Chương 232: Ước định
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1250 chữ
- 2022-02-04 05:24:08
Ngụy đại nhân ngồi thẳng lưng trong định, có vẻ như đang ôm cây đợi thỏ. Nếu không biết hắn đã nhìn thấu thân phận của cô, còn lâu cô mới đến đâ8y.
Cục tác, cục tác.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gà kêu.
Cô gái chống tay lên má, lông mi dài rủ xuống, không gật cũng không lắc, chỉ yên lặng nghe hắn nói chuyện. Trong đôi mắt ấy có định đài, có phong cảnh, duy chỉ không có bóng hình của hắn.
Lúc ở phủ Thái Nguyên, ta đột ngột tài phát bệnh cũ, về đến kinh thành thì bệnh đã đỡ đi không ít. Cô dùng cách gì vậy?
Cố Minh Châu nhìn Ngụy đại nhân. Trong đôi mắt trong suốt của hắn đột nhiên có lẫn một vài cảm xúc mà cô không hiểu được.
Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham trịnh trọng:
Nếu cô có thể chữa khỏi bệnh cho ta, bất kể cô có đưa ra yêu cầu gì thì ta cũng sẽ đồng ý. Ta sẽ không nói bí mật của cô ra ngoài, nếu sau này có người nghi ngờ cô thì ta cũng sẽ che giấu giúp cô. Chỉ cần có dốc hết sức mình, dù không chữa khỏi được ta cũng sẽ không trách cô, cô thấy sao?
Cố Minh Châu nhận lấy bánh hoa hồng và để nó trong lòng bàn tay. Gà Ngũ Hắc lập tức mổ lấy. Nhìn dáng vẻ vội vàng của nó, Cố Minh Châu bật cười:
Tiểu Bạch, từ từ thôi.
Ngụy Nguyên Kham đang ở trong định nhìn chủ tớ đứng cách đó không xa. Chén trà bên tay hắn đã vơi đi hơn nửa, ván cờ trước mắt vẫn chưa đi được bước nào.
Mặt mày cô giãn ra, tựa như là đã hạ quyết tâm, bất kể hắn có nói cái gì thì cô cũng sẽ làm theo ý của mình, dù có vạch trần bí mật của cô thì cô cũng không quan tâm.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Cô biết tại sao ta gọi cô đến đây không?
Mặt mày Cố Minh Châu giãn ra, ánh mắt vẫn cứ mù mờ, khẽ khàng về ngọn cỏ đuôi chó trong tay.
Đang lúc Ngụy Nguyên Kham hạ một nước cờ đen thì một ngọn gió thổi qua, lật tung quân cờ trong tay hắn, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Như bí mật trong lòng bị người khác nhìn thấy, Cố Minh Châu đột nhiên không muốn tiếp tục bước tiếp nữa. Hồi lâu sau, cô mới nhấc váy lên, vui vẻ chạy vào định, tự nhiên ngồi xuống trước mắt Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy đại nhân biết được bí mật của cô thì cũng đừng hòng uy hiếp cô. Cô cứ giả vờ như không hiểu gì cả là được.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ngụy đại nhân, Cố Minh Châu hơi nhướn mày, đột nhiên cảm thấy yên tâm. Ngụy đại nhân thực sự vì bệnh cũ của mình nên mới nói những lời ấy trước mặt trưởng bối nhà họ Ngụy sao?
Cố Minh Châu lắc đầu, ánh mắt không còn mơ màng như ban nãy nữa.
Bảo Đồng vui vẻ:
Tiểu thư, là Tiểu Bạch!
Cố Minh Châu vươn tay ra, gà Ngũ Hắc vỗ cánh,6 nhẹ nhàng nhảy thẳng vào lòng cô. Cố Minh Châu hơi giật mình, không ngờ Tiểu Bạch to thế này mà vẫn có thể nhảy cao đến vậy.
Gà Ngũ Hắc vùi vào lòng cô ăn bánh, thỉnh thoảng còn
cục tác
một tiếng, hiển nhiên là nó đang rất vui.
Ăn hết một miếng bánh hoa hồng, gà Ngũ Hắc lưu luyến không rời mà tựa vào cánh tay Cố Minh Châu.
Sân định này được trang trí rất tinh tế. Trên bàn đá còn đặt chậu hoa, không biết trong chậu trồng hoa gì mà theo từng làn gió thổi qua, cánh hoa rơi xuống, một cánh hoa nhỏ bay trong không trung, cuối cùng rơi xuống đỉnh đầu Ngụy đại nhân.
Cố Minh Châu nhớ đến lúc cô còn là Châu Như Quân cũng từng trộm được chút an nhàn, bình yên như thế này để trốn trong sân ăn bánh đậu đỏ.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Ta mắc bệnh này khi vào đại lao năm năm trước. Vết thương nhìn qua thì có vẻ như đã khỏi hắn, nhưng không biết lúc nào sẽ lại đột ngột đau đớn, giống như là đang thối rữa vậy.
Giống như ta đã nói trong đại sảnh ban nãy, ta mời không ít thầy thuốc đến thăm bệnh nhưng không ai có thể chữa khỏi được. Ta mắc bệnh này đã lâu, bình thường thì không sao nhưng nếu làm việc ở ngoài mà cũng như vậy thì khó tránh khỏi nguy hiểm. Ta rất muốn chữa khỏi hẳn bệnh này.
Gà trống mà kêu như gà mái thì chỉ có Tiểu Bạch mà thôi. Cố Minh Châu 3nhìn Bảo Đồng, Bảo Đồng lập tức đi vào bụi cây. Quả nhiên có một con gà trống đen đang nghển cổ đứng trong đó.
Nhìn thấy Cố Minh Châu v9à Bảo Đồng, gà Ngũ Hắc phóng nhanh ra.
Đừng sốt ruột, tạo mang đến cho mày không ít đâu, đủ cho mày ăn một khoảng thời gian.
Cố Minh Châu vuốt lông gà bóng loáng. Lúc này cô mới nhớ ra Ngụy đại nhân vẫn còn đang đợi ở trong định.
Cố Minh Châu khom lưng đặt Tiểu Bạch xuống đất rồi mới sửa soạn lại váy áo trên người và đi về phía đó.
Đôi mắt cô gái dần trở nên trong veo, một hồi lâu sau cô mới lên tiếng:
Đại nhân nói thật không?
Giọng nói êm tai không giống với giọng nói trẻ con của Cố Minh Châu, cũng không trầm thấp như giọng của Tưởng cô nương, càng không khàn như giọng của y bà. Khuôn mặt cô cũng trở nên rõ ràng hơn, thần thái trong đôi mắt quen thuộc đến vậy, giống hệt như khi hắn gặp cô ở trong sân năm ấy.
Huân hương trong là bay lượn lờ khắp định. Mùi hương thanh mát thoang thoảng trong không khí. Ngụy Nguyên Kham nhìn tàn cục trước mắt, vuốt quân cờ trắng trong tay, quân cờ đặt xuống bàn cờ vang liên tiếng lanh lảnh.
Ngụy đại nhân yên tĩnh ngồi đó, ung dung, cao quý hơn thường ngày rất nhiều.
Trông Tiể5u Bạch rất phấn chấn, hình như lông trên mình cũng bóng hơn không ít. Xem ra khoảng thời gian này ăn uống không tồi, có điều... Cố Minh Châu nhìn cổ Tiểu Bạch. Sợi dây trên cổ nó đâu rồi? Nó làm mất rồi sao? Hay là Ngụy đại nhân cảm thấy không đẹp nên tháo ra rồi? Cố Minh Châu hỏi:
Báo Đồng, bánh hoa hồng đâu? Còn không?
Trước khi vào phủ, họ đã giao bánh hoa hồng mà họ chuẩn bị cho Tiểu Bạch cho quản sự của nhà họ Ngụy. Nếu biết sẽ gặp Tiểu Bạch ở đây thì cô đã giữ lại rồi.
Nô tỳ còn giữ lại một ít.
Bảo Đồng lấy một chiếc bánh từ trong hà bao ra. Nhìn thấy bánh hoa hồng, gà Ngũ Hắc liền lập tức phấn chấn, mỏ gà nhọn hoắt sáp lại.
Không nghe thấy lời hồi đáp, Cố Minh Châu nghi hoặc nhìn hắn thì thấy ánh mắt Ngụy đại nhân hơi xa xăm, không biết đang nhớ đến chuyện gì, cả người như đang ngẩn ngơ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.