Chương 220: Âm mưu



Đi thôi, chúng ta về đã, hôm khác lại... lại tới nhận lỗi với công chúa.
Trình lão phu nhân nắm tay ma ma quân sự, quay người tập tễ8nh bỏ đi.

Cố Minh Châu dừng bước, tiếc thật, Trình lão phu nhân chạy nhanh quá, mất cơ hội cho cô phân tích bệnh tình. Lúc tr3ước cô phát hiện tiếng thở của Trình lão phu nhân nặng nề, có triệu chứng sốt, mắt đỏ au, có đờm nóng, đầu óc choáng váng, để lâu sẽ 9dẫn đến bệnh phổi, giả ngất sẽ biến thành ngất thật. Nói không chừng cây trâm này của cô thật sự sẽ phát huy được tác dụng.

C6ố Minh Châu cài lại cây trâm lên búi tóc, xoay người trở về phòng khách.
Triệu thị ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:
Nếu muốn biết nhà họ Viên có hãm hại ông ngoại con hay không thì vẫn phải điều tra cẩn thận. Ngần ấy năm rồi, không biết có tìm được chứng cứ không nữa.

Không tìm thì sao biết.
Trình Dực rất có lòng tin, Ngụy đại nhân còn điều tra rõ ràng được cả vụ án ngựa chiến, cho dù đã qua rất lâu nhưng nhất định vẫn có vài chứng cứ bọn họ không thể nào xóa sạch.
Triệu thị hạ giọng:
Lại phải dựa vào Ngụy đại nhân mới có thể điều tra được, chúng ta quả thực nợ nhà họ Ngụy quá nhiều.

Công chúa Hoài Nhu gật đầu:
Mấy ngày nữa con muốn vào cung thăm Hoàng hậu nương nương.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu công chúa Hoài Nhu. Tuy nghĩ như vậy hơi kinh thế hãi tục, e rằng sẽ bị người ta bàn ra tán vào, nhưng cũng không hoàn toàn không có khả năng.
Nói xong, Trình Dực kết luận:
E rằng vụ án của ông ngoại còn có nội tình khác, bây giờ con đang nghi ngờ nhà họ Trình và nhà họ Viên đều không trong sạch.

Triệu thị nghe mà giật mình, sau khi bà
chết
, nhà họ Viên mới kết thông gia với nhà họ Trình, sao lại có liên quan đến vụ án của cha được? Trừ phi bọn họ đã âm thầm tính toán từ lâu. Nghĩ đến người nhà họ Trình, vẻ mặt Triệu thị càng lúc càng nặng nề.
Trình Dực gật đầu, như Ngụy đại nhân nói, vụ án của ông ngoại còn có nội tình khác, nếu không mấy người kia đã không vội vàng hãm hại mẹ như vậy.
Hai người trở lại phòng khách, thấy Triệu thị đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Mẹ.
Trình dục đi đến trước mặt Triệu thị, quỳ xuống:
Mấy năm nay con đã để mẹ phải chịu khổ rồi.

Mau đứng lên đi.
Triệu thị run rẩy đỡ Trình Dực dậy.
Trình Dực gật đầu:
Nếu mẹ đã hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Trình thì tất nhiên phải lấy những của hồi môn đó về, miễn làm dơ bẩn đất nhà họ.

Ngoài ra, hắn còn phải bẩm báo kỹ càng manh mối mẹ đã nhớ ra với Ngụy đại nhân.
Trình Dực sải bước ra khỏi phòng, Triệu thị nhìn theo bóng lưng con trai, tấm lưng lom khom dần thẳng tắp. Nợ nhà họ Ngụy, Ngụy hoàng hậu, phủ Hoài Viễn hầu nhiều như vậy, bà không thể chết vào lúc này được, không thể phụ tấm lòng của tất cả mọi người được.
Người trong phường có địa vị gì, phải qua lại với nha môn như thế nào, Nhiếp Thầm vẫn hiểu rõ.
Kiều Trang đưa văn thư trong tay cho quan viên phủ Chân Định:
Hình Bộ tới đón phạm nhân.

Quan viên phủ Chân Định thở phào nhẹ nhõm, xử lý xong văn thư là coi như bọn họ thuận lợi hoàn thành việc được giao.

Mẹ không hiểu tại sao thì ông ngoại con đã nói một câu, không thích tác phong làm việc của Viên ngự sử. Sau đó mẹ cho người đi nghe ngóng mới biết Viên ngự sử làm thân với ông ngoại con, gợi ý cho ông ngoại con giở thủ đoạn, bao nhiêu chiến công về kinh hòng lấy thêm chút trợ cấp cho các tướng sĩ, hắn cũng có thể đứng ra bảo đảm cho ông ngoại con.

Xưa nay ông ngoại con không thích những chuyện bịp bợm dối trá như vậy, Viện đại nhân thân là Giám sát ngự sử của triều đình, vậy mà lại vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, tích tiểu thành đại, sau này làm quan cao hơn chắc chắn sẽ sinh lòng xấu xa.
Trước đó Triệu thị không nhắc đến mấy chuyện này là vì cảm thấy Viễn thị gả vào nhà họ Trình làm vợ kế, nói năng hàm hồ không có bằng chứng rõ ràng, e rằng sẽ bị người ta xuyên tạc thành bà hãm hại nhà họ Viên vì địa vị chính thất.
Trình Dực nhận xét:
Quả nhiên nhà họ Viên không phải hạng gì tốt đẹp.

Hai người cùng bước vào trong viện, công chúa Hoài Nhu bất chấp xấu hổ, nhớ tới thư hòa ly ban nãy:
Vừa rồi Trình lão phu nhân tới, phò mã không có nhà, ta bèn tự ý quyết định, cho người viết một lá thư hòa ly đưa cho Trình lão phu nhân, báo nhà họ Trình ký tên. Từ nay về sau, mẹ không còn liên quan gì đến nhà họ Trình nữa.

Nghe đến đó, Trình Dực ngẩn người, hắn chăm chú nhìn công chúa Hoài Nhu.
Công chúa thấp thỏm:
Phò mã... Có phải ta quá kích động không? Lẽ ra ta nên chờ chàng...
Còn chưa nói hết, công chúa đã thấy eo bị siết chặt, sau đó cả người được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Công chúa Hoài Nhu vô cùng kinh ngạc, ngay cả người hầu bên cạnh cũng ngơ ngác hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy gì hết.

Phò... phò mã...
Công chúa Hoài Nhu đỏ bừng mặt, ngượng ngùng đến mức không ngước đầu lên được. Sau khi thành thân với nàng, phò mã luôn tôn trọng nàng như khách, chưa từng có hành vi thân mật với nàng trước mặt người khác thế này, như vậy không hợp quy củ, khó tránh bị người dưới chê cười.

Hoài Nhu, cám ơn nàng.
Trình Dực khẽ thì thầm:
Không có nàng thì mẹ con ta đã không có ngày hôm nay.

Trình Dực vô cùng kiên định:
Con trai chỉ hận muộn mất mười hai năm, sớm biết vậy, năm đó con đã để mẹ cắt đứt với nhà họ Trình, con theo mẹ cùng rời khỏi đó.

Triệu thị khẽ khàng sửa lại búi tóc của Trình Dực:
Mẹ biết các con tốt với mẹ, đứng lên đi, mẹ sẽ không đi vào con đường đó nữa đâu.

Trình Dực thuật lại cả câu chuyện một lần, giữa chừng có nhắc tới Bành Lương bình yên vô sự
Bành Lương là người tốt, ông ấy biết những người đó muốn hại mẹ nên đã cầu xin Ngụy đại nhân cho ông ấy giết chết hai tên súc sinh kia, về sau ông ấy sẽ đền tội với triều đình.

Nghe đến đó, môi Triệu thị lại run lên, hai mắt bà càng đỏ au, bàn tay cũng vô thức siết chặt lấy váy áo.
Thấy tình hình như vậy, công chúa Hoài Nhu cũng hiểu được mấy phần, hắn là Bành Lương có ý với mẹ chồng, nếu không ông ấy đã chẳng liều cả tính mạng vì bà.
Hiểm thấy một người có thể đối xử tử tế với mẹ như vậy, Bành Lương và mẹ...
Nhiếp Thầm ngựa không dừng vó áp giải Thần tiên sinh vào kinh. Xe ngựa còn chưa vào thành đã trông thấy có người đón tiếp từ xa. Những người đó mặc quân phục, nhìn là biết là người trong nha môn.
Kiều Trang thúc ngựa tiến lên, y đã trông thấy nha sai phủ Chân định trước, áp giải phạm nhân quan trọng như vậy mà chỉ dùng nha sai thì Ngụy đại nhân sẽ không yên tâm. Ảnh mắt y đảo một lượt qua chiếc xe chở tù.
Nhiếp Thầm cảm nhận được ánh mắt đằng xa đang nhìn chằm chằm vào y và hộ vệ nhà họ Ngụy. E rằng người kia không hề đơn giản, may mà Ngụy đại nhân đã dặn dò để người của nha phủ áp giải, bọn y chỉ hộ vệ bên cạnh. Dọc đường đi y không tiếp xúc nhiều với Thần tiên sinh, dù nha môn có tra hỏi kỹ càng cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Trình Dực nói:
Mẹ nghĩ kỹ lại xem trước đó liệu có manh mối gì không? Khi ấy mẹ có quen người nhà họ Viên không?

Triệu thị khẽ gật đầu:
Mẹ biết chị dâu Bạch cung nhân của Viên thị. Hồi đó Bạch công nhân thường xuyên đến tìm mẹ trò chuyện, tiểu cữu con chưa thành thân, mẹ vốn tường Bạch công nhân có ý muốn gả Viên thị cho tiểu cữu con.

Khi đó anh trai Viên thị đã đảm nhiệm chức Giám sát ngự sử ở Đô Sát Viện, thanh danh rất khá. Viên thì cũng có vẻ là người hiểu lễ nghi, mẹ còn nói chuyện này với ông ngoại con nhưng ông ngoại con nghe nói là nhà họ Viên thì kiên quyết không chịu đồng ý, bảo mẹ về từ chối nhà họ, sau này cũng không được qua lại nhiều với nhà họ nữa.
Công chúa Hoài Nhu áy náy tiên Lâm phu nhân và Cố Minh Châu lên xe ngựa.
Sao lỡ làm phiền công chúa.
Lâm phu nhân nói:
Phủ công chúa nhiều việc bận rộn như vậy, có gì cần đến ta, công chúa cứ cho người đến nói với ta một tiếng.

Công chúa Hoài Nhu vô cùng cảm kích:
Phu nhân, bà tốt quá.
Thấy xe ngựa nhà họ Cố đi khỏi, công chúa Hoài Nhu mới toan trở về, lại nghe được tiếng vó ngựa từ đằng xa vọng lại.
Phò mã không gọi nàng là công chúa, bây giờ bọn họ giống như một đôi vợ chồng bình thường.

Ta cũng phải cảm ơn phò mã.
Công chúa nói:
Ta lớn lên trong cung, mọi việc đều do người khác quyết định. Tất cả mọi người đều thấy ta là công chúa Đại Chu, lâu dần ta cũng không biết rốt cuộc mình là ai, mãi cho đến khi gả cho phò mã, cứu được mẹ chồng thì ta mới hiểu. Ta đâu phải chỉ là công chúa của Đại Chu, ta còn là chính bản thân ta, ta có chuyện muốn làm, có người muốn bảo vệ.

Trình Dực càng siết chặt Hoài Nhu vào lòng, một lúc lâu sau hắn mới cảm nhận được Hoài Nhu khẽ đẩy hắn ra:
Chúng ta mau vào thăm mẹ đi, chắc mẹ cũng muốn biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Vừa nói nàng vừa nhìn ra ngoài cửa, Hoàng ma ma đang canh chừng ở đó, không cho bất cứ kẻ nào tới gần. Ngoài ra, nàng còn phải chỉnh đốn phủ công chúa, không thể để lại nhiều tại mắt như thể bên cạnh mình.
Trình Dực cũng đứng lên nói:
Mẹ còn nhớ mình đã để lại bao nhiêu của hồi môn ở nhà họ Trình không?

Triệu thị khẽ giật mình:
Con muốn làm gì?


Là phò mã gia.
Hoàng ma ma lên tiếng trước.
Trình Dực nhảy xuống ngựa, sải bước đến trước mặt công chúa:
Trong nhà thế nào rồi? Mẹ vẫn ổn chứ?
Công chúa khẽ gật đầu:
Mẹ khóc một trận, cũng chịu nói chuyện với ta rồi. Vừa nãy Hoài Viễn hầu phu nhân khuyên nhủ rất lâu, tình hình hiện giờ của mẹ đã không còn như tối qua nữa.

Trên mặt Trình Dực khó giấu nổi vẻ mừng rỡ, hắn kéo tay công chúa:
Đi, vào xem mẹ thế nào.

Lâm phu nhân thầy cảm xúc của Triệu thị đã ổn định c5ũng đứng dậy cáo từ.

Phu nhân ngồi thêm lát nữa đi.
Công chúa Hoài Nhu lên tiếng giữ lại.
Lâm phu nhân mỉm cười từ chối khéo:
Chờ qua đợt này, ta sẽ mời công chúa và phu nhân đến nhà dự tiệc sau.

Kiều Trưng cho người tiếp nhận Thần tiên sinh, cuối cùng, y đi về phía Nhiếp Thầm:
Ngươi là người trong phường đúng không?


Nhiếp Thầm thoáng run lên, lập tức cúi đầu hành lễ:
Đại nhân, có chuyện gì cần thảo dân cống hiến sức lực ạ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.