Chương 217: Kẻ bạc tình


Viên thị lại căng thẳng:
Hỏi chuyện ta? Ta không biết gì cả! Lão gia của ta còn ở trong nha môn không? Có gì thì cứ hỏi lão gia đi.
Lão8 gia nói sẽ gánh tội thay bà ta. Một người phụ nữ như bà ta sao có thể xuất đầu lộ diện được? Dù Trình Dực không chịu thừa nhận thì bà t3a vẫn là các mệnh phu nhân được triều đình sắc phong. Có uy nghiệm của phu nhân ở đây, kẻ nào dám hỗn xược?

Ma ma quản sự bước l9ên hai bước, thấp giọng nói:
Phu nhân, lão gia... lão gia nói ngài ấy không biết chuyện gì cả, nên cho người đi hỏi người.

Hiển nhiên là Trình đại lão gia sợ dính líu đến Lâm Tự Chân, dáng vẻ sợ Viễn thị ngày thường trong phút chốc đã biến mất hoàn toàn, cứ như thể đã đổi thành người khác vậy.

Lão gia... lão gia...
Ma ma quản sự vội vàng đi theo, cầm nón che mặt đội lên đầu Viễn thị:
Ngài từ từ thôi, đừng làm phu nhân bị thương!

Văn lại nha môn bước lên nói:
Mời phu nhân dời bước đến nha môn. Chúng tôi phụng lệnh đến hỏi chuyện phu nhân.

Nói thì khách sáo nhưng thái độ vô cùng cứng rắn.
Văn lại bước lên định ngăn cản thì Viễn thị lạnh lùng nói:
Đuổi hẳn đi, không có quy củ gì hết!


Dừng lại, màu dừng lại!

Lâm phu nhân thở dài:
Thiếp không thể yên tâm về Triệu thị.
Nghe Bảo Đồng nói tôi qua sau khi Triệu thị bị nhà họ Trình đến gây chuyện, lúc mọi người không để ý thì trên mặt đầy bị thương, cảm xúc không ổn.

Đừng xảy ra chuyện gì nhé.
Lâm phu nhân lẩm bẩm.
Ma ma quản sự quay đầu nhìn văn lại bên cạnh. Văn lại đã đến rồi, không gặp được người thì sẽ không bỏ cuộc. Cứ tiếp tục chần chừ thế này thì e rằng không được hay cho lắm. Hơn nữa... bà cũng nghe được tin hai lái buôn kia nhận ra đầy tớ của nhà họ Viên, đầy tớ của nhà họ Viên kia là con trai của Chúc quân sự bên cạnh cữu lão gia. Phu nhân muốn chối bỏ liên quan e rằng rất khó.
Ma ma quản sự thấp giọng nói:
Phu nhân, con trai Chúc quân sự bị bắt rồi, họ còn bắt được người ở phía Bắc kia nữa.

Bà ta tin ca ca nhất định sẽ cửu bà ta. Chỉ cần bà ta về nhà thì mọi chuyện sẽ dễ nói.
Viên thị nói xong, xe ngựa nhà họ Trình đi về phía trước.
Viên thị hoàn toàn hoảng loạn. Hiển nhiên là giờ lão gia muốn bà ta gánh tất cả tội lỗi.
Viên thị mới bước vào nha môn phủ Thừa Thiên thì nghe thấy giọng của Chúc quản sự:
Đều là Nhị tiểu thư dặn chủng tiểu nhân đi làm. Nhị tiểu thư sợ lão gia chúng tôi biết chuyện chắc chắn sẽ không đồng ý nên không cho tiểu nhân nói với lão gia.

Viên thị nói xong định kéo cánh tay Trình đại lão gia, không ngờ ông ta không hề hùa theo ý của bà ta mà chỉ đứng yên tại đó, Viễn thị ngẩng đầu lên nhìn ông ta:
Lão gia làm sao vậy?


Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trình đại lão gia hỏi:
Nàng biết những chuyện này khi nào? Là nàng gọi hai lái buôn kia vào kinh thành à? Nàng có biết người Thát Đát bên cạnh lái buôn không?

Bảo Đồng tỉ mỉ, nếu con bé nói vậy thì không thể sai được.

Nàng ấy, cứ hay lo.
Cố Sùng Trinh kê gối dưới eo Lâm phu nhân.
Đợi đến khi trời sáng thì cho người đi hỏi cũng được.

Ả Viên thị chưa chắc đã không có những thứ đó, vị Thiêm đô ngự sử Đô Sát Viện kia chưa chắc đã trong sạch, không biết chừng còn cùng phe cánh với Lâm Tự Chân nữa.

Đại nhân.
Trình Dực đứng dậy hành lễ với Tô Phủ. Trên công đường không có thân phận ngoại thích, lúc này hắn chỉ là một khổ chủ:
Ta muốn kiện nhà họ Trình và Viễn thị hợp mưu hãm hại mẹ ta. Chúng cũng có mối hiểm nghi cấu kết với giặc để bán nước.

Trình Dực nhìn thấy tất cả, đột nhiên cười lạnh một tiếng. Trước kia hắn vô cùng ghét Viên thị. Khi nhắc đến mẹ hắn, bà ta luôn tỏ thái độ ghê tởm, cũng không cho phép bất kỳ ai nhắc đến Triệu gia. Hạ nhân chỉ rơi nước mắt vào ngày
giỗ
của mẹ thôi đã bị bà ta bán đi. Từ đó về sau, hắn thu lại mọi tình cảm của bản thân, chỉ sợ sẽ mang lại tai họa cho người bên cạnh.
Nhưng nay nhìn thấy cảnh này, đột nhiên hắn không còn hận Viễn thị nữa mà còn cảm thấy bà ta thật đáng thương, có mắt không trong gả vào nhà họ Trình, cười chê người ta mà không biết có ngày bản thân cũng sẽ rơi vào kết cục tương tự. Không... mẹ vẫn đang ở bên hắn, Triệu gia cũng một lòng vì nước, quang minh lỗi lạc.
Viễn thị lắc đầu:
Đương nhiên là không liên quan rồi.


Không liên quan thì đến nha môn nói rõ đi.
Trình đại lão gia kéo tay Viễn thị, Viễn thị bị lôi về trước, suýt nữa là ngã xuống xe ngựa.
Viên thị mở to mắt, sao Chúc quân sự dám nói vậy? Chẳng lẽ là ca ca dặn dò?

Không ngờ con ả này lại to gan, ngông cuồng đến thế!
Trình đại lão gia nhìn Tô Phủ:
Đại nhân có việc gì thì cứ hỏi, liên quan đến vụ án Lâm Tự Chân thì không thể nhỏ được, không được có sai sót!

Viên thị không nói gì nữa.

Nàng biết cả.
Trình đại lão gia hiểu ra:
Hai lái buôn kia ở nhà trọ Liên Thăng cũng do nàng sắp xếp? Nàng cố ý để Bành Lương nhìn thấy chúng, sau đó bẫy Bành Lương giết lái buôn?

Giọng Trình đại lão gia truyền đến, quản sự nhà họ Trình không thể không ghìm dây cương.
Mũi Viên thị cay cay, nhìn thấy Trình đại lão gia liền lấy khăn tay chấm khỏe mắt:
Lão gia, nha môn muốn bắt thiếp đi thẩm vấn. Thiếp đâu làm gì sai chứ? Người nên bị hỏi phải là Triệu thị mới đúng.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Trình đại lão gia lộ vẻ quả quyết. Hai mươi năm trước khi Triệu gia mang tội, Trình đại lão gia cũng chán ghét mẹ y như thế này. Trình Dực mừng thầm trong lòng, may mà hắn không hề giống người này. Hắn phải cảm ơn mẹ đã cho hắn tất cả.
Nhà họ Cố
Mắt Trình đại lão gia như muốn phóng lửa. Ông ta căm hận nhìn chằm chằm Trình Dực nhưng lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh giá rơi trên người mình.
Trình đại lão gia quay đầu thì thấy Ngụy Nguyên Kham đứng ở đó yên lặng nhìn hết mọi chuyện. Ông ta rùng mình, hung tợn nhìn Viên thị:
Rốt cuộc chuyện là thế nào? Còn không thành thật khai báo với nha môn đi! Nếu ngươi dám giấu giếm nửa điều thì đừng trách ta nhẫn tâm bỏ ngươi!

Trời còn chưa sáng, Lâm phu nhân không thể ngủ lại được nữa, cứ trở mình trên giường liên tục, cuối cùng làm Cổ Sung Nghĩa tỉnh giấc.

Phu nhân sao vậy?


Phu nhân.
Văn lại nói:
Phu nhân thực sự muốn làm vậy ư?

Viên phu nhân nắm chặt khăn tay:
Ai cho các ngươi cái gan tùy tiện thẩm vấn mệnh phụ? Muốn bắt ta thì phải lấy chứng cứ ra!

Vẻ mặt Viên thị cứng đờ ra, giọt nước mắt lăn dài trên má:
Lão gia, sao... sao lão gia lại nói vậy? Thiếp... đột nhiên... có người nói với thiếp chuyện này. Vì mặt mũi của nhà họ Trình mà thiếp mới giải quyết hai tên vô lại kia. Lão gia, có phải là có kẻ nào nói gì đó không? Lão gia đăng tin: Triệu thị và hai tên lái buôn kia có vấn đề thì không nói, với Bạch Lương cũng không rõ ràng, nếu không tại sao Bành Lương lại
giết...

Ngón tay Viễn thị lạnh như băng:
Đi, về phủ!

Bà ta là Viên phu nhân, sau khi về đến nhà họ Trình thì bà ta sẽ trốn trong nội trạch, bà ta không tin sẽ có kẻ dám đến bắt mình.
Viê6n thị nghe đến đây thì trợn mắt:
Cái gì? Không thể nào! Sao lão gia có thể cho người đi hỏi ta được!

Lão gia đã nói dù có xảy 5ra chuyện gì thì cũng sẽ bảo vệ bà ta.
Viên thị rũ mắt xuống:
Sao thiếp biết Bành Lương sẽ giết người vì Triệu thị chứ không hề có chuyện như vậy.
Bà ta nghe nói bách hộ của Binh mã ti thành Tây bị bắt, nếu bà ta thừa nhận thì đồng nghĩa với việc cuốn cả nhà họ Viên vào chuyện này.
Trình đại lão gia lạnh lùng nói:
Quản sự nhà họ Viên đến thành Bắc đưa thư cho người Thát Đát bảo người Thát Đát rời khỏi kinh thành, kết quả bị Ngụy đại nhân bắt được ngay tại chỗ. Quản sự kia là tâm phúc của cửu huynh, rốt cuộc viên thị các người có liên quan đến Lâm Tự Chân không?

Viên thị nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin:
Sao thể được?

Trước đó bà ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sao đột nhiên lại bị bắt hết thế?
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc trời sáng, Dương ma ma vào bẩm báo:
Quản sự ở bên ngoài đến báo rằng phò mã của công chúa Hoài Nhu đánh trống kêu oan.

Lâm phu nhân tỉnh hắn:
Phò mã muốn kiện ai?

Dương ma ma nói:
Còn chưa nghe ngóng rõ, phu nhân đừng sốt ruột.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.