Chương 234: Người đáng thương
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1509 chữ
- 2022-02-04 05:24:05
Thế nên đột nhiên được tin tưởng thế này, cô không kịp trở tay.
Bình thường Ngụy đại nhân suy nghĩ gì, cô còn có thể s8uy đoán được một ít, còn hôm nay... cô lại không thể nắm chắc. Cô chưa từng nghĩ rằng Ngụy đại nhân sẽ nhớ mãi chuyện mớm thu3ốc trong đại lao năm ấy. Ngụy đại nhân đột ngột thốt ra câu đó khiến sự bình tĩnh như mặt nước hồ thu ban đầu của cô bỗng nhi9ên gợn sóng.
Ngụy nhị lão gia dương dương đắc ý:
Đừng thấy nó giương nanh múa vuốt có vẻ đáng sợ, chỉ cần cháu túm nhẹ nó thôi là nó hết cách. Oai phong lẫm liệt thì có tác dụng gì? Tóm lấy một phát là bảo đảm nó không làm được gì...
Ngụy nhị lão gia vừa gảy gảy con cua, vừa liếc nhìn biểu cảm của Cố Minh Châu.
Cháu nhìn này, nhìn này!
Con cua khua khoắng hai cái càng lớn.
Đối với Cổ đại tiểu thư ham vui mà nói, đương nhiên cô sẽ tò mò lại gần.
Trong vườn của nhà họ Ngụy chắc sẽ không có người xấu, vả lại lúc Ngụy nhị lão gia và cha đấu để trong thư phòng, cô đã ghé vào khe cửa nhìn trộm, hai chòm ria mép gọn gàng ngay ngắn kia cực kỳ bắt mắt.
() Chúc do: Là phương pháp trị bệnh mê tín xuất hiện từ thời Trung Quốc cổ đại, thông qua việc
trừ quỷ trong lòng
làm cho thân thể khỏe mạnh. Các vụ sự sẽ đọc phù chú, niệm chú thuật, vẽ bùa, dùng các phương pháp thần bí để trị bệnh, nên người xưa còn gọi phương pháp này là
vu y
.
Cố Minh Châu dẫn Bảo Đồng men theo bờ hồ đi thẳng về phía trước. Đi qua cửa bảo bình là có thể về đến phòng khách đằng trước, chắc mẹ chờ sốt ruột lắm rồi.
() Cửa bảo bình: Một loại cửa trong kiến trúc Trung Quốc cổ đại, có dạng như một bình hoa với phần miệng xòe ra, thắt lại ở cổ bình và thuôn ở phần thân.
Tiểu thư.
Trừ tiểu thức và sự phụ, còn có người bận lòng về Châu Như Quân như vậy ư?
Châu Như Quân đã chết6, tất cả những chuyện có liên quan đến Châu đại tiểu thư đã kết thúc, không nên có bất cứ dây dưa gì nữa. Người đã chết không5 thể sống lại, ai lại lãng phí sức lực vào một người chết chú?
Đau...
Cố đại tiểu thư cất giọng giòn tan.
Nói xong, Ngụy nhị lão gia nóng lòng muốn chứng minh, bắt đầu nhìn chằm chằm vào cần trục. Ông phải làm thế nào mới nhìn thấu được Cổ đại tiểu thư đây?
Nơi này ánh sáng vừa vặn, dù Cổ đại tiểu thư chỉ hơi nhíu mày, ông cũng có thể trồng rõ mồn một.
Đau... Máu...
Cố Minh Châu thò tay, chỉ vào Ngụy nhị lão gia,
Ngụy nhị lão gia nhìn theo đầu ngón tay Cổ đại tiểu thư, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ tí tách xuống đất. Máu này... hình như là của ông. Ngón tay ông bị con cua kẹp lấy, hơn nữa còn rách thành một đường.
Nói xong, Cố Minh Châu nhìn Bảo Đồng.
Bảo Đồng hiểu ý, lập tức nhìn ra ngoài trời:
Tiểu thư, có người thả diều kìa.
Đại nhân đừng nóng vội.
Cố Minh Châu nói:
Tâm bệnh này phải chữa trị từ từ mới khỏi được. Ta nhất định sẽ về nghiên cứu sách y cẩn thận, hy vọng có thể góp chút tài hèn sức mạc cho đại nhân.
Ngụy đại nhân đã đồng ý sẽ không vạch trần cô trước mặt người khác, chắc cũng sẽ tuân thủ giao ước.
Vừa dứt lời, Cố Minh Châu liền thấy Ngụy nhị lão gia bụm miệng chạy bán sống bán chết, chỉ để lại trên lá cây máy chấm màu đỏ thẫm và một cây gậy trúc quăng bên cạnh.
Cố Minh Châu khẽ lắc đầu, không hiểu rốt cuộc Ngụy nhị lão gia đang mưu tính chuyện gì.
Sơ sẩy một cái lại để cô chạy mất, cũng may sợi dây kia của hắn vẫn còn nằm trong tay cô. Ngụy Nguyên Kham cúi đầu nhìn chén trà trong tay, mấy vệt tro bụi vẫn còn đang trôi lơ lửng trong chén. Đốt bùa chữa bệnh, thế mà cô cũng nghĩ ra được. Đúng là mấy năm nay học được không ít thủ đoạn trên phố rồi.
Liệu lần sau cô có làm như mấy chúc do, niệm chú ngữ cầu phúc cho hắn không?
Cô chỉ cần làm theo cách của mình, chắc chắn khúc mắc trong lòng Ngụy đại nhân chính là vụ án oan của nhà họ Ngụy năm đó. Chỉ cần điều tra rõ mọi chuyện là sau cơn mưa trời lại sáng.
Hy vọng Ngụy đại nhân cũng sớm quên đi ân tình của Châu Như Quân.
Ai ở đó vậy?
Lý thải phu nhân đang định đi dạo trong vườn với Lâm phu nhân, chợt nghe thấy tiếng hét bèn cất giọng hỏi. Sao nghe như thằng con trai nửa ngày không gây chuyện thì mông mọc củ ấu của bà vậy?
Ngụy nhị lão gia cũng gật đầu theo, đúng... là rất đau, cái càng cua kia kẹp làm ông đau nhói.
Ôi!
Ngụy nhị lão gia liên tục vung tay, miệng kêu ré lên thảm thiết.
Cô sẽ không đánh mất chừng mực vì Châu Như Quân. Tất cả những thứ bây giờ cô có đều không dễ dàng gì. Sự bảo bọc của cha mẹ là chuyện trước kia cô hằng mong mỏi. Có phải bình yên ở bên cạnh cha mẹ, phải vui vẻ sống trọn cuộc đời này.
Làm chuyện cô muốn làm, bảo vệ người cô muốn bảo vệ.
Dường như Cố đại tiểu thư đã có hứng thú, cô vươn tay ra, song lại nhanh chóng nhíu mày.
Đúng rồi! Ngụy nhị lão gia khấp khởi mừng thầm. Điều ông chờ đợi chính là vẻ mặt đặc biệt này. Người ta nói nghe con mới sinh không sợ cọp, trong lòng trẻ con sẽ chẳng có gì phải sợ, có thể thấy Cổ đại tiểu thư không phải mắc bệnh ngốc nghếch, tâm trí chỉ như đứa trẻ vài tuổi.
Không đáng sợ đúng không? Dù ta có chọc nó như thế nào nó cũng không kẹp ta được. Cháu có muốn chơi không?
Ngụy nhị lão gia cầm con cua, dụ dỗ Cổ đại tiểu thư.
Bảo Đồng khẽ gọi, Cố Minh Châu quay đầu, trông thấy một người thậm thà thậm thụt phủ phục bên hồ. Người đó mặc áo mưa, đội nón rộng vành, nếu không nhìn kỹ thì sẽ nghĩ đó chỉ là một lùm cỏ khô.
Người kia nhẹ nhàng vẫy tay với Cố Minh Châu.
Thái phu nhân, hình như là nhị lão gia.
Lý thái phu nhân nhíu mày:
Bảo người gọi nó lại đây.
Xem xem bà có vặt sạch củ ấu của nó không.
Khi còn sống, một đứa con gái mồ côi như Châu Như Quân cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác, cho dù từng gặp ai, sớm muộn gì cũng sẽ quên đi thôi.
Sau khi sống lại trở thành Cố Minh Châu thì cô đã nghĩ thông. Cô là Cố Minh Châu chứ không còn là Châu Như Quân nữa. Trước khi chuẩn bị kỹ càng, trước khi điều tra rõ vụ án năm đó, cô sẽ không có bất cứ dây dưa gì với Châu Như Quân, càng không thể để người bên cạnh vô duyên vô cớ bị cuốn vào vòng nguy hiểm.
Ngụy nhị lão gia một tay cầm cây gậy trúc, một tay cầm túi lưới, trông hệt như người chuyên dùng kẹo để trêu chọc trẻ em trong đêm hội trăng rằm. Cố Minh Châu hoang mang tiến về phía ông.
Có muốn chơi cầu của không?
Ngụy nhị lão gia ôm cổ họng, nói giọng rất nhỏ như sợ dọa Cố Minh Châu chạy mất:
Cháu nhìn này, ta sắp cầu được một con rồi.
Đi, đi xem!
Cố Minh Châu vui vẻ đứng lên, hai chủ tớ chạy thẳng ra vườn, không cho người khác bất cứ cơ hội nào để lên tiếng.
Ngụy Nguyên Kham nhìn bóng người kia biến mất trên con đường trúc xanh, đoạn chậm rãi ngẩng đầu. Bầu trời trên đầu hắn xanh ngắt một màu, làm gì có con diều nào?
Cuối cùng một con cua tham ăn cũng cắp lấy miếng thịt thơm trên cây gậy trúc của Ngụy nhị lão gia. Ngụy nhị lão gia giơ túi lưới ra bắt gọn lấy con chua.
Con cua này còn to hơn những con ông câu được hôm nay làm ông không giấu nổi vẻ vui sướng.
Tam gia.
Ngụy Nguyên Kham bước ra khỏi định nghỉ, Mộ Thu tiến lên bẩm báo:
Biên cương phía có tin tức, Thời Trinh thắng trận ở Du Lâm vệ, Ảo Nhi Đồ Ti cũng sẽ nhanh chóng rút quân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.