Chương 235: Nhà họ ngụy đáp lễ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1400 chữ
- 2022-02-04 05:24:03
Sau khi trở thành Cố Minh Châu, lần đầu gặp Ngụy đại nhân, cô chỉ cảm thấy Ngụy đại nhân lạnh lùng tàn bạo, không gần gũi ngư8ời khác. Tuy cô không sợ hắn như những người khác nhưng cũng phải đối đãi thận trọng. Sau đó bọn họ cùng nhau tra án, Ngụy đ3ại nhân trong lòng cô vẫn luôn là một
người đi chung đường
khiến cô cảm thấy yên tâm.
Bây giờ lại hơi thay đổi... 9
Cua?
Đây chỉ là cái cớ, chẳng lẽ Lâm phu nhân lại không hiểu hay sao? Ngụy đại gia đã thành thân, Ngụy nhị gia cũng đã định ngày cưới, Ngụy tam gia cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi, tương lai nhà họ Ngụy còn sợ thiếu trẻ con sao?
Lý thải phu nhân đối đãi với bọn họ quá tốt, quả thực khiến Lâm phu nhân thấy hơi bối rối. Lại nghĩ tới
ơn cứu mạng
của Ngụy tam gia, Lâm phu nhân nhất thời thất thần.
Sao thế?
Lâm phu nhân kinh ngạc:
Sao lại nhận nhiều đồ của người ta thế này?
Dương ma ma không biết phải giải thích thể nào:
Đúng là rất nhiều đồ, nhưng mà không phải thứ gì quý giá, có đồ chơi và thức ăn... mấy thứ này...
Nếu trả lại mấy thứ này e rằng sẽ là không nể mặt nhà họ Ngụy, Lâm phu nhân suy nghĩ một lát rồi thở dài nói:
Thôi thì cứ mang về đi, mấy ngày nữa mừng thọ thải phu nhân, ta thêu tặng thái phu nhân bức bình phong 'bách thọ vậy.
Lâm phu nhân đang quan sát người hầu chuyển rương hàm, không để ý tới Thôi Trịnh đi vào trạch viện.
Lâm phu nhân thở dài, những thứ khác thì thôi, Lý thái phu nhân lại còn tặng cả đồ Bạch quan chính Khâm Thiên Giảm làm nữa.
Quản sự nhà họ Ngụy cố ý nói: Thái phu nhân đã căn dặn, phu nhân nhất định phải nhận lấy. Mấy vật này cất trong kho của thai phu nhân cũng để phủ bụi cả thôi, chẳng bằng tặng cho đại tiểu thư.
Mấy thứ này đầu phái đồ lặt vặt gì, Thôi Trịnh bước tới cầm một con chim gõ lên xem. Tuy cửa hàng bên ngoài cũng có bán những thứ này nhưng đều không làm tinh xảo đến vậy, cửa hàng bình thường không mua được mấy món này đầu, đừng nói là của bề trên ban thưởng đẩy nhé!
Thấy sắc mặt Hầu gia trở nên nghiêm túc, Lâm phu nhân giải thích:
Lý thải phu nhân nói đây đều là tay nghề của Bạch quan chính ở Khâm Thiên Giám. Trước giờ nhà họ Bạch thường hay qua lại với Lý thái phu nhân, nhà họ tặng mấy thứ này cũng là để Lý thái phu nhân thưởng cho con cháu trong nhà.
Câu này đã chứng tỏ đây không phải vật trong cung ban thưởng, có điều vẫn rất quý giá. Thôi Trịnh vừa nghĩ vừa nhìn sang mấy thứ khác, có chậu hoa lựu cảnh, còn có cả vài hộp thức ăn.
Vừa rồi Lý thải phu nhân hơi nghi hoặc, người bên cạnh lập tức kể lại chuyện của Ngụy nhị lão gia. Lý6 thải phu nhân nhìn ngay về phía Lâm phu nhân:
Nhị lão gia nhà ta câu cua trong vườn, dọa Châu Châu sợ.
Lâm phu nh5ân nhìn vẻ mặt bình thản của Châu Châu là biết ngay không có gì đáng ngại:
Không sao đâu, Châu Châu rất gan dạ. Con bé chỉ cảm thấy vui thôi, làm gì mà bị dọa sợ
Tuy nói vậy nhưng Lâm phu nhân vẫn nhìn về phía Bảo Đồng, thấy Bảo Đồng khẽ gật đầu, bà mới hoàn toàn yên tâm.
Đây là điểm tâm cho Hoài Viễn hầu phu nhân và tiểu thư.
Chương thị toan gọi người đưa điểm tâm lên xe ngựa, Lô ma ma đã nhận ngay:
Để nô tỳ đi đưa cho, còn chuyện gì cần nô tỳ làm, nô tỳ sẽ làm luôn ạ.
Chương thị lắc đầu:
Không còn việc gì nữa.
Cũng không còn sớm nữa.
Lâm phu nhân khom người hành lễ với Lý thái phu nhân:
Thái phu nhân tiếp đãi mẹ con ta cả ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi, hôm khác bọn ta lại đến thăm thái phu nhân.
Lý thải phu nhân tươi cười:
Trước giờ ta chẳng tin lời đám vãn bối các ngươi nói, đã bảo hôm khác đến thăm ta nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng đầu. Không cần để hôm khác, mùng một tháng sau là lễ mừng thọ bà già này, ta sẽ cho người đưa thiếp mời đến, hai mẹ con nhất định phải tới đây nhé.
Lâm phu nhân đáp:
Mùng một tháng sau mẹ con ta sẽ tới chúc thọ thải phu nhân.
Lý thải phu nhân nhìn Châu Châu:
Lúc nào Châu Châu rảnh rỗi thì tới đây chơi nhé. Cũng chẳng biết tại sao, cứ nhìn thấy con bé này là ta lại thấy vui vẻ.
Cố Minh Châu lập tức hành lễ với Lý thái phu nhân.
Chương thị sai người đưa quà đáp lễ cho nữ quyền nhà họ Cố lên xe ngựa, vừa chuyển đồ xong thì thấy Lô ma ma xách hộp thức ăn bước tới.
Bỗng nhiên nghe tiếng Thôi Trịnh, Lâm phu nhân không kịp đề phòng, giật mình đánh thót một cái. Thôi Trịnh biến sắc, lập tức tiến lên trấn an:
Đều tại ta, ta không nên lên tiếng bất ngờ! Ta tưởng nàng nhìn thấy ta vào cửa rồi.
Thấy là Thôi Trịnh, Lâm phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm:
Không sao, không sao, là thiếp suy nghĩ nhập tâm quá...
Tầm mắt Thôi Trịnh rơi vào một chiếc rương nhỏ:
Hôm nay đến nhà họ Ngụy thuận lợi cá chứ? Mấy thứ này đều là nhà họ Ngụy đưa tới à?
Lâm phu nhân gật đầu:
Phải. Lý thải phu nhân rất thích Châu Châu nên đã tặng mấy thứ lặt vặt này cho con bé.
Dương ma ma đáp dạ, đang định lấy đệm đỡ đặt sau lưng Lâm phu nhân thì phát hiện đại tiểu thư đã làm xong từ bao giờ. Dạo này đại tiểu thư thực sự thay đổi rất nhiều, phu nhân thường ở cùng đại tiểu thư có lẽ sẽ không cảm nhận được, nhưng Dương ma ma đứng ngoài cuộc lại trông thấy rõ. Bệnh của đại tiểu thư đã có chuyển biến tốt hơn hẳn, chẳng những có thể tiếp khách giúp phu nhân mà còn có thể suy nghĩ mọi bề cho phu nhân, đám người hầu bọn bà nhìn mà khấp khởi vui mừng.
Xe ngựa về đến phủ Hoài Viễn hầu, quân sự nhà họ Cổ lập tức tiến lên dỡ quà đáp lễ của nhà họ Ngụy xuống khỏi xe. Thôi Trịnh vừa trở về từ nha môn, thấy cảnh tượng ấy, ông không khỏi giật mình. Ông biết hôm nay phu nhân dẫn Châu Chấu tới bãi biển Ngụy thải phu nhân, nhưng không ngờ hai người đến đó lại mang nhiều đồ về như vậy.
Cuộc gặp mặt đơn giản mà sao lại làm như long trọng thể này.
Lô ma ma lại hành lễ với Chương thị một lần nữa:
Nô tỳ sẽ đi ngay.
Nhìn bóng lưng Lộ ma ma, Chương thì không khỏi giật mình. Đây thực sự là Lô ma ma bình thường không thấy bóng dáng đầu ư? Sao hôm nay vị ma ma nom như kiêu ngạo hơn cả nữ quan trong cung lại bạn trước bận sau như một người làm bình thường thế này?
Cố Minh Châu đỡ Lâm phu nhân lên xe ngựa, Dương ma ma lập tức nói:
Nhà họ Ngụy tặng rất nhiều lễ vật, cũng đã phải cỗ xe ngựa cùng về với phu nhân.
Ông cau mày suy nghĩ:
Phu nhân, ta thấy nhà họ Ngụy làm thế này không đúng lắm. Thái phu nhân nhà họ Ngụy có nói với phu nhân chuyện gì khác không?
Không phải Lý thái phu nhân.
Lâm phu nhân thở dài:
Là Ngụy tạm gia.
Ngụy Nguyên Kham?
Lâm phu nhân nói:
Chúng ta vào nhà rồi nói.
Thôi Trịnh đỡ Lâm phu nhân, hai người đi vào trong phòng, Dương ma ma dâng trà lên rồi mới dẫn người hầu lui ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.