Chương 218: Để mắt tới
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1742 chữ
- 2022-02-04 05:23:38
Bảo Đồng thấp giọng đáp:
Là đại tiểu thư ạ. Đại tiểu thư dậy sớm, bảo nô tỳ ra vườn chơi cùng người.
Cổ Sung Nghĩa bước 8về phía trước mấy bước, quả nhiên thấy Châu Châu đang dè dặt thò mặt ra khỏi hòn non bộ. Trông thấy Cổ Sung Nghĩa và Báo Đồng, cô3 lập tức bật cười rụt đầu lại.
Tiểu thư, tiểu thư.
Bảo Đồng giả vờ không nhìn thấy, khẽ giọng gọi:
Người ở đâu vậy?
<9br>
Phía sau hòn non bộ vang lên tiếng bước chân, hiển nhiên là Châu Châu nghe thấy tiếng gọi, lại lần vào sâu bên trong.
6
Cố Sùng Nghĩa phá lên cười.
Ngụy đại nhân càng ngày càng lợi hại, làm việc đầu ra đấy lại rất có chừng mực.
Kiều Tung nhìn Kiều Trung:
Nếu cháu học được một nửa của ngài ấy là có thể hưởng thụ cả đời.
Kiều Trưng cảm thấy thúc phụ quá coi trọng Ngụy Nguyên Kham.
Ngoài ra, những người trong phường giúp đỡ Ngụy Nguyên Kham cũng không thể coi thường
Kiều Tung nhắc nhở:
Điều tra vụ án ngựa chiến ở phủ Thái Nguyên luôn có bóng dáng mấy người đó.
Nhưng Hoàng thượng và phe phái Quý phi cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ nhà họ Trình và nhà họ Viên, phải xem sau này hai nhà này sẽ diễn vở kịch này như thế nào và ai sẽ đến giúp đỡ.
Anh trai Viên thị làm việc ở Đô Sát Viện, Đồ Sát Viện duy trì trật tự, luận tội bách quan, phúc duyệt các bản án, trực đêm trống Đặng Văn, ngoài ra còn phải tòng quân xuất chinh giám sát quân tình, ghi chép công lao.
() Trống Đặng Văn (nghĩa là đánh lên để mọi người nghe thấy) thường được đặt trước cửa Tam pháp ti (gồm Hình Bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện) để mỗi khi dân chúng bị oan thì đánh trống kêu oan cho vua và triều đình biết mà minh xét.
Không phải ạ.
Báo Đồng lắc đầu:
Là đồ Phẩm Hương lâu của Ngụy nhị lão gia đưa tới.
Món vịt muối của Phẩm Hương lâu ngon đã đành, đến mứt hoa quả cũng ngon thế này từ khi nào vậy?
Bảo Đồng cười nói:
Tiểu thư thích ăn thì nô tỳ để lại cho người, ăn hết chúng ta sẽ đi mua tiếp.
Năm đó Triệu lão tướng quân đánh trận ở biên cương, không biết Đô Sát Viện phải ai đi giám sát quân tình, nhất là trận thua cuối cùng của Triệu lão tướng quân, việc giám sát quân tình cực kỳ quan trọng vì sau khi về triều phải trình bằng chứng cụ thể về tổn thất trong trận này và trách nhiệm của các quan viên, tướng lĩnh có liên quan.
Nếu những việc này có liên quan đến anh trai của Viện thị, có phải sẽ tương đương với việc tìm được mối liên hệ giữa nhà họ Viên với những chuyện năm đó?
Những manh mối lẻ tẻ rời rạc lúc đầu giờ đã dần rõ ràng hơn.
Đến khi bóng dáng Hầu gia biến mất nơi cuối con đường lát gạch đá xanh, Bảo Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, cất bước đến sau hòn non bộ.
Đại tiểu thư, không sao rồi.
Cố Minh Châu rảo bước đi ra, cũng thở phào:
Mau về thay quần áo thôi!
Vội vàng trừ khử Triệu thị và Bành Lương, đơn giản chính là không muốn có người theo dõi vụ án của Triệu lão tướng quân điều tra tiếp.
Cố Minh Châu ngước cằm lên, chắc chắn Ngụy đại nhân cũng đã nghĩ đến điểm này. Nhớ đến Ngụy Nguyên Kham, cô lại bất giác nhớ đến những lời hắn đã nói với Bành Lương.
Tại sao cô lại luôn cảm thấy hắn đang ám chỉ điều gì nhỉ? Lúc tiểu thúc ở thôn bảo, cô để Nhiếp Thầm làm thân với tiểu thúc, sau này ắt sẽ có cơ hội hỏi han thúc ấy.
Kiều Tung bước ra khỏi kiệu, sửa sang quan phục trên người. Năm nay ông ta đã năm mươi sáu tuổi nhưng nhìn như mới chừng ba mươi bốn mươi, cặp mắt sáng ngời có thần, trên mặt là vẻ lạnh nhạt, bình thản. Ông ta không để râu, lộ vẻ nhanh nhẹn mà già dặn, dáng người thẳng tắp, bộ quân phục không có lấy một nếp nhăn, trên người không đeo bất cứ vật trang sức gì quý giá. Tuy là Tả thị lang Hình Bộ nhưng ông ta không hề tỏ ra kênh kiệu ngạo mạn, song cũng chẳng có ai dám lỗ mãng trước mặt ông ta. Người chưởng quản Hình Bộ luôn có quan uy khiến người khác e sợ, có điều quan uy của Kiều Tung không ở trên mặt, mà ngấm vào trong xương cốt.
Kiều Tung khẽ mỉm cười nói với Kiều Trung:
Ta biết rồi, cháu lui xuống đi!
Lúc nhìn thấy Tiết lão thông phản đến thẩm án ở cửa đại lao phủ Thuận Thiên, trong tay văn sử cầm một chồng văn thư là ông ta đã biết. Ngụy Nguyên Kham xử lý cả vụ án rất nhanh, có thể thấy hắn đã sớm nhìn ra ý đồ của nhà họ Viên và nhà họ Trình, chắc chắn sẽ tìm được bằng chứng.
Cô mới từ ngoài về, quần áo trên người vẫn chưa thay, suýt nữa là bị cha tóm gọn. Cũng may xung quanh có hòn non bộ, cô nấp trong đó, lộ ra nửa gương mặt cho cha yên tâm.
Đúng là mạo hiểm, sau này càng phải cẩn thận hơn, không thể về quá muộn được.
Hai người chạy thẳng về phòng thay lại váy áo thường ngày. Bây giờ Cố Minh Châu mới yên tâm, nằm lên giường nghỉ ngơi. Bây giờ đã bắt được người hầu nhà họ Viên và gian tế Thát Đát, nhà họ Trình và nhà họ Viên muốn thoát khỏi hiểm nghi thì phải đẩy hết tội lỗi lên người Viện thị, quy tất cả thành tội đố kỵ của phụ nữ.
Ai lại bỏ nhân đậu đỏ vào trong mứt hoa quả chứ, hình như trong nhân đậu đỏ còn trộn một ít gạo nếp. Cố Minh Châu vốn chỉ định nếm thử, không ngờ thoáng cái kích thích ham muốn thèm ăn, bèn ăn liền một chặp bốn năm viên vào bụng. Cố Minh Châu xoa bụng, đồ ăn của tửu lầu nhà họ Ngụy ngon thế này, chẳng lẽ muốn kiếm lại số tiền cô đã kiếm được từ tay Ngụy đại nhân về à?
Kiệu của Kiều Tung đến thẳng cửa cung, vừa xuống khỏi kiệu, Kiều Trang đã lập tức tiến lên bẩm báo:
Thúc phụ, Ngụy Nguyên Kham đưa người hầu của nhà họ Viên và người Thát Đát đến nha môn phủ Thuận Thiên rồi...
Y toan nói tiếp, lại thấy Kiều Tung giơ tay ngắn lại.
Kiều Tung nói:
Ta biết rồi.
Người trong phường?
Nghe đến đó, Kiều Trung lên tiếng:
Đó chỉ là một vài tên tai mắt thôi mà, trong phường có không ít người giỏi trinh thám, thúc phụ muốn dùng những người này, cháu có thể tìm được ngay.
Kiều Tung chỉ cười, không đáp lại lời Kiều Trưng mà nói sang chuyện khác:
Có chỗ nào cần Hình Bộ phối hợp, cháu phải làm cho cẩn thận. Ngụy đại nhân muốn điều tra thể nào, chỉ cần trong tay có văn thư thì cháu phải hết sức hỗ trợ, không được ngăn cản, càng không được có bất cứ ý kiến gì.
Ý thúc phục là muốn y làm trợ thủ cho Ngụy Nguyên Kham, Kiều Trang khom người đáp:
Cháu biết rồi ạ.
Cố Minh Châu ngáp một cái, định đi ngủ một lát. Chắc hôm nay mẹ sẽ đến phủ công chúa Hoài Nhu, đến lúc đó cô cũng muốn đi theo.
Cầm một viên mứt hoa quả trên chiếc bàn thấp bỏ tọt vào miệng, sau khi ăn một viên Cố Minh Châu phát hiện mứt hoa quả này rất ngon, không quá ngọt, lại có vị chua nhè nhẹ.
Cố Minh Châu nhìn về phía Bảo Đồng:
Mứt hoa quả này là nhà mới làm à? Ngon quá.
Bảo Đồng khẽ thì thầm:
Tiểu thư nghĩ nô tỳ không bắt được người. Hầu gia yên tâm, có nô 5tỳ trông chừng tiểu thư, sẽ không xảy ra sơ suất gì đâu.
Cổ Sung Nghĩa gật đầu, Bảo Đồng đi theo Châu Châu ngần ấy năm, con bé luôn hầu hạ Châu Châu hết mực chu đáo, tất nhiên ông có thể an tâm. Cố Sùng Nghĩa dặn:
Chơi một lát rồi về nhé, sáng sớm sương dày, đừng để Châu Châu nhiễm lạnh.
Bảo Đồng đáp:
Xin Hầu gia cứ yên tâm!
Lúc này Cố Sùng Nghĩa mới tiếp tục đi ra ngoài phủ. Chẳng phải ngày nào Châu Châu cũng ngủ dậy muộn lắm à? Sao hôm nay lại có tinh thần như vậy?
Phẩm Hương lâu ngay tại kinh thành, mua mứt hoa quả chắc chắn rất tiện, chỉ cần tiểu thư thích ăn là được.
Cố Minh Châu cắn một miếng:
Ấy, trong mứt hoa quả có nhân đậu đỏ.
Bảo Đồng chợt hiểu ra:
Bảo sao tên hầu nhà họ Ngụy dặn mứt hoa quả này không thể để quá lâu, phải ăn nhanh cho hết.
Kiều Tung điềm đạm dặn dò Kiều Trưng:
Nhìn cho kỹ, học cho hay, phải có lòng kiên nhẫn, tuyệt đối không thể kiêu căng ngạo mạn.
Kiều Trưng đáp dạ.
Kiều Tung nói tiếp:
Rảnh rỗi thì đi gặp mấy người trong phường đó, hỏi xem bọn họ có muốn ở lại kinh thành không. Sau này trong nha môn có vụ án cần tra xét, có lẽ chúng ta cũng sẽ dùng đến họ.
Kiều Trang không biết tại sao thúc phụ lại cảm thấy hứng thú với người trong phường như thế, song y cũng không dám làm trái ý thúc phục. Thúc phụ làm việc ở Hình Bộ nhiều năm, số vụ án qua tay ông nhiều không đếm xuể, thúc phụ làm vậy ắt có lý do.
Kiều Tung ngẩng đầu nhìn sắc trời:
Chắc lát nữa phải che ô rồi.
Trời sắp mưa rồi.
Chuyện phò mã của công chúa Hoài Nhu tổ giác nhà họ Trình nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Quý phi ngồi trên ghế may quần áo cho Cửu hoàng tử.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.