Chương 231: Chu đáo


Lý thái phu nhân nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
Chức quan của Khâm Thiên Giám đều là cha truyền con nối. Từ nhỏ họ đã học nhữ8ng môn như thiên văn, tính lịch, bình thường gặp họ đều cảm thấy họ cao thâm khó đoán nhưng Bạch quan chính lại khác với họ, c3ái gì cũng dám nói trước mặt Hoàng thượng. Ta từng nghe Hoàng hậu nương nương kể là có một lần tùy hộ hành cung, tri phủ Tể Na9m dâng lên một cái mai rùa, bên trên viết mấy chữ Thành đức hưng thịnh', tri phủ Tể Nam nói đó là điềm lành. Hoàng thượng cũng6 vô cùng vui mừng, vậy mà Bạch quan chính lại nói một câu: Một đêm có thể làm ra một trăm cái điềm lành thế này. Hoàng thượng 5bị động chạm liền cho người mời
Bạch quan chính đến căn phòng nhỏ ở hậu viện để tự suy ngẫm lại.

Hoàng thượng cũng biết Bạch quan chính nói thật, có điều lúc ấy xảy ra thiên tai, rất cần điềm lành thế này để làm phấn chấn lòng dân, thế nên Hoàng thượng cũng không cho người canh gác ở bên ngoài, lúc thánh giá rời khỏi hành cùng thì đương nhiên Bạch quan chính cũng có thể đi cùng với đoàn trở về kinh. Tuy nhiên ai bảo Bạch đại nhân lại cứng đầu chứ? Không nhận được thảnh dụ nên ông ấy cứ ngồi đợi ở trong phòng. Nếu không phải cung nhân trong hành cùng kịp thời phát hiện ra ông ấy thì ông ấy đã chết đói trong hành cùng rồi. Sau này Lý đại phu nhân qua lại với nhà mình, thường xuyên nhắc đến chuyện này.

Ngụy đại nhân không cảm thấy tò mò sao? Đúng là lạ thật. Người này từ kinh thành đến Sơn Tây, luôn đứng ở phe đối lập với Thái tử chỉ để điều tra vụ án ngựa chiến mà giờ lại nhàn nhã đứng ở đó tựa như không hề quan tâm đến chuyện này, hắn còn chẳng sốt sắng bằng cô nữa.
Một hồi lâu sau mà Chương thị vẫn không thể mở được khóa, không kìm được mà đỏ mặt. Đúng lúc ấy hạ nhân vào bẩm báo:
Đã chuẩn bị xong yến tiệc rồi ạ.


Đi thôi.
Lý thái phu nhân nắm lấy tay Cố Minh Châu:
Chúng ta nhập tiệc thôi.

Viên phu nhân đi cùng Lâm phu nhân:
Thái phu nhân nhà ta rất thích Châu Châu. Đợi sau này phu nhân sinh đích trưởng tử thì nhà Hoài Viễn hầu có cả trai lẫn gái, mọi việc như ý rồi.

Cố Minh Châu không thể khống chế được mà tiếp tục đưa ra suy đoán về vụ án. Cha của Bạch công nhân là quan chính của Khâm Thiên Giám, lại thông thạo chế tạo những thứ máy móc này, có thể làm ra khóa Song Ngư thì liệu có thể làm ra khóa Bát Hoàng không?
Bạch quan chính đã qua đời, liệu ông ấy có truyền lại tay nghề của mình cho con không? Nhà họ Viên nóng lòng giết Triệu thị và Bành Lương, không muốn họ tiếp tục điều tra vụ án của Triệu lão tướng quân, chuyện này có lợi cho kẻ đứng sau Lâm Tự Chân.
Rốt cuộc hôm nay làm sao vậy? Chương thị thực sự không thể đoán ra được. Vốn tưởng sẽ có chuyện kỳ lạ xảy ra, vậy mà lại chẳng xảy ra chuyện gì đặc biệt, có lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi.
Lý thái phu nhân bảo Châu Chấu ngồi cạnh bà:
Biết các cô gái như các cháu thích ăn điểm tâm, điểm tâm này làm miếng nhỏ, ăn một miếng cũng không ngấy nên có thể ăn nhiều hơn một chút.

Lâm phu nhân vuốt ve bụng bầu của mình. Tháng ba năm sau bà sinh rồi, đến lúc ấy trong nhà sẽ càng náo nhiệt hơn:
Phu nhân cũng là người có phúc, có ba người con trai.

Viên phu nhân gật đầu, có điều trên mặt lóe lên vẻ tiếc nuối:
Tiếc là ta không có con gái, may mà con dâu trưởng rất chu đáo.
Nói rồi bà nhìn Lâm phu nhân:
Sau này phu nhân và Châu Châu thường xuyên đến chơi nhé, chúng ta nói chuyện với nhau.

Nhà họ Bạch có khả năng làm cơ quan, máy móc, Thái tử dùng khóa Bát Hoàng để hãm hại Ngụy đại nhân nhưng người sắp đặt những việc này có khả năng là Thần tiên sinh kia. Thân tiên sinh và Lâm Tư Chân là đồng đảng, theo đó mà suy đoán thì phải đến tám phần nhà họ Viên hoặc Bạch cung nhân có liên quan đến người đứng đằng sau giật dây vụ án này. Nhưng nói cho cùng thì rốt cuộc chúng đã cấu kết với nhau như thế nào?
Cô luôn cảm thấy sau khi xử lý những chuyện này thì nó sẽ giống vụ án ngựa chiến, liên quan đến không ít người.
Cố Minh Châu nghe đến đây thì cảm thấy Lý thái phu nhân đã cố ý lơ đi một vài chi tiết. Phải là Hoàng hậu nương nương nhớ đến Bạch quan chính, dặn cung nhân đến căn phòng kia mới đúng. Có như vậy thì Lý đại phu nhân mới cảm kích, thường xuyên đến thăm nhà họ Ngụy. Bạch quan chính không biết ăn nói nên làm mấy món đồ nhỏ này rồi bảo phu nhân của mình mang đến tặng Lý thái phu nhân. Lý thải phu nhân ngần này tuổi rồi, luôn phải thưởng cho hậu bối, những món đồ thế này không mua được ở bên ngoài, mọi người nhìn cũng thấy mới lạ.
Nghe ý của Lý thải phu nhân ban nãy, con cái nhà họ Bạch một người đã mất, một người tàn phế, một người làm thương nhân. Người tàn phế là Bạch công nhân, còn thương nhân là ca ca của Bạch cung nhân sao? Nhà họ Bạch xuất thân là Khâm Thiên Giám, tại sao con trai của Bạch quan chính lại không vào triều làm quan?
Chính vì có trưởng bối của nhà họ Ngụy ở đây nên hôm nay Ngụy đại nhân dịu dàng hơn bình thường, giống như là Tiểu Bạch muốn ăn bánh hoa hồng thì luôn cọ đầu vào mu bàn tay cô vậy, ngoan ngoãn đến nỗi người ta không nhịn được mà vuốt ve lớp lông bóng mượt của nó.
Có điều những gì nhìn thấy chưa chắc đã là thật. Ai biết người thông minh như Ngụy đại nhân đang âm thầm tính toán chuyện gì trong lòng chứ?
Cố Minh Châu ăn một miếng điểm tâm. Vỏ ngoài là hạt dẻ, bên trong nhân đậu đỏ vừa mềm vừa dẻo, rất vừa miệng. Cô lại nếm thêm một miếng nữa, mùi hoa quế mát lạnh, thoang thoảng tan trong miệng cố.
Cố Minh Châu nhìn điểm tâm trên bàn. Nhà họ Ngụy làm thế nào để ra được những món điểm tâm đa dạng này nhỉ? Chắc chắn trù nương làm ra những món này vô cùng khéo léo sáng tạo. Từng miếng bánh tròn xoe, béo trắng trên đĩa như đang vẫy tay với cô, nếu cô không gắp thì giống như có lỗi với chúng vậy.
Lâm phu nhân cười đáp, hình như Châu Châu cũng rất thích nhà họ Ngụy. Con bé luôn ở bên cạnh Lý thái phu nhân, nếu không như trước đây ra ngoài dự tiệc, Châu Châu đã sớm không ngồi yên được mà chạy ra ngoài rồi.
Trước đây bà tưởng rất khó để chung sống với ngoại thích như nhà họ Ngụy, nhưng hôm nay bà đã thay đổi suy nghĩ rồi. Đến Ngụy đại nhân cũng vậy, cởi bỏ quan phục, khi không xử lý vụ án sẽ là một hậu bối lễ phép.
Người đã qua đời là ai? Liệu có phải là A Thuyền mà Bạch cung nhân đã nhắc đến không?
Chắc chắn Ngụy đại nhân đã điều tra ra A Thuyền là ai, nếu không ngài ấy sẽ không dẫn dắt Lý thái phu nhân kể câu chuyện này ra. Cố Minh Châu quay đầu nhìn Ngụy đại nhân, sắc mặt Ngụy đại nhân vẫn tự nhiên bình thản, mắt vẫn nhìn thẳng khiến cô không nhìn ra được bất kì đầu mối nào.
Khó khăn lắm Cố Minh Châu mới đặt đôi đũa xuống thì lại có ma ma quản sự tiến lên, dùng đôi đũa chung làm bằng bạc gắp hai miếng điểm tâm đặt vào trong đĩa nhỏ của cô.
Ma ma quân sự này rất chu đáo, chọn hai miếng điểm tâm cô muốn ăn nhất.
Mấy người họ đến phòng khách. Chương thị dặn dò ma ma quản sự bày biện đồ ăn. Khi nhìn thấy từng địa điểm tâm tinh xảo được mang lên, Chương thì thầm trầm trồ kinh ngạc. Không ngờ Lô ma ma lại có tay nghề như vậy, cứ im ỉm mà làm ra được những món điểm tâm đa dạng như thế này. Từng miếng điểm tâm được bày trong chiếc đĩa trắng ngà khiến người ta không nhịn nổi sự thèm thuồng, chỉ muốn nếm thử ngay lập tức.
Chương thị tìm bóng dáng Lô ma ma, thấy bà cung kính đứng đợi chủ nhân sai bảo như những hạ nhân khác.

Châu Chấu, mau ăn đi!


Lý thải phu nhân cười, thúc giục Cố Minh Châu:
Ăn hết thì lại bảo Lô ma ma gắp cho.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.