Chương 223: Thám thính trong đêm
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1503 chữ
- 2022-02-04 05:23:55
Nhìn thấy người dưới đưa thuốc tới, lửa giận phút chốc xông thẳng lên đầu:
Cút đi! Một đám bỏ đi! Thuốc của chân nhân đầ8u? Sao vẫn chưa tìm thấy?
Hết rồi.
Ma ma quản sự run như cầy sấy đáp:
Chỗ lần trước người uống là phần cuối 3cùng còn lại rồi.
Cố Minh Châu đón lấy hương thuốc từ trong tay Liễu Tô, cũng định bước vào.
Sao không bỏ mũ mạng che mặt xuống?
Ma ma quản sự nhà họ Viên bước lên trước tra hỏi.
Lúc bọn họ ở phủ Thái Nguyên, trong trang viên nơi cất giấu ngân khổ bị trộm có trồng đạm ba cô, loại đạm ba cô này vốn không thường thấy ở phương Bắc. Châu nhị phu nhân cũng nói thế này đặc biệt quý hiếm, nhà họ Châu mua trang viên, ngoài và trang viên đó rất gần với trang viên của Lâm thái phu nhân, còn vì trong trang viên từng trồng đạm ba cô, nhà Chầu nhị lão gia cũng muốn trồng thử này để bán.
Có thể thấy một đầu ổng ngọc đã hơi ố vàng, hiển nhiên đã dùng được khá lâu. Bạch cùng nhân dùng thứ này để trị bệnh ư? Nhìn ma ma quản sự nhíu mày thì xem ra thứ này không có nhiều tác dụng cho lắm, bằng không nhà họ Viên đã chẳng mời nhiều thầy thuốc đến nhà như vậy, thậm chí đến một y bà không có tiếng tăm như cô cũng bị triệu tới.
Châm cứu có thể có tác dụng.
Đã dùng rồi.
Cố Minh Châu thò tay ra sỜ xương chân của Bạch công nhân, vì là nữ nên ma ma quản sự bên cạnh không hề ngăn cản.
Sau khi Cố Minh Châu kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần thì lại nhìn Bạch công nhân. Bà ta bị giày vò cả một ngày đã mệt lử từ lâu, nhân lúc khói thuốc ban nãy vẫn còn tác dụng nên nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.
Liễu Tô lập tức đáp:
Trên mặt sư phụ tôi có vết bớt, lại thêm lúc hái thuốc bị thương nặng dẫn tới hủy dung, e sẽ làm người khác sợ, cho nên mới đội mũ mạng vào.
Trong lúc Liễu Tô đang nói, Cố Minh Châu khẽ rên lớp vải sa trên mặt ra, đúng lúc ma ma quản sự nhà họ Viên nhìn vào.
Nhìn thấy ổng ngọc, Cố Minh Châu tựa như có suy nghĩ nào đó.
Cố Minh Châu biết phương Nam có một loại dược liệu tên là đạm ba cô, có tác dụng trừ thấp khí nhưng cách dùng rất kỳ quái, cần phải đốt dược liệu rồi dùng ống ngọc hút khí bốc lên.
Cố Minh Châu lại nhìn sang phần chân rồi vén chiếc chăn mỏng đang đắp trên chân của Bạch cũng nhận ra, hai chân bà ta da thịt khô héo, chỉ còn lại hai khúc xương.
Cô đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân bị thương do ngã, hoặc là ngã gãy xương hông khiến chân không còn cảm giác, hoặc là gãy gập xương chân khiến chỗ bị thương vặn vẹo bất thường.
Nhưng Bạch cung nhân thì khác, chân bị thương nhiều năm mà vẫn có cảm giác đau, phần đầu gối có không ít vết dao cắt, giống như bị cửa qua cửa lại nhiều lần. Vết dao thẳng thớm, ở mép còn có dấu vết đã được khâu lại, có lẽ là tay nghề của thầy thuốc ngoại khoa.
Trước khi tới đây cô đã bảo Liễu Tô đi nghe ngóng bệnh tình của Bạch công nhân, sau khi Bạch cung nhân bị thương, ban đầu vẫn còn đi lại được, càng về sau thì càng nghiêm trọng, giờ xem ra nhà họ Viên từng mời thầy thuốc ngoại khoa tới trị bệnh, nhưng rốt cuộc là vết thương quá nặng, hay là chữa trị không đến nơi mà lại thành ra tình cảnh hiện giờ?
Bạch cung nhân giãy giụa, nửa thân trên và mông lắc la qua lắc lại, trong lúc hoảng loạn như sắp rơi xuống khỏi giường, ma ma quản sự vội vàng bước lên:
Cung nhân, người làm sao thế? Bà ta không phải là A Thuyền, bà ta là y bà tới khám bệnh cho người. Y bà này trên mặt có một cái bớt màu đỏ, có phải vì vậy đã làm cung nhân sợ không?
Ma ma quản sự thấy y bà kia vẫn đứng nguyên tại chỗ thì nhíu mày quở trách: Còn không lui xuống!
Tới lượt ngươi.
Quản sự nhà họ Viên nhìn Cố Minh Châu lạnh nhạt nói, hiển nhiên cũng chẳng ôm kỳ vọng nào với y bà này.
Cố Minh Châu đi tới trước giường Bạch cung nhân, thò tay vén rèm ra, quả nhiên mùi khói thuốc bên trong càng đậm. Cố Minh Châu quan sát mặt của Bạch công nhân, gương mặt bà ta hơi gầy, hốc mắt đen sì, toàn thân trông như bị hút hết sức sống.
Hai mắt Bạch cung nhân đỏ au:
Cho người đi tìm chân nhân tới đây.
Ma ma quân sự nói9:
Chân nhân đã ra khỏi kinh thành, đã đi rất lâu rồi. Cung nhân... người... người quên rồi ư?
Cố Minh Châu giống như muốn kiểm tra kỹ lại vết thương trên chân của Bạch cung nhân lần nữa, cô ghé lại gần bà ta hơn một chút, sau đó len lén vén lớp sa trên mặt ra.
Bạch cung nhân mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, một nửa khuôn mặt đỏ tươi hiện ra trước mặt bà ta, bà ta lập tức hét lên kinh sợ:
Ngươi... A Thuyền... Người... người đầu...
Trên gương mặt bà lão có một mảng đỏ như máu, bên trên hình như còn có rất nhiều u nhọt to như viên trân châu, tuy bà lão này đứng trong góc tối, ma ma quân sự vốn không thể nhìn rõ, nhưng vừa liếc qua thôi đã khiến bà ta nhíu chặt mày lại, lập tức xua tay:
Đội lên đi!
Bộ dạng này có khi sẽ kích động cung nhân thật.
Ma ma quản sự ra hiệu cho người hầu vén rèm ra.
Cố Minh Châu quay sang quân sự chỉ chỉ vào miệng, lúc thầy thuốc khám bệnh đều muốn xem lưỡi của bệnh nhân.
Quản sự nhà họ Viên không ngờ y bà này còn là một người câm, nhỏ giọng thử gọi Bạch cung nhân:
Cung nhân...
Bà ta không quên6, nhưng bà ta thật sự sắp không chịu đựng nổi nữa. Nước mắt nước mũi giàn giụa, bà ta chỉ muốn chết ngay lập tức.
Hay là cho người đi tìm lão gia,
Ma ma quản sự khẽ nói:
để lão gia nghĩ cách.
Không ai được phép đi!
Bạch cung nhân lập tức trở nên hung ác:
Lão gia có quay về cũng không được cho vào!
Bà ta không thể để lão gia nhìn thấy bộ dạng này của bà ta được.
Thầy thuốc bước lên hỏi thăm bệnh tình.
Chân của công nhân bọn ta bị ngã gãy, muốn hỏi các ngươi xem có biết cách nào để làm nó hết đau được không?
Bạch cung nhân không có phản ứng.
Sao Cố Minh Châu có thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội điều tra thông tin nào? Không dễ gì mới gặp được lúc Bạch công nhân phát bệnh, nhất định phải quan sát thật tỉ mỉ, rõ ràng.
Không có bất kỳ tác dụng nào sao?
Đám thầy thuốc xôn xao bàn tàn rồi lần lượt bước lên bắt mạch, sau đó lại lui xuống vắt óc suy nghĩ.
Cung nhân, đạm ba cô tới rồi đây, người dùng ít đạm ba cô trước đã.
Người hầu rảo bước chạy vào trong phòng.
() Từ mượn chỉ thuốc lá thời xưa, phiên âm từ tiếng Tây Ban Nha Tobaco
Bọc đạm ba cô đã được phơi khô lại rồi dùng lửa châm, ma ma quản sự hít sâu một hơi rồi rút một cái ống ngọc thổi vào trong miệng Bạch công nhân.
Bạch công nhân hít sâu một hơi, khói thuốc lan ra khắp người như khiến bà ta tạm thời quên đi đau đớn. Bạch công nhân giơ tay lên, ra hiệu cho ma ma quản sự tiếp tục, nếu không nhờ ca ca kiếm được mấy thứ này thì có thể bà ta đã mất mạng từ lâu rồi.
Cố Minh Châu bước vào trong, ngay lập tức bị một mùi lạ xộc thẳng vào mặt.
Ngay sau đó, từ đằng sau bức mành truyền ra tiếng họ của Bạch công nhân. Ma ma quản sự cầm ống ngọc đi ra ngoài, một đoạn ống ngọc vẫn còn đang tỏa khói nghi ngút.
Mãi lâu sau cảm xúc bất an của Bạch công nhân mới tạm bình ổn, quản sự lập tức lại dặn dò cho thầy thuốc vào khám bệnh.
Mấy thầy thuốc cũng được mời vào nơi ở của Bạch cung nhân.
Ngâm nước thuốc thì sao?
Cũng đã làm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.