Chương 233: Vô lương t m
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1467 chữ
- 2022-02-04 05:24:06
Cố Minh Châu nói:
Gần đây đại nhân có còn thấy đau ở vết thương không?
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Có điều khôn8g đau bằng trước đây.
Trong lòng Cố Minh Châu thầm run lên. Ngụy đại nhân đang nói đến cô! Thì ra Ngụy đại nhân còn nhớ đến chuyện này. Chẳng lẽ là vì ngài ấy cảm thấy không thể trả lại ân tình cho cô sao?
Cố Minh Châu trầm lặng trong giây lát:
Nếu người ấy đã cứu đại nhân thì chắc chắn là muốn đại nhân bình an, khỏe mạnh chứ không muốn để ân tình nhất thời trở thành trói buộc của ngài. Đại nhân cảm thấy ta nói có lý không?
Cố Minh Châu hỏi:
Đại nhân từng 6khám bao nhiêu thầy thuốc rồi? Họ nói những gì?
Ánh mặt trời ấm áp rơi trên mặt Ngụy Nguyên Kham, khuôn mặt hắ5n dưới ánh sáng khiến Cố Minh Châu luôn cảm thấy Ngụy đại nhân thiếu đi vẻ mạnh mẽ mà thay vào đó là sự trong sáng chỉ có thiếu niên mới có khiến người ta rất khó đề phòng.
Quả nhiên, hễ nhắc đến chuyện ấy là Ngụy đại nhân lại tái phát bệnh cũ.
Ngụy Nguyên Kham bất cẩn đánh rơi quân cờ trong tay xuống đất, hắn định củi người xuống nhặt.
Ô?
Ngụy Nguyên Kham nhướn mày:
Ta nhớ vết thương nào y bà cũng chữa được, lúc ở phủ Thái Nguyên còn tặng ta thuốc mà.
Cố Minh Châu chớp mắt, hắn đang bất chấp tất cả để ăn vạ cô?
Bàn chân lộ ra lại rụt vào, không để cho bất kì ai lần ra đầu mối nào. Ngụy Nguyên Kham nói:
Ban nãy cô nói đồng ý chữa bệnh cho ta? Giờ cô lại hối hận rồi?
Cố Minh Châu lắc đầu:
Ta đồng ý chữa bệnh cho đại nhân nhưng quả thật y thuật không bằng những danh y kia.
Ngụy Nguyên Kham tiếp tục nói:
Có lẽ là đã mọc trong thịt rồi, thế nên chỉ cần động đến là sẽ đau.
Cũng có lý.
Cố Minh Châu suy nghĩ:
Nhưng nếu dị vật còn sót lại trong vết thương thì đáng lẽ nó phải gây ra chứng nhiệt mới phải.
Đại nhân đang nói đến nút thắt nào?
Ngụy Nguyên Kham trầm lặng trong giây lát:
Từng có một người chăm sóc ta trong nhà lao, có ơn cứu mạng ta, tiếc rằng người ấy hàm oan mà chết, mỗi lần bệnh cũ tái phát, ta luôn nhớ đến người ấy.
Đại nhân, đừng động đậy.
Cố Minh Châu nói.
Bảo Đồng nãy giờ đứng ở đó không nói năng gì, tựa như là đang ngủ, giờ nghe thấy Cố Minh Châu nói vậy thì nhanh nhẹn cúi người nhặt quân cờ trắng lên, thả vào hộp cờ.
Khóe miệng Ngụy Nguyên Kham hơi nhếch lên.
Cố Minh Châu hỏi tiếp:
Còn có dị vật còn sót lại trong vết thương của ngài? Nếu vậy thì hẳn là vết thương sẽ sưng lên và nứt ra.
Cố Minh Châu rút tay về, không nhịn được mà chỉnh lại ống tay áo của Ngụy Nguyên Kham rồi thấp giọng khuyên nhủ:
Chắc hẳn mấy năm nay Ngụy đại nhân uống không ít thuốc có tác dụng tiêu sưng, lưu thông khí huyết. Thuốc chỉ là phụ, quan trọng nhất vẫn là bản thân ngài. Nếu đại nhân không thể buông bỏ chuyện năm ấy thì bệnh này không thể khỏi hắn được.
Không hổ là người từng được thầy thuốc Tôn chỉ dạy, nói năng cũng giống nhau. Trước đây Ngụy Nguyên Kham nghe những lời này thì không quan tâm vì nút thắt trong lòng của hắn khó gỡ, bệnh này có khỏi được hay không hắn cũng không quan tâm.
Người đã mất...
Cố Minh Châu nói:
chắc chắn trong lòng đại nhân đã có quyết định của mình. Ngài muốn điều tra ra kẻ hãm hại nhà họ Ngụy năm ấy để kêu oan cho Ngụy đại lão gia, đến ngày ấy, đại nhân sẽ có thể buông bỏ được.
Vậy sao?
Ngụy Nguyên Kham nói:
Nếu còn có nút thắt khác thì gỡ thế nào?
Không phải, bệnh của ta như vậy đấy.
Ngụy Nguyên Kham đặt quân cờ trong tay xuống, ánh mắt sáng rực nhìn Cố Minh Châu:
Mấy hôm trước nôn ra máu cũng là sự thật. Ta nghe nói nôn ra máu đều là bị tổn thương đến phủ tạng, cứ mãi không tìm ra được nguyên nhân thì chắc ta không còn sống được bao lâu nữa, đúng không?
Mấy chữ
không còn sống được bao lâu
này làm Cố Minh Châu sợ hết hồn. Cô lập tức nói:
Ngụy đại nhân còn trẻ lại khỏe mạnh. Tuy rằng mạch hơi trầm nhưng thầy thuốc nhà họ Ngụy mời về khám cũng chẩn đoán chính xác, ít nhất thì bệnh tình hiện giờ của ngài đã đỡ hơn một chút so với khi ở phủ Thái Nguyên. Chỉ cần điều dưỡng tốt thì sẽ khỏe lại, chắc chắn không giảm thọ đầu.
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói:
Có lẽ là còn sót thứ gì đó trong thịt.
Cố Minh Châu nói:
Ngài nói đến cái...
suýt nữa là cô lỡ miệng nói ra hai chữ
ổng trúc
rồi.
Ý cô là muốn hắn quên đi sao? Ngụy Nguyên Kham nói:
Cô không phải là ta cũng không phải là người ấy, sao có thể biết được người ấy nghĩ thế nào?
Cố Minh Châu mím môi, Cô là Châu Như Quân, nhưng cô lại không thể nói bí mật này ra được. Cô luôn cảm thấy chăm sóc người trong đại lao không phải là ân tình. Đương nhiên cô nói ra những lời này không những không thể khiến Ngụy đại nhân yên tâm mà ngược lại ngài ấy sẽ còn cảm thấy cô tự cao tự đại, tùy tiện suy đoán tâm ý của người khác.
Người cũng đã mất, chỉ có thể đoán mà thôi.
Cố Minh Châu đứng dậy hành lễ:
Ta vốn bệnh lâu nên tự thành thầy thuốc, y thuật nông cạn, có vài lời có lẽ là không đúng, mong đại nhân đừng trách tội.
Làm thế nào mới có thể gỡ được nút thắt trong lòng?
Ngụy Nguyên Kham nhìn bàn tay mảnh khảnh rời khỏi tay áo mình, trong lòng thoáng thất vọng, hàng mày cũng theo đó mà nhíu lại.
Cố Minh Châu chú ý đến điểm bất thường này của Ngụy đại nhân:
Có phải đại nhân lại cảm thấy khó chịu không?
Không ngờ Ngụy đại nhân lại sự thật. Hôm nay vạch trần những chuyện này, trông Ngụy đại nhân đúng là người bệnh yếu ớt.
Ngoài vết thương cũ ra.
Cố Minh Châu cẩn thận thăm dò:
ta cảm thấy Ngụy đại nhân còn có tâm bệnh. Vết thương này có khi ở trong đại lao, đúng lúc nhà họ Ngụy gặp biến cố nên Ngụy đại nhân tích tụ phiền muộn trong lòng. Có phải mỗi khi nhớ đến chuyện năm ấy, vết thương của ngài sẽ càng đau đớn hơn không?
Cô không có ác ý khi nhắc lại những chuyện đau lòng kia của Ngụy đại nhân, nhưng để chữa bệnh, cô chỉ đành làm vậy thôi.
Quả nhiên Ngụy Nguyên Kham lại càng trầm lặng hơn, ánh mắt cũng sâu hơn rất nhiều.
Cố Minh Châu nói:
Quả thật y bà có cách chữa tất cả bệnh, đại nhân có muốn thử không?
Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham không đổi, coi như là ngầm đồng ý.
Xem ra cô vẫn quan tâm đến hắn phần nào. Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham tự nhiên:
Liễu Tô nói ta bệnh lâu ngày hại thận, bệnh này kéo dài suốt năm, sáu năm, có thể thấy cô cũng cho là khó chữa.
Cổ họng Cố Minh Châu ngứa ngáy, suýt nữa là bật cười thành tiếng:
Đó là phòng họa khi chưa xảy ra. Từ mạch của Ngụy đại nhân có thể thấy, ngài... chỉ cần uống thuốc đều đặn là không phải lo về chuyện này nữa.
Lúc này mạch của Ngụy đại nhân êm dịu, quả thật là tốt hơn rất nhiều so với khi ở phủ Th3ái Nguyên. Chẳng lẽ là do cô dặn Liễu Tô nấu canh hạ hỏa nên bệnh tình mới chuyển biến tốt?
Nếu chỉ đơn giản nh9ư vậy thì căn bệnh của Ngụy đại nhân cũng không thể làm khó bao nhiêu danh y.
Cố Minh Châu đi về phía Bảo Đồng. Bảo Đồng lấy ra một tấm bùa từ trong hà bao bên hông. Trở lại trước mặt Ngụy Nguyên Kham, cô đốt tấm bùa kia rồi ném một cái, tro tàn còn lại sau khi tấm bùa cháy bay vào trong chén trà trước mặt Ngụy Nguyên Kham.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.