Chương 224: Nhung nhớ khôn nguôi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1422 chữ
- 2022-02-04 05:23:54
Cố Minh Châu nhìn thấy Bạch cung nhân giãy giụa ở trên giường, ngoại trừ từ dưới đầu gối trở xuống thì những chỗ khác trên người đều rất bình t8hường, phản ứng vô thức thể hiện ra vào lúc con người ta sợ hãi chắc là tin được.
Dù sao thì mù, điếc, đến cả què quặt và câm cũng có 3thể giả bộ, cho nên cô không thể không đề phòng.
Như vậy xem ra tật ở chân của Bạch cung nhân là do đứt kinh mạch lưu thông máu từ đầu9 gối trở xuống, quan sát tỉ mỉ hai bên chân đều có hiện tượng héo quắt lại, nhưng tình hình chân trái nghiêm trọng hơn chân phải.
Mãi sau Bạch cung nhân mới đỡ hơn đôi chút, Viên Tri Hành dịu dàng nói:
Trong nhà sẽ hỗn loạn một thời gian, hay là ta đưa nàng đến Thái Thanh quán nghỉ ngơi ít bữa?
Nghe thấy Thái Thanh quản, Bạch công nhân như nhở ra gì đó, cả người dường như bình tĩnh hơn rất nhiều:
Nhưng... còn chuyện trong nhà.
Trong nhà đã có ta
Viên Tri Hành vuốt mái tóc của Bạch cũng nhận:
nàng yên tâm đi đi, nàng khỏe mạnh thì ta cũng yên tâm.
Không
Cố Minh Châu đáp:
cứ từ từ, rồi mọi chuyện sẽ sáng.
Lời đến bên miệng lại bất chợt dừng lại, bởi vì Cố Minh Châu đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Liễu Tô cũng ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đang cười trên lưng ngựa cách đó không xa.
Liễu Tô vô thức chắn trước người cổ đại tiểu thư.
Viên Tri Hành khẽ vỗ lưng cho Bạch cung nhân:
Có phải nha sai vào phủ lục soát làm kinh động tới nàng không?
Bạch công nhân lắc đầu:
Là do thiếp thân quá vô dụng, trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, thiếp thân không chỉ không giúp được gì mà còn gây thêm phiền phức cho lão gia. Nha môn nói thế nào? Có còn nghi ngờ lão gia nữa hay không?
Viên Tri Hành nói:
Vụ án này e là không thể kết thúc trong một sớm một chiều, công chúa Hoài Nhu và phò mã sống chết không chịu buông tha, trong cung cũng không có tin tức gì.
Ngụy Nguyên Kham tung người xuống ngựa, chậm rãi đi về phía hai người, ánh mắt của hắn di chuyển trên người Cố Minh Châu. Y bà
an dưỡng tuổi già
cuối cùng cũng xuất hiện rồi, nhưng mà cơ thể này phình ra không ít, không biết nội tình còn tưởng là y bà tuổi tác đã cao nên phát tướng, xem ra ít nhất cũng mặc đến bảy tám tầng quần áo, lúc cử động liệu có cảm thấy bất tiện không? Dáng vẻ nhút nhát sợ sệt đã nhiều năm không gặp này, hình như cũng khá hoài niệm đấy.
Cố Minh Châu cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Nguyên Kham rơi trên người mình. Thân phận y bà này tương đối có duyên với Ngụy đại nhân, mỗi lần xuất hiện đều sẽ gặp được Ngụy đại nhân ngay lập tức.
Nơi này không tiện nói chuyện,
Ngụy Nguyên Kham nói:
đến căn nhà nhỏ đi.
Cố Minh Châu đang định tìm cơ hội từ chối thì một định bạc xuất hiện trước mặt cô, Cố Minh Châu sáng mắt lên. Đối với y bà tham tiền mà nói, làm gì có đạo lý thấy tiền mà quay đi? Cố Minh Châu mau chóng nhận lấy đinh bạc, vén mạng che ra cắn một cái, trên phương diện nào đó thì Ngụy đại nhân vẫn luôn rất hào phóng.
Chân6 phải khi dùng tay bóp nhẹ vẫn có thể cảm nhận được một ít cơ thịt bên dưới lớp da nhão nhoét.
Lạ thật.
Rốt cuộc là vết thương5 như thế nào, lại vừa hay bị thương tới đầu gối. Nhìn kỹ thì vết thương trên hai chân nặng nhẹ không đều, sau đó lại đều rơi vào kết cục giống nhau, giống như cố ý biển thành thế này vậy.
Đang làm gì thế?
Một giọng nói vang lên.
Lão gia.
Quản sự nhà họ Viên và đám người dưới lũ lượt hành lễ.
Hai người sánh bước rời khỏi nhà họ Viên, lúc này Liễu Tô mới nhỏ giọng nói:
Đại tiểu thư, Bạch công nhân đó có chỗ khả nghi không?
Cố Minh Châu gật đầu, vết thương trên chân Bạch công nhân có vẻ đáng ngờ, không giống như vô tình ngã mà thành. Không lẽ có người đang ở sau lưng ám hại Bạch công nhân? Mục đích là gì? Không nhìn ra Bạch công nhân có lợi thế gì, lẽ nào là vì nhà họ Bạch cho nên mới tốn sức với bà ta.
Viên Tri Hành kia có vẻ đối xử với Bạch công nhân không tệ, nhưng có những tình cảm chỉ nằm ở bề nổi, là thật hay giả có lẽ đến Bạch công nhân cũng chưa chắc đã rõ.
Không đợi ma ma quản sự trình bày, Viên Tri Hành đã sải bước đi vào trong phòng, nhìn có vẻ rất quan tâm để sức khỏe của Bạch công nhân.
Trong phòng loáng thoáng truyền ra tiếng khóc của Bạch công nhân.
Cố Minh Châu nhìn vào trong phòng.
Cố Minh Châu nhìn qua, người này chắc là Thiêm đô ngự sử Viên Tri Hành.
Viên Tri Hành sa sầm mặt, ánh mắt lướt dần từ đám thầy thuốc sang ma ma quản sự:
Bệnh cũ của phu nhân lại tái phát?
Vâng.
Trên đời này, thứ khó nhìn thấu nhất chính là lòng người.
Giống như Dung nương tử đã từng nói, chỉ có tình cảm của thiếu niên là đơn giản nhất, vừa nhìn đã biết được trong lòng nghĩ những gì.
Liễu Tô nói:
Đại tiểu thư gặp phải câu hỏi khó nào ư?
Bạch cung nhân yên ổn hơn đối phần, Viên Tri Hành tỉ mỉ đắp chăn cho bà ta, cả người Bạch cung nhân như muốn rúc vào trong chăn.
Viên Tri Hành ngửi thấy mùi khói thuốc ở trong phòng, lại nhìn đôi chân của Bạch cung nhân, từ sâu trong đáy mắt thoáng qua một sự căm ghét tột độ.
Liễu Tô đứng đợi bên ngoài sân cuối cùng cũng nhìn thấy Cố đại tiểu thư đi ra.
Ngoài điều đó ra, vết thương này làm sao có thể khiến Bạch cung nhân đau thành như vậy được? Hơn nữa cơn đau của Bạch cung nhân không giống như hoàn toàn tới từ vết thương ở chân. Thầy thuốc đều tập trung chữa trị cho đôi chân của Bạch công nhân, đương nhiên là mất công vô ích.
Quan sát xong xuôi, Cố Minh Châu mới hài lòng lui xuống.
Đám thầy thuốc ở bên ngoài vẫn đang ồn ào thảo luận, rốt cuộc là nên dùng xuyên tiêu tẩy rửa vết thương, hay là nên dùng dao xử lý máu đọng, nhưng chân của Bạch cung nhân lại không giống như có máu đọng hay nhọt độc.
Bạch cung nhân kinh ngạc nhìn Viên Tri Hành:
Quý phi nương nương... không giúp ư?
Viên Tri Hành không lên tiếng, lông mày nhíu chặt xem như đã trả lời cho câu hỏi của Bạch cung nhân.
Bạch công nhân nhất thời không biết phải làm sao, cơ thể đã giày vò cả một ngày của bà ta đã không chống đỡ nổi nữa, lại thêm gặp phải đả kích, đầu óc choáng váng, ngã vào trong lòng Viên Tri Hành.
Viên Tri Hành giật mình vội vàng đặt Bạch công nhân lên giường, lập tức sai bảo người dưới:
Còn ngẩn ra đó làm gì? Đuổi đám thầy thuốc trong sân đi, đến Thái Y Viện mời Chử ngày tới.
Nghe thấy cái tên Chử ngày này, Bạch cung nhân cố hết sức nói:
Không... thiếp không mời ông ta. Lão ngày đó muốn cắt đứt chân của thiếp, thiếp không muốn, lão gia... thiếp không muốn...
Viên Tri Hành an ủi Bạch công nhân:
Nàng không mời thì thôi.
Ngụy Nguyên Kham lập tức nhìn về phía Sơ Cửu, Sơ Cửu gật đầu. Chẳng trách ban nãy Tam gia lại tỉ mẩn ngồi lau miếng bạc này, miếng bạc còn sạch hơn mặt hắn ta nữa.
Trong căn nhà nhỏ nhà họ Ngụy.
Đầu bếp đun nước sôi, pha ấm trà bưng lên.
Ngụy Nguyên Kham đi vào trong phòng ngồi xuống, nhìn y bà cách đó không xa:
Tối nay có thu hoạch gì không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.