ra ngoài đừng có nói là học trò của ta. Mau lên! Đừng lượn lờ trước mắt ta nữa! Con may mắn đến thế nào chứ. Nếu vụ án này không được điều tra rõ ràng thì con đợi vào đại lao đi, lại còn không biết ngại mà kể công với ta!

Cố Minh Châu mỉm cười, sau đó nhìn thấy Phùng biểu ca ngại ngùng đi ra ngoài.
Ngoài ra, thảm hoa Nghiêm còn nói với cô, Hình Bộ còn có một con rắn độc cực kỳ lợi hại, dặn dò cô nếu có thể sống tiếp được thì gặp Kiều Tung cũng phải tránh né. Người bắt thảm hoa Nghiêm về quy án chính là kẻ tên là Kiều Tung kia. Lúc Châu Như Quân đi chia thuốc trong đại lão Hình Bộ vừa hay Kiều Tung bị điều về Thanh Lại ti Phúc Kiến, nếu không với thủ đoạn của Kiều Tung, e rằng cô không thể sống thêm được nhiều ngày đến vậy.
Giờ Kiều Tung đang nhậm chức Tả thị lang Hình Bộ. Cha vạch trần vụ án ngựa chiến, cô sợ Kiều Tung sẽ tìm đến, may mà Hoàng thượng có ý dùng nhà họ Ngụy để áp chế Đông cũng nên đã điều Ngụy Nguyên Kham đến phủ Thái Nguyên.
Nhưng người nên gặp vẫn sẽ phải gặp.
Cố Minh Châu gật đầu:
Có người đang gõ trống kêu oan đấy.

Ngụy đại n9hân đã mời lão thông phán của phủ Thuận Thiên đến, lão thông phán đến thì cho người đến thẩm vấn hai kẻ này.
Liễu Tô muốn đi xem tình hình6.

Cẩn thận đấy.
Cố Minh Châu dặn dò:
Đây là vụ án đầu tiên trong kinh mà chúng ta tham gia. Lúc Ngụy đại nhân ở đây có thể không cần lo5 lắng, lúc Ngụy đại nhân không có mặt thì phải an phận thủ thường, đừng có vượt quá quy củ.


Đại tiểu thư yên tâm.

Ngụy đại nhân đã dẫn họ đi gặp người của phủ Thuận Thiên và Hình Bộ rồi. Tiết lão thông phán kia là một trong số những người ấy.
Phùng An Bình che miệng mình lại, không cẩn thận nói thật rồi. Y muốn người trong phường tìm miếng ăn, y là người cẩn thận, ngày thường không thích nói lắm, để tránh nói sai thì ngừng ở đây là được rồi. Phùng An Bình đứng dậy:
Tưởng cô nương, ta ra ngoài xử lý vụ án đây.

Bây giờ sự phụ cũng nguôi giận rồi, tám phần là đang chờ y đấy.
Phùng An Bình chạy mất, Cố Minh Châu chớp mắt. Phùng biểu ca đang nói đỡ cho Nhiếp Thầm hay là đang mách tội hẳn vậy? Sao ban nãy y giống hệt đứa trẻ bị người khác cướp đồ ăn thế? Nghĩ đến đây, Cố Minh Châu sờ túi tiền ở cạnh hông. Thực ra cô cũng là đứa trẻ bị Hoàng đại tiên cướp đồ ăn.
Cô không sợ Kiều Tung nhưng cũng không vì thế mà lơ là. Muốn làm việc dưới mí mắt Kiều Tung thì phải thông minh, cẩn thận hơn hẳn.
Cố Minh Châu đang nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài:
Sư phụ, con bưng nước giúp người.

Ăn vận thế này thì sẽ không ai nhận ra con à?
Một giọng nói già nua vang lên:
Con xem lại mình đi, uống cho con còn là thông phán phủ Thái Nguyên?

Nói xong còn ghét bỏ:
Con sang bên kia đi, sao con có thể có một lúc thẩm vấn phạm nhân chứ?

Tiết lão thông phản dẫn người vội vàng đến bên cạnh Kiều đại nhân:
Kiều chủ sự muốn lên công đường nghe xét xử sao? Vậy chi bằng chúng ta cũng đi đi.

Tiết lão thông phán nói rồi nhường Kiều chủ sự ra ngoài.
Cố Minh Châu nhân thời cơ đó vén rèm nhìn ra. Quả nhiên không phải Kiều Tung. Kiều Tung hơn năm mươi tuổi, vị Kiều đại nhân này mới chỉ hai mươi, ba mươi tuổi mà thôi.
Vụ án lần này dù Kiều Tung có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng phải mất tiên cơ.
Đợi kiệu đi khuất bóng, Cố Minh Châu mới dẫn Liễu Tô đi về phía trước. Nếu giờ bỏ nón xuống, chắc chắn mọi người sẽ nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh của cô.
Trên công đường phủ Thuận Thiên.
Hai người nói xong, vừa định ra khỏi đại lao thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Sau đó có người nói:
Sao Kiều đại nhân lại đến đây?

Tim Cố Minh Châu trầm xuống, chẳng lẽ phải chạm mặt với Kiều Tung ở đây?

Tiết đại nhân đang thẩm vấn ạ.


Ta đi xem xem.
Tiếng bước chân mới được hai bước đã dừng lại:
Trong trực phòng có người à?

Ngục tốt nói:
Bẩm đại nhân, là một vài người có liên quan, viết văn thư xong là sẽ đi luôn.

Đám người đó đi bất kì đâu cũng đều gió cuốn mây tan, nhà ai nuôi mấy đứa con như thể cũng ăn hết kho gạo.
Phùng An Bình xoa cái bụng dẹp lép của mình. Sở dĩ y gầy đi không ít là bởi đi cùng đám người này, trên đường ăn cơm triều đình còn không nói, y sợ sau này Nhiếp Thầm sẽ dẫn đám người đó đến ăn chực nhà y.

Tưởng cô nương, cô biết không, Nhiếp Thầm là người có bản lĩnh, người trong phường các cô đều tiền đường vô lượng.
Phùng An Bình ân cần nói:
Chỉ cần đi theo Ngụy đại nhân thì sau này đất đai, nhà cửa đều có cả, quan trọng nhất là nhà họ Ngụy có gia nghiệp lớn, không sợ ăn...

Kiều thị lang có đi cùng không?


Thúc phụ ta đến Hình Bộ rồi.

Nghe giọng nói của hai người, Cố Minh Châu đoán vị Tiểu Kiều đại nhân này là cháu của Kiều Tung, quả nhiên là phụng lệnh Kiều Tung đến đại lao thăm dò.
Điều này Cố Minh Châu đồng ý. Có điều Phùng biểu ca và Nhiếp Thầm không hơn không kém gì nhau đầu.

Không nói chuyện gì khác.
Phùng An Bình nói:
Nhiếp Thầm đi đâu cũng đều có thể thu hút không ít người ở bên. Ta nghe Lữ Quang nói, giờ bên cạnh Nhiếp Thầm có ít nhất bảy, tám đệ đệ rồi. Những người trong phường này tốt lắm, đều có thể cùng mặc với nhau một cái quần, tính cách thẳng thắn, ăn cơm nhanh như gió.
Chớp mắt một cái là đồ ăn trên bàn đã hết sạch rồi.
Nghĩ đến chuyện này là Phùng An Bình lại tức giận. Y vốn muốn ăn một chút rồi để dành cho Sơ Cửu, kết quả mới chớp mắt một cái đĩa đã trống không rồi.
Cố Minh Châu đưa ly trà đến trước mặt Phùng An Bình:
Mời... Phùng... Phòng đại nhân... uống trà.

Phùng An Bình trở về chỗ, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Y chỉ chỉ vào mặt mình:
Cô... cô nhận ra ta?
Cố Minh Châu hành lễ, không nói gì cả. Có bỏ nón và màn sa ra thì chắc chắn Phùng biểu ca cũng không nhận ra được thân phận của cô. Trực phòng yên lặng trở lại, Phùng An Bình to gan ngẩng đầu nhìn Tưởng cô nương. Cô nương này nhìn qua không tệ, hòa nhã với người khác, tính cách hiền lành, chẳng trách lần này trên đường về kinh, Nhiếp
Thầm nhiều lần nhắc đến Tưởng cô nương với y, hơn nữa mỗi lần kể về Tưởng cô nương xong sẽ nhìn chằm chằm vào mặt y, khiến y còn tưởng mình quen vị cô nương này vậy. Giờ nhớ lại, tám phần là Nhiếp Thầm muốn y khen Tưởng cô nương mấy câu. Chắc chắn cái tên Nhiếp Thầm này có ý gì đó với Tưởng cô nương, còn tưởng người ta không nhìn ra sao? Đúng là một tên ngốc! Phùng An Bình chuẩn bị giúp đỡ Nhiếp Thầm, nói mấy lời tốt đẹp về hắn với Tưởng cô nương.

Hình Bộ có vụ án, ta từ nhà đi tiện đường vào phủ Thuận Thiên, nghe thấy người đánh trống kêu oan, nghe nói người đánh trống là phò mã nên đến hỏi thăm xem sao.

Giọng nói này vô cùng trẻ, không phải là Kiều Tung.

Phạm nhân đâu?

Người bên ngoài nghe xong cũng không thấy có phản ứng gì.
Cố Minh Châu có cảm giác vị đại nhân này đến không phải là để thăm phạm nhân mà là đến để thăm dò tin tức, và đương nhiên những người trong phường làm việc cho Ngụy đại nhân cũng đang nằm trong phạm vi thăm dò của hắn.

Phủ doãn đại nhân truyền phạm nhân lên công đường.
Tiếng sai nha bẩm báo phá vỡ không khí yên lặng.
Nói rồi vị Kiều đại nhân kia nhìn về phía phòng trực. Cố Minh Châu không làm gì, đèn trong trực phòng mờ tối, cô đội nón che mặt nên tất nhiên Tiểu Kiều đại nhân sẽ không nhìn thấy bóng của cô.
Chốc lát sau, Tiểu Kiều đại nhân đi theo Tiết lão thông phát nhanh chóng rời đại lao.
Cố Minh Châu vén rèm đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi đại lao, cô nhanh chóng trốn dưới cây gốc cây du. Quả nhiên nhìn thấy một cỗ kiệu từ từ rời đi. Người ngồi trong kiệu mới là Kiều Tung.
Đây là trực phòng nghỉ ngơi của ngục tốt, bình thường quan viên đến giải quyết việc công không thể trực tiếp đối diện với phạm nhân thì sẽ đều nghỉ chân ở đây để đợi.
Phùng An Bình mặc y phục ngục tốt, trên mặt phủ một lớp tro, hiển nhiên là muốn che giấu thân phận của mình, có điều quá giá, khiến người ta nhìn một cái là có thể nhìn thấu được ý đồ của y, chẳng trách Tiết lão thông phản tức giận.
Phát hiện trong trực phòng có một cô gái, Phùng An Bình như gặp phải hổ trong rừng vậy, y nhảy về sau một bước, có điều y lập tức nhớ đến Tưởng sự muội Nhiếp Thầm từng đề cập đến. Chắc hẳn Tưởng sự muội rất dịu dàng, sẽ không về người đầu.

Lát nữa Hình Bộ sẽ phải người đến.
Cố Minh Châu nói:
Bảo người trong phường tránh mặt đi.

Ngụy Nguyên Kham đích thân áp giải đám người hiệu ủy của Binh mã ti thành Tây đến Hình Bộ. Có thể thấy Hình Bộ vô cùng phức tạp. Khi họ mới đến kinh thành, Ngụy đại nhân đã dẫn Liễu Tổ đến Hình Bộ để giới thiệu là vì sợ họ gặp người khác sẽ xảy ra phiền phức.
Năm năm trước Ngụy đại nhân bị áp giải vào đại lão Hình Bộ song quan viên trong đại lao không hỏi han vết thương của hắn, có thể thấy chắc chắn trong Hình Bộ có thể lực đối địch với nhà họ Ngụy. Tuy đã qua năm năm, nhà họ Ngụy dường như đã có chuyển biến tốt nhưng kỳ thực vẫn vô cùng gian nan, hơi lơ là thôi là sẽ bị người khác hãm hại. Họ phải cẩn thận hơn.
Trình đại lão gia nhìn hai người bị nha sai dẫn lên công đường.


Cha, người có quen hai người này không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.