Chương 227: Khách quý


Lão Tam muốn gã chết... Đương nhiên là không thể chết... Cho dù có chết thì trước khi chết cũng phải giết lão Tam đã...

Quản gia mở cửa, 8đang định tiến lên hầu hạ Thái tử thay quần áo thì Thái tử đã chật vật đứng dậy, trên sạp vừa khéo có một mảnh sử vỡ, gã bèn nắm trong tay rồi x3ông ra ngoài. Tam hoàng tử dẫn theo người bước vào, hắn đã bẩm báo chuyện đến thăm đại ca với phụ hoàng, cho dù Thái tử thất đức như thế nào thì9 đó cũng là huynh trưởng của bọn họ, không thể vô lễ được.

Tam hoàng tử vừa cho người đi bẩm báo với đại ca thì nhìn thấy một bóng người6 xông ra từ nội viện, người ấy đầu bù tóc rối, quần áo lộn xộn, không thể thấy rõ mặt mũi. Hộ vệ bên cạnh Tam hoàng tử định tiến lên ngăn cản th5ì lại nghe quản gia nói:
Đừng làm Thái tử điện hạ bị thương.

Lô ma ma mỉm cười, đáp:
Đâu có.

Có thể người đến nhà hôm nay là khách quý của Tam gia. Tuy Tam gia chẳng nói gì nhưng có một số chuyện không cần chủ nhân dặn dò, trong lòng tôi tớ phải tự hiểu rõ. Người đưa thức ăn đến phủ hôm nay là chủ điện trang làm việc cho Tam gia. Tam gia sẽ không vô duyên vô cớ không đến nha môn, huống chi từ lúc sáng sớm bà đã thấy Mộ Thu mang tận mấy bộ quần áo vào cho Tam gia chọn lựa.
Lần đầu tiên Tam gia trịnh trọng mời người khác đến chơi nhà như thế này, thân làm nô tỳ tất nhiên bà cũng phải làm ít chuyện vì chủ nhân.

Có cần cho người đi hỏi thăm một tiếng không?
Quản gia vừa nói đến đó đã nhìn thấy ma ma quản sự trong viện tử của Ngụy Tam gia đang vội vã bước tới gần.
Ma ma quản sự bẩm báo:
Tam gia đang nghỉ ngơi, hôm nay ở nhà nên sai nô tỳ đến đây bẩm báo với Đại nãi nãi.

Hiếm khi Tam thúc mới được hôm nghỉ ngơi,
Chương thị mỉm cười đáp:
có gì cần ta sắp xếp, ma ma cứ đến báo một tiếng.

Ma ma quản sự hành lễ với Chương thị.
Mới sáng sớm, Ngụy đại nãi nãi Chương thị đã bắt đầu lo liệu. Nhà họ Ngụy thường có nữ quyến đến nhà, cô chuẩn bị những việc này cũng đã quen. Sau khi thức dậy, cô đến phòng bếp kiểm tra món ăn thì phát hiện món ăn ở phòng bếp không khớp với hôm qua. Hỏi ra mới biết là điền trang đưa một ít rau củ tươi ngon, trái cây và thịt thú rừng tới, vừa khéo có thể thết đãi khách quý. Điều này đã tiết kiệm được nhiều công sức cho cô, có đồ ngon thì nấu nướng thể nào cũng tiện cả.

Tam gia vẫn chưa đến nha môn.
Quản gia bẩm báo với Chương thị.
Chương thị ngây người, xưa giờ Tam thúc luôn bận rộn công vụ, rất hiếm khi ở nhà, sao hôm nay lại trùng hợp ở nhà, lẽ nào Tam thúc cũng muốn tham gia yến tiệc?
Tam hoàng tử ôm lấy cổ, các hộ vệ tiến lên giữ Thái tử lại, cả viện tử loạn như cào cào.

Thái tử gia! Thái tử gia, đây là Tam tử, ngài mau thả tay ra đi!


Là nó hại ta, chính là nó!
Thái tử nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử
Nó trách ta năm xưa đẩy nó ngã từ trên cây xuống, nó luôn muốn báo thù. Mới vừa nãy nó đã lén lút đột nhập vào phòng ta và nói rằng... Nó muốn giết ta, ta chết... ngươi cũng không sống được đâu!

Khó khăn lắm hộ vệ mới tách được Thái tử ra. Thái tử phi run rẩy căn dặn:
Mau đưa Thái tử điện hạ xuống, mời ngày tới xem xét vết thương cho điện hạ và Tam hoàng tử, mau lên!

Hai hộ vệ đỡ Thái tử dậy, gã vẫn liên tục la hét:
Giết chết nó, giết chết nó.

Thái tử phi trông thấy tất cả mọi chuyện, cơ thể bỗng chốc run rẩy. Kể từ ngày được cưới về Đông cung, nàng luôn sống qua ngày trong sự thấp thỏm lo sợ, chỉ mong được bình an là tốt rồi. Nhưng Đông cung vẫn xảy ra chuyện, bên kia còn chưa xử lý xong thì Thái tử điện hạ lại làm Tam hoàng tử bị thương, ầmi đến tại Hoàng thượng sợ là không thể không bị quở mắng được, chuyện này phải làm sao đây?
Lô ma ma bước vào phòng bếp, ma ma quản sự trong bếp lập tức gật đầu với bà. Lô ma ma mang một chiếc hòm nhỏ ra, bên trong hòm chất đầy những chiếc khuôn với đủ loại hình dạng.
Các ma ma quản sự thấy thể thì rất ngạc nhiên nhưng không tiện tiến lên hỏi thăm. Lô ma ma vén ống tay áo lên nhanh nhẹn bắt đầu nấu nướng. Bà nhào bột nặn bột một cách nhuần nhuyễn khiến tất cả mọi người nhìn đến mê mẩn.

Làm phiền ma ma quá.
Đầu bếp nói với Lô ma ma.

Sai người gửi thư cho Quý phi nương nương đi!
Thái tử phi dặn dò quản gia:
Chắc chắn không thể đè chuyện này xuống được, thay vì để nương nương nghe được tin tức từ kẻ khác thì chi bằng chúng ta tự bẩm báo trước.

Thái tử phi đột nhiên thấu hiểu nhà họ Ngụy. Năm xưa Ngụy hoàng hậu thất thế, đối với dòng họ hiển hách như nhà họ Ngụy, chuyện đó chẳng khác gì trời sập. Bây giờ đến tới lượt bọn họ, có lẽ bọn họ còn làm chẳng tốt bằng nhà họ Ngụy và Ngụy hoàng hậu. Qua vài năm bồi dưỡng sinh khí, dường như nhà họ Ngụy lại có cơ hội ngóc đầu lên lần nữa rồi.
Phủ nhà họ Ngụy.
Các hộ vệ hơi chần chừ, trong lúc bọn họ đang đứng ngây ra đó, Thái tử đã bước đến.
Đại..
Tam hoàng tử vừa nói được một chữ Thái tử đã bổ nhào về phía hắn, vung mảnh sứ vỡ trong tay lên rạch ngang cổ họng Tam hoàng tử. Mảnh sứ vỡ cứa rách lớp da trên cổ Tam hoàng tử, máu tươi lập tức trào ra. Thái tử nghiến răng muốn cắt sâu hơn. Tam hoàng tử hoàn hồn lại, ra sức tóm lấy cánh tay Thái tử, dùng cả tay lẫn chân vùng vẫy để thoát ra.
Thái tử bị đẩy, cả người nghiêng ngả, nghiến răng nghiến lợi nhào tới chỗ Tam hoàng tử lần nữa. Gương mặt gã dữ tợn, vầng trán nổi đầy gân xanh, do bị nắm quá chặt nên mảnh sứ vỡ cửa rách bàn tay nhưng gã hoàn toàn không nhận ra, chỉ một lòng muốn giết chết Tam hoàng tử ngay tại chỗ:
Giết chết ngươi! Giết chết ngươi, ta phải giết chết người...


Người đầu, người đầu mau lên...

Lô ma ma được nhận vào phủ hội Đại lão gia vẫn còn, luôn đi theo Tam gia, xử lý mọi việc trong viện tử của Tam gia. Ngoại trừ việc đó, Lô ma ma rất hiếm khi trò chuyện với người khác, cũng chẳng lo đến những việc vụn vặt khác trong nhà. Trong ấn tượng của Chương thị, vị ma ma này rất kiệm lời, trước mặt người khác bà luôn lễ phép, tuân theo quy củ, nhìn bà có cảm giác giống như những nữ quan trong cung vậy. Tuy chỉ là nô tỳ hầu hạ người khác nhưng xuất thân của ai nấy đều rất cao nên hiển nhiên người trong phủ đều tôn trọng Lồ ma ma hơn vài phần.
Chương thị từng nghe mẹ chồng trò chuyện với Lô ma ma, bà hỏi Lô ma ma những chuyện trong viện tử Tam gia, đến cả giọng điệu của mẹ chồng cũng giống như đang thương lượng với Lô ma ma chứ không phải là căn dặn, sai bảo.

Đại nãi nãi vất vả rồi,
Lô ma ma đáp:
nô tỳ biết làm ít món ăn vặt, đúng lúc hôm nay có khách quý đến chơi nhà, nô tỳ cũng xuống bếp giúp đỡ.

Kể từ lúc được gả vào nhà họ Ngụy, Chương thì chưa bao giờ nghe nói Lô ma ma biết làm những việc này, Chương thị định nói gì đó nhưng cô lại nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Lô ma ma, giống như thể đây là chuyện hết sức bình thường.
Lô ma ma hành lễ với Chương thị lần nữa:
Vậy nô tỳ xuống bếp đây.

Chương thị gật đầu, đợi Lô ma ma đi xa rồi cô mới hoàn hồn trở lại:
Đi thôi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Minh Châu bị mẹ ép ngồi trên chiếc ghế bọc gấm, cẩn thận chải hai búi tóc cho, trên búi tóc còn có hai dây trang sức rủ xuống, gương mặt được thoa ít phấn, mẹ đang định kẻ mày giúp thì cô lập tức tìm cớ đòi ra vườn hoa tìm Nguyên Tiêu.

Nhà họ Ngụy là ngoại thích, mẹ chỉ sợ cô để mặt mộc đến đó là vô lễ với nhà họ. Quý nữ đều phải để ý đến chuyện son phấn, cách ăn mặc thường ngày của Cố Minh Châu không thể sánh bằng quý nữ, rõ ràng có phần hơi qua loa quá. Song Cố Minh Châu không thể trang điểm để tránh ngày sau bị người khác nhận ra một cách dễ dàng, gương mặt này càng ít nổi bật lại càng tốt.

Nhìn theo bóng lưng chạy nhảy tung tăng của Châu Châu, Lâm phu nhân thở dài một hơi:
Như vậy đi, có lẽ người nhà họ Ngụy cũng sẽ không trách tội đâu.



Châu Châu.
Lâm phu nhân nói:
Đừng chơi nữa, chúng ta phải đến nhà họ Ngụy rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.