Chương 228: Đến thăm nhà



Đừng khách sáo nữa.
Viên phu nhân mỉm cười, gương mặt vốn đoan trang dịu dàng, giờ này lại càng gần gũi, thân thiết hơn.

Chương thị chào L8âm phu nhân, Lâm phu nhân mỉm cười nhìn Châu Châu:
Châu Châu, người này là Ngụy đại nãi nãi.

Đi qua hành lang là đến hậu trạch - nơi ở của nữ quyến. Rất nhiều vú già đứng trong sân, cửa gian nhà chính của hậu trạch mở bung, có thể nhìn thấy bóng người đang ngồi ở vị trí chủ trong gian chính.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
Cuối cùng cũng chờ được mọi người.

Lâm phu nhân vừa mới đứng thẳng dậy đã nghe thấy Lý thải phu nhân nói:
Mau mời Lâm phu nhân và Cổ đại tiểu thư ngồi xuống.

Lâm phu nhân chưa ngồi ngay mà vải chào Lý thái phu nhân lần nữa:
Lúc từ phủ Thái Nguyên về kinh thành, may mà có Ngụy đại nhân quan tâm.

Lý thải phu nhân nhìn Cố Minh Châu:
Ta chuẩn bị một ít đồ chơi, không biết Châu Châu có thích không.

Nói rồi bà quan sát gương mặt của Cổ đại tiểu thư một cách tỉ mỉ.
Nhìn nhà của nhà họ Ngụy là biết, trước khi Ngụy hoàng hậu được gả cho đương kim Hoàng thượng thì họ Ngụy cũng giống như căn nhà này, đã có một chỗ đứng ở Đại Chu từ sớm.
Đây chính là lý do tại sao năm xưa Hoàng thượng lại xin cưới Ngụy hoàng hậu. Tuy Lỗ Vương là con rồng cháu phượng nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là xuất thân mà thôi. Không có một gia tộc với nền móng
Viên phu nhân ngh6e nói con gái lớn của Hoài Viễn hầu mắc chứng ngớ ngẩn từ trước, Hoài Viễn hầu phu nhân cầu thầy tìm thuốc khắp nơi, dồn hết tâm trí cho con gái. Đ5ứa trẻ xinh xắn thế này mà lại mắc bệnh từ khi sinh ra, quả là đáng tiếc. Sau này khả năng cao cô cũng phải ở bên cạnh Lâm phu nhân thôi. May mà Lâm phu nhân lại có thai, nếu sinh được một đứa bé trai thì nó có thể làm trụ cột cho gia đình, Hoài Viễn hầu và phu nhân cũng có thể an tâm.
Viên phu nhân và Lâm phu nhân trò chuyện, mọi người cùng nhau đi vào trong nội trạch.
Cố Minh Châu quan sát trạch đệ trước mặt. Sau khi cùng điều tra án với Ngụy đại nhân ở phủ Thái Nguyên, cô đã bắt đầu để ý tới những việc liên quan đến nhà họ Ngụy, đặc biệt là hôm nay mẹ phải đi thăm hỏi nên tất nhiên cô phải tìm hiểu trước.
Nơi ở của nhà họ Ngụy là do Thái tổ hoàng để bạn thưởng vào thời Đại Chu dựng nước. Có điều trước kia không được to như thế này, hai bên vẫn còn nhà của những người khác, khi nhà họ Ngụy dần trở nên hiển hách, bọn họ đã sát nhập những phủ đệ lân cận vào bằng cách mua lại hoặc được ban thưởng, trở thành phủ họ Ngụy như hiện tại.
Lý thái phu nhân mỉm cười đáp:
Lâm phu nhân dẫn dắt nữ quyển canh giữ thôn bảo, còn cứu được công chúa Hoài Nhu, gặp phải chuyện như thể mọi người đều sẽ hợp lực chống lại kẻ địch, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, không thể nói những lời khách sáo như vậy được.

Lý thải phu nhân nói như thế, Lâm phu nhân không tiện nhắc đến việc nhờ có Ngụy Tam gia điều tra rõ ràng vụ án ngựa chiến được nữa, làm như vậy thì có vẻ xa cách quá.
Lâm phu nhân và Cố Minh Châu nhanh chân bước vào cửa, lập tức hành lễ với Ngụy thái phu nhân Lý thị. Lý thái phu nhân được gả vào nhà họ Ngụy năm mười sáu tuổi, dẫn dắt con cháu chi trưởng kế thừa tổ nghiệp. Bà có hai trai một gái, tất cả đều là nhân vật hiển hách trong kinh thành, chỉ có điều Ngụy nhị lão gia lại là cậu ấm ăn chơi có tiếng trong kinh thành. Từ bé đã bắt đầu gây sự, trèo cây leo tường, mười sáu mười bảy tuổi đã đắc tội với tất cả các tây tịch có tiếng trong kinh thành. Mười tám mười chín tuổi vì là em trai ruột của hoàng hậu nên người mai mối kéo đến đầy cửa, nhưng đáng tiếc là chẳng thành một mối duyên lành. Sau này nhà họ Ngụy xảy ra chuyện, việc hôn sự bị trì hoãn nên đến bây giờ vẫn chưa thành thân, cũng xem như là một trong số những hiển quý của Đại Chu.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy đại nãi nãi Chương thị lần nữa. Các tiểu bối đã thành thân rồi mà Ngụy nhị lão gia vẫn chưa có động tĩnh, từ điều này có thể thấy Lý thái phu nhân là một trưởng bối khoan dung. Lý thái phu nhân đeo một chiếc mặt ngạch màu hồng cánh sen, chân mang đôi giày màu nâu nhạt, trong tay cầm một xâu chuỗi làm từ gỗ tử đàn và Mật Lạp, vẻ mặt hiện từ nhận lễ của Lâm phu nhân và Cố Minh Châu.
Thế thì kì lạ thật, Viên phu nhân âm thầm nghĩ ngợi. Những người mà cả ngày chẳng thấy bóng dáng đầu hôm nay đều ở nhà không ra khỏi cửa.
Bên trong sân nằm chính giữa nội trạch có trồng một cây bạch quả, tuổi cây đã hơn trăm, bây giờ đương lúc vào thu, lá cây chầm chậm chuyển sang vàng, dưới ánh mặt trời trông rất đẹp.
Cố Minh Châu hành lễ với Chương thị, nói:
N3gụy đại nãi nãi.

Viện phu nhân nhìn Cố Minh Châu, cô thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt vẫn còn vương nét ngây thơ và trẻ con nhưn9g trông lại rất khỏe mạnh. Gò má ửng hồng, môi đỏ răng trắng, đứng đó tủm tỉm cười khiến người ta nhìn là cảm thấy thích.
Mặc dù báo không ai hiểu con bằng mẹ, nhưng người làm bà nội như bà cũng xem như tỉnh táo sáng suốt. Mới sáng sớm Lô ma ma đã bận rộn dưới bếp, vị ma ma quản sự không phải chuyện lớn sẽ không bao giờ đích thân ra tay này cũng xuống bếp luôn rồi, nếu bà không cảm nhận được chuyện gì khác lạ thì bà sống đến ngần này tuổi cũng chỉ là công cốc.
Tuy bây giờ vẫn chưa biết rõ nhưng Lý thái phu nhân có thể khẳng định, chắc chắn Lâm phu nhân và Cố đại tiểu thư còn có nội tình khác. Chuyện này không phải do bà đoán bừa, phải biết đến cả đứa con trai út của bà mấy ngày nay cũng chẳng dám gây chuyện.
Bước qua cửa thùy hoa, tiếng chim hót ríu ra ríu rít bên trong rừng trúc xanh rì bên cạnh vọng tới, tiếng chim có véo von, có trầm bổng.

Đó là nơi Nhị thúc nhà ta nuôi chim
Viên phu nhân mỉm cười nói với Lâm phu nhân. Thường ngày lũ chim ở đây chẳng ầm ĩ như thế này, chẳng biết hôm nay bị làm sao mà lại thi nhau hót vang trời giống như sợ người khác không chú ý tới. Lẽ nào Nhị thúc cũng đang ở nhà ư?
Nếu thằng con bà đã thể thì có hai trường hợp xảy ra, một là chuyện lớn có liên quan đến Kham ca nhi và Hoàng hậu nương nương, hai là do bị đánh gãy chân. Quan sát nó để đoán chuyện còn chuẩn hơn cả Khâm Thiên Giám quan sát thiên tượng, chưa kể đêm qua sau khi hồi phủ, Kham ca nhi không hề bước chân ra khỏi cửa nữa.
Nữ quyến đến chơi nhà, biểu hiện của Kham ca nhi và người xung quanh lại lạ lùng như vậy, sẽ là chuyện gì đây?
vững chắc chống đỡ thì làm sao ngài ấy có thể trổ hết tài năng trước mặt các huynh đệ được? Nhà họ Ngụy giúp đỡ đương kim Hoàng thượng leo lên ngai vàng, nhưng thứ họ nhận được lại không phải là sự tin tưởng mà là sự kiêng dè và chèn ép. Vì vậy nên Ngụy hoàng hậu mới nản lòng, đóng chặt cửa cung không ra ngoài.
Phủ đệ trong kinh thành cũng tương tự, nhất là căn nhà mà tổ tiên được ban thưởng, vừa phải khoáng đạt rộng rãi lại vừa phải xây dựng cho phù hợp, một khi sơ suất sẽ lộ ra cảm giác già nua nặng nề. Rõ ràng nhà họ Ngụy không hề có ý xem trọng những điều đó nhưng cho dù là hòn non bộ bên cạnh hành lang, hay là vườn hoa nhỏ nằm chính giữa viện tử cũng đều mang lại cảm giác thoải mái, thảnh thơi cho người khác.
Chương thị thấy Cổ đại tiểu thư tò mò về cây bạch quả liền cười nói:
Cây này là do trưởng bối nhà họ Ngụy trồng, từng vô tình bị sét đánh hai lần. Tổ tiên không nỡ chuyển nó đi, sang mùa xuân năm sau nó lại đâm chồi nảy lộc, tuy không thể trở lại dáng vẻ khi xưa nhưng sau khi được cắt tỉa tỉ mỉ thì bây giờ lại có vẻ đẹp rất riêng.

Cố Minh Châu gật đầu, thảo nào cô cảm thấy cây bạch quả này có gì đó khác lạ. Có lẽ nhà họ Ngụy còn có hàm ý sâu xa khác khi giữ lại cái cây này. Sau khi trưởng thành, cây lớn rất dễ bị sét đánh nhưng chỉ cần vẫn còn một cơ hội sống sót, nó sẽ đâm chồi nảy lộc lần nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.