Chương 230: Quyến rũ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1572 chữ
- 2022-02-04 05:24:10
Đột nhiên được nhà họ Ngụy đổi xử như ân nhân cứu mạng, đương nhiên là Lâm phu nhân cảm thấy không quen lắm. Bà không những không quen 8mà trong lòng còn cảm thấy bồn chồn không yên.
Phu nhân mau quên chuyện này đi.
Trên mặt Lâm phu nhân thoáng hiện lên vẻ xấu3 hổ:
Đến giờ ta vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Phu nhân, thái phu nhân với Tam gia làm vậy khiến ta vô cùng xấu hổ. Ta đã là9m gì đâu.
Viên phu nhân mím môi cười. Không ngờ thái phu nhân lại chơi dây với Cổ đại tiểu thư thật.
Chẳng bao lâu sau, Lý phu nhân đã ngẩn người:
Không ngờ ta không nhớ nổi cách làm một hình nào. Có phải là ta già rồi nên hồ đồ không?
Cố Minh Châu nhoẻn cười.
Lý thái phu nhân vốn muốn đưa lại dây cho Cố Minh Châu, có điều nghĩ đến điều gì đó, bà quay đầu nhìn đồng hồ cát:
Giờ vẫn còn sớm, chúng ta chơi thêm một lát nữa đi.
Chương thì cũng tiến đến gần:
Nó còn khó mở hơn cả Cửu Liên Hoàn sao? Trên khóa không viết gì cả, chắc chắn nó cũng là khóa do người của nhà họ Bạch chế tạo.
Cố Minh Châu nghe thấy nhà họ Bạch liền ngẩng đầu. Nhìn thấy đôi mắt to tròn của Cố đại tiểu thư, Chương thị vô thức giải thích:
Là Bạch đại nhân, quan chính của Khâm Thiên Giám. Có điều Bạch đại nhân đã qua đời mấy năm về trước rồi.
Trong rương có rất nhiều thứ, từ chuồn chuồn tinh xảo đến chim gỗ, còn có cả vài con quay xinh xắn nữa. Sự chú ý của Cố Minh Châu bị vài chiếc khóa nhỏ thu hút, cô vươn tay cầm lấy xấu khóa ấy.
Lý thái phu nhân cười nói:
Lúc Hoàng hậu nương nương chưa xuất giá cũng thích chơi những thứ này. Ta bảo con bé học thêu thùa, con bé không chịu, bảo học đàn con bé cũng không nghe, sau này được tự hôn cho đương kim Hoàng thương, con bé nước đến chân mới nhảy, cầm kim chỉ để học thêu thùa, những thứ con bé làm ra sao mà dùng được cơ chứ... thể là con bé lại ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương nhìn ta.
Nhìn một hồi lâu, cuối cùng Lý thái phu nhân mới nhớ ra:
Ta biết rồi, là thế này.
Nói rồi bà vô cùng tự tin mà móc dây, nhưng không ngờ sợi dây vào tay bà liên tuột ra.
Lý thải phu nhân ngẩn người nhìn sợi dây trong tay, cười càng to hơn:
Ta thua Châu Châu rồi!
Con bé thì làm gì có việc gì đâu.
Lâm phu nhân cười nói:
Ở nhà được ta và Hầu gia chiều quen rồi, bình thường chỉ biết chơi đùa trong nhà thôi.
Viên phu nhân thông cảm cho nỗi lòng của Lâm phu nhân. Nếu đổi lại là những thiên kim nhà khác, Lâm phu nhân nói thế ắt sẽ khiến người ta bàn tán. Làm gì có ai nuôi, dạy con gái nhà mình như thế chứ, không biết làm gì thì làm sao mà lấy được chồng? Những Cổ đại tiểu thư thì khác, Cổ đại tiểu thư từ khi sinh ra đã ngốc, phu thê Hoài Viễn hầu chiều là do không có suy nghĩ muốn gả con gái đi.
Có gì khác đâu?
Lý thái phu nhân nói:
Ta thấy Châu Châu rất thân thiết với phu nhân.
Lý thái phu nhân nhắc đến chuyện này làm Lâm phu nhân nhớ đến sự chăm sóc của Châu Chấu dành cho bà trong chuyến đi Sơn Tây vừa rồi, bà vô thức để lộ ra cảm xúc thật:
Cũng phải, rất nhiều người nghĩ rằng ta chăm sóc Châu Châu nhưng thực ra rất nhiều lần đều là Châu Châu bảo vệ ta.
Cố Minh Châu bị Lý thái phu nhân nhìn như thế tất nhiên cũng không thể từ chối, giống như thường ngày mà vui vẻ lấy sợi dây trong hà bao ở bên hông ra.
Mắt Lý thải phu nhân sáng lên:
Hồi còn trẻ ta chơi dây giỏi lắm, biết làm rất nhiều hình, cũng không biết giờ đã quên hết hay chưa.
Bà nội.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Chẳng phải bà có rất nhiều thứ thú vị ở trong phòng sao?
Lâm phu nhân đang định từ chối, Lý thái phu nhân đã nhớ ra:
Đúng vậy, lâu lắm rồi không động đến cái rương kia, đó là quà của Khâm Thiên Giám tặng ta từ rất nhiều năm về trước đây.
Lý thải phu nhân cảm thấy Lâm phu nhân không tồi. Nếu là người khác thì sao có thể nói được những lời thế này cơ ch6ứ? Được người ta coi là ân nhân cứu mạng vui mừng chẳng kịp mà Lâm phu nhân lại vô cùng thấp thỏm như ngồi trên bàn chông. Dù trong đó5 có nội tình gì hay không bà không rõ, nhưng qua hành động của Lâm phu nhân cũng có thể nhìn ra được nhân phẩm của bà ấy.
Được rồi.
Lý thái phu nhân cười nói:
Cảm ơn tới cảm ơn lui lại thành ra xa lạ.
Lý thái phu nhân nói rồi đưa tay về phía Cố Minh Châu:
Châu Châu đến chỗ bà nào. Hoài Viễn hầu phu nhân có phúc thật, nuôi được cô con gái xinh đẹp, khéo léo quá. Châu Châu, bình thường cháu thích làm
gi?
Trong lòng Lý thái phu nhân lập tức hiểu ra.
Lâm phu nhân không chịu nói tiếp, người khác nghe được lại tưởng bà đang nói vớ vẩn. Điểm tốt của Châu Châu mình bà biết là được.
Nếu là bà thì bà cũng làm vậy. Cố đại tiểu thư thế này, đi lấy chồng thì chỉ bị nhà chồng ghét bỏ, chẳng bằng cử giữ con lại bên mình. Viên phu nhân nghĩ đến đây, lại nhìn Ngụy Nguyên Kham, chỉ thấy hắn đứng bên cạnh, không nói năng gì, vậy mà lại có vài phần thuận theo.
Lý thái phu nhân nhìn Cố Minh Châu:
Chơi gì vậy? Cho ta xem nào, nhỡ đầu ta biết thì sao?
Ma ma quân sự ở bên cạnh tiến đến dường như là muốn giúp đỡ.
Lý thái phu nhân vội vàng xua tay:
Không ai được nhắc ta, để ta nhớ lại xem.
Lý thái phu nhân nói rồi nhìn Lâm phu nhân:
Lời Lâm phu nhân nói ban nãy không sai. Tại sao con gái lại phải học những thứ đó? Giờ ta mới hối hận, chi bằng lúc ấy ta không cấm đoán con bé, con bé muốn đọc sách thì cứ cho con bé đọc...
Lâm phu nhân vội vàng nói:
Cũng vì Châu Châu khác với những người khác.
Cố Minh Châu tựa như quay lung tung bánh răng trên chiếc khóa Song Ngư, cô có thể cảm nhận được tiếng lò xo trong trẻo phát ra từ trong chiếc khóa.
Một hồi lâu sau, Cố Minh Châu đặt chiếc khóa xuống. Cô không thể mở chiếc khóa này ra, nếu cô mở ra thì sẽ khiến mọi người phát hiện ra manh mối mất.
Lý thái phu nhân nói rồi nhìn Chương thị:
Cha cháu còn khen món đồ nhỏ trước đây ta đưa cho cháu rất tinh xảo đấy.
Chương thị cười nói:
Bà nội nói vậy cháu cũng nhớ ra rồi. Cha cháu còn khen đúng là tay nghề của Khâm Thiên Giám có khác, dù có làm mấy món đồ chơi thể này cũng rất ra hình ra dáng. Cha cháu lấy được nó liền mang đến để nghiên cứu với Thân đại nhân, đến nay ông ấy vẫn còn chưa trả lại cháu đâu.
Một chiếc rương nhỏ được mang lên.
Lý thái phu nhân hiện từ nói với Cố Minh Châu:
Châu Chấu mau nhìn đi. Cháu xem xem có thích món đồ nào trong này không?
Lý thái phu nhân cười nói:
Mang ra đây cho Châu Châu xem đi. Nếu như Châu Châu thích thì tặng cho con bé.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham những ánh mắt Ngụy Nguyên Kham luôn nhìn Lý thái phu nhân mà không liếc cô lấy một cái, giống như việc xin mấy món đồ ở chỗ Lý thái phu nhân chỉ là thuận miệng thôi, không liên quan gì đến cô vậy. Nhưng trước đây cô có từng nhắc Ngụy đại nhân phải chú ý đến người của Khâm Thiên Giảm nhiều hơn mà.
Thám hoa Nghiêm bị người ta đặt bẫy mất hai cánh tay, ông luôn truy tìm hung thủ hãm hại mình. Trong đại lão Hình Bộ, thảm hoa Nghiêm có nhắc đến trong Khâm Thiên Giám không thiếu cao thủ chế tạo cơ quan. Có lẽ thám hoa Nghiêm đã điều tra đến những manh mối này rồi.
Có những điều này làm tiền đề, cô muốn xem những món đồ nhỏ
mà Lý thải phu nhân kể là như thế nào. Dù trong đó không có manh mối thì cô cũng có thể biết thêm được kiến thức mới. Có điều Ngụy đại nhân có thể mượn riêng Lý thải phu nhân những món đồ này mà. Tại sao ngài ấy cứ phải nhắc đến chuyện này vào lúc cô và mẹ đến làm khách?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.