Chương 221: Tính khí của ngụy đại nh n


Kiều Trưng nói chuyện với Nhiếp Thầm xong bèn dặn dò nha sai:
Giải ông ta vào đại lao, không được để xảy ra bất cứ sơ suất nào.


Ngụy Nguyên 8Kham bắt sống người về, nếu để chết trong tay bọn y thì bọn y sẽ bị phạt nặng.
Ngụy Nguyên Kham nghe Sơ Cứu bẩm báo:
Trong tiểu viện kia rất náo nhiệt, có tiệc tiếp đón, còn có quần áo mới, chuẩn bị rất chu đáo.

Sơ Cửu thấy vẻ mặt Tam gia có phần nghiêm túc, lập tức để thêm:
Tiệc đón gió tẩy trần trong phủ chúng ta thịnh soạn hơn bọn họ.
Thương cảm người bên cạnh, Tam gia không thua Cổ đại tiểu thư. Sơ Cửu tiếp tục tố cáo:
Nhiếp Thầm và Liễu Tô sợ hộ vệ của chúng ta ăn hết tiệc của bọn họ, còn kiếm cớ không giữ người của chúng ta lại, làm như tiệc rượu nhà chúng ta cho bọn họ đến tham gia không
Bạch cung nhân thấp thỏm không yên, chân lại càng đau nhức:
Lấy thêm thuốc tới đây.

Ma ma quản sự lập tức khuyên can:
Chân nhân đã nói không thể uống quá nhiều thuốc.


Còn ngây ra đấy làm gì?
Trương Đồng nhìn Sơ Cửu:
Mau đi theo đi.

Sơ Cửu khẽ chớp mắt, dạo này thay đổi nhanh như thời tiết ấy nhỉ?
Ngụy Nguyên Kham toan nói cứ mời bà nội và mẹ ăn trước, trên bàn của hắn còn chất đống rất nhiều công văn, vụ án ngựa chiến vẫn chưa kết thúc, vụ án nhà họ Viên đã đè lên. Đường Vinh của Binh Mã ti thành Tây một mực quả quyết là quản sự nhà họ Viên tìm hắn nhờ giúp đỡ, Viên Tri Hành lại chổi đây đẩy những chuyện này không liên quan gì đến ông ta. Bây giờ xem ra chỉ là Viên thị sinh lòng đố kỵ, bị người ta lợi dụng. Hắn sẽ không để Viên Tri Hành phải sạch quan hệ như vậy, những vụ án này phải ra tay từ đầu thì vẫn phải suy nghĩ cho kỹ.

Tam gia, nghe nói ngày mai phu nhân Hoài Viễn hầu và đại tiểu thư sẽ tới.

Cổ đại tiểu thư trẻ người non dạ, yếu đuối như thế, không thể bị Ngụy đại nhân lừa được.
Liễu Tô đáp:
Đưa rồi.
Ngoài chuyện đó ra, lúc nào rảnh rỗi phải nhờ Sơ Cứu dạy cậu quyền cước nữa.
Hộ vệ nhà họ Ngụy trả lại tay nải, cáo từ rời khỏi tiểu viện.
Nhà họ Ngụy.

Nhiếp Thầm, đồ của ngươi...
Hộ vệ nhà họ Ngụy vừa bước vào viện đã lập tức ngửi thấy mùi thơm nức mũi:
Không tệ nha, có cả tiệc tiếp đón cơ đấy!

Nhiếp Thầm cười tươi rói:
Thế nào? Đều là sư muội ta dặn dò đấy.

Hộ vệ nhà họ Ngụy tán thưởng:
Không tệ.


Người trong phường bọn ta nói chuyện thô tục.
Nhiếp Thầm nói:
Nên không giữ các ngươi ở lại đây ăn cơm, kéo uống quá chén lại ăn nói mạo phạm.

bằng.

Sơ Cửu càng nói càng căm phẫn:
Tam gia đối xử với bọn họ tốt bao nhiêu, thế mà đám người này ai nấy đều vô lương tâm, lúc ở phủ Thái Nguyên còn làm việc cho nhà họ Thôi nữa chứ. Chẳng lẽ trong lòng bọn họ, Tam gia còn không bằng nhà họ Thôi hay sao? Đâu thể bên này đuổi chúng ta đi, bên kia lại đi tìm nhà họ Thôi đúng không?

Nhà họ Viên.
Viên Tri Hành bị gọi đến nha môn Đại Lý tự, Bạch công nhân ngồi yên trong nhà nghe ngóng tin tức. Theo lý mà nói, chuyện này hắn không thể chảy tới phủ nhà bọn họ được. Nha môn phủ Thuận Thiên có thẩm án như thế nào cũng không lấy được chứng cứ xác thực. Không ngờ lúc chiều người của Đại Lý Tự tới, mang tất cả văn thư trong phòng lão gia đi, là Hoàng thượng nghi ngờ lão gia, muốn tra hỏi kỹ càng.
Cuối cùng Liễu Tô cũng nhíu mày, cậu ghét bỏ nhích sang bên cạnh:
Không ai tranh với ngươi.

Thân phận kẻ ngốc kia... Đến lúc đó để xem cậu sẽ xử lý thế nào, nếu không phải vì nghĩ đến cảnh tượng kia sẽ đặc sắc nhường nào, còn lâu cậu mới kiên nhẫn đứng nghe Nhiếp Thầm lải nhải nhiều như vậy.
Nhiếp Thầm lập tức bước nhanh tới.

Đại tiểu thư chuẩn bị xong rồi.
Liễu Tô vẫn tích chữ như vàng như trước:
Đưa hết người theo, đón tiếp trong viện.

Đương nhiên chuyện gì nên đề phòng thì vẫn phải đề phòng. Chuyện đại tiểu thư không cho y nói, y không mảy may để lộ nửa chữ, dù ăn cơm cùng một nồi cũng không thể lẫn lộn với nhau, công là công, tư là tư. Nhiếp Thầm đang mải mê nghĩ ngợi, ánh mắt chợt lướt tới lưng ngựa. Tay nải của y nhờ hộ vệ nhà họ Ngụy cầm giúp, vừa rồi lúc bọn họ đi đã mang cả đồ của y đi mất, đó là toàn bộ gia sản của y đấy!
Nhiếp Thầm nhăn nhó suy nghĩ, bỗng liếc mắt trông thấy Liễu Tô.
Liễu Tô vào phòng lấy một bộ đồ mới đưa cho Nhiếp Thầm:
Đại tiểu thư bảo mua đấy.

Nhiếp Thầm đưa tay định nhận lấy, lại nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Nhiếp Thầm chờ Hình Bộ đưa người đi khỏi mới thở phào nhẹ nhõm3. Y muốn lập tức đi tìm Liễu Tô, hỏi thăm tình hình chỗ sư muội... à không, chỗ Cổ đại tiểu thư.

Nhiếp Thầm, chúng ta đi.
Hộ vệ nhà họ Ngụy9 vỗ vai Nhiếp Thầm. Trên đường về kinh, bọn họ rất hòa hợp. Trước kia Nhiếp Thầm không thích qua lại với đám quan to quyền quý này, không cẩn thận sẽ6 bị bọn họ lợi dụng ngay, song không ngờ trải qua vụ án phủ Thái Nguyên, y dần cảm thấy đạt quan hiển quý cũng có người tốt. Cổ đại tiểu thư thì khôn5g cần nói, người nhà họ Ngụy cũng rất tốt.

Bốp
một tiếng, Ngụy Nguyên Kham ném chén trà cho hắn ta:
Rót trà!

Sơ Cửu nhìn về phía Tam gia, sao hình như hắn ta không những không khiến Tam gia nguôi giận mà còn như đổ thêm dầu vào lửa thế nhỉ? Sơ Cửu lập tức im bặt.
Nhiếp Thầm đã quen với dáng vẻ này của Liễu Tô, y lập tức sẩn tới hỏi:
Trạch viên cũng mua rồi à? Đại tiểu thư thế nào rồi? Có tin tức gì của Trường lão gia không?
Liễu Tô làm như không nghe thấy gì.
Nhiếp Thầm ngoáy lỗ tai:
Bệnh điếc của ngươi nặng hơn rồi à? Sao chân cũng khập khà khập khiễng thể này? Không có ta ở bên cạnh không ổn phải không? Có phải đại tiểu thư có rất nhiều chuyện muốn giao cho ta làm không? Có phải ta vẫn là đại ca không?

Ngụy Nguyên Kham nheo mắt, nhớ lại cảnh tượng Thối Trinh thân mật gọi
Châu Châu
.

Tam gia.
Trương Đồng vào bẩm báo:
Thái phu nhân và phu nhân mời Tam gia qua dùng bữa.

Trong nhà bếp tỏa ra mùi thơm nức, bụng Nhiếp Thầm kêu
ục ục
biểu tình.

Đúng rồi.
Nhiếp Thầm nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng:
Ngụy đại nhân đưa chúng ta bạc chưa?

Sau khi vào trong viện, Liễu Tô nói:
Có việc rồi, đại tiểu thư báo chúng ta chú ý đến hai vị Kiều đại nhân của Hình Bộ, với lại... bảo chúng ta theo dõi sát sao nhà họ Viên.


Nhà họ Viên nào?
Nhiếp Thầm lập tức hỏi lại. Y vô cùng quen thuộc với phủ Thái Nguyên nhưng quan viên trong kinh thành lại chẳng hề biết gì. Y đến muộn mấy ngày, sao có vẻ như Liễu Tô biết nhiều hơn y thế nhỉ? Y không thể thua Liễu Tô, dù là trước mặt sư muội hay Trường lão gia, y đều phải là người thông minh nhất.
Trương Đồng còn chưa dứt lời, Ngụy Nguyên Kham đã đứng dậy bước ra ngoài.
Sơ Cửu mới lơ là một cái, Tam gia đã ra khỏi tiểu viện rồi.
Bạch cung nhân đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh:
Đi tìm thêm thầy thuốc cho ta, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của ta, ta sẽ thưởng tiền.


Ma ma quản sự không biết phải làm thế nào, thầy thuốc có tiếng trong kinh thành đều mời tới cả rồi, bây giờ... làm gì còn thầy thuốc nào mà mời nữa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.