Chương 236: Cha phẫn nộ



Chuyện gì ngoài ý muốn?
Thôi Trịnh không khỏi căng thẳng.

Lâm phu nhân liếc nhìn ra ngoài, biết ma ma quản sự đang canh chừng 8ngoài đó, sẽ không để Châu Châu tìm tới. Lúc này, bà mới lên tiếng:
Ngụy đại nhân thần trí không rõ, thiếp đưa ngài ấy vào phòng khách3 nghỉ ngơi, không biết Châu Châu chạy vào lúc nào. Ngụy đại nhân... có hành động thiếu lễ phép với Châu Châu.

Lâm phu nhân tức giận nói:
Nếu lão gia cảm thấy làm vậy được thì cứ đến nhà họ Ngụy mà làm loạn, loạn đến mức cả kinh thành đều biết đi. Thiếp biết lão gia không sợ, những lúc quan trọng lão gia sẽ không chịu để mẹ con thiếp chịu ấm ức. Đừng nói là cháu ngoại của Hoàng hậu nương nương, dù có là đích tử của Hoàng hậu đi chăng nữa, lão gia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Cả gan làm loạn, dám đến tận nhà bắt nạt người khác, biết Châu Châu không giống người bình thường bèn sinh lòng xấu xa, khiến chúng ta khổ mà không nói được lên lời. Chỉ dựa vào suy nghĩ đó thôi, đòi một cánh tay hắn là không đủ.
Nhưng lão gia có từng nghĩ lỡ như Ngụy Nguyên Kham không phải người như vậy, chúng ta nghĩ oan cho hắn thì thế nào chưa? Lúc đó Ngụy Nguyên Kham tra án ở phủ Thái Nguyên, chúng ta đột nhiên bất chấp tất cả đối đầu với hắn cũng không phải lựa chọn lý trí, Thể nên thiếp kiểm tra kỹ càng tình hình của Ngụy Nguyên Kham, phát hiện là hắn ngất thật nên cũng không làm khó hắn, chỉ mong chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.

Sao Thôi Trịnh lại không hiểu suy nghĩ của Lâm phu nhân lúc đó cơ chứ? Có điều bất ngờ nghe được tin này, ông vẫn cảm thấy giận dữ.
Ông hỏi:
Sau chuyện đó, phu nhân có phát hiện ra họ Ngụy kia có hành động gì khác với Châu Châu không?

Thôi Trịnh nói:
Tháng sau mừng thọ Lý thái phu nhân, ta tìm vài món đồ tốt hơn đưa đến nhà họ Ngụy, cũng coi như không nợ nần gì nhà họ. Sau này mọi người cũng dễ nói chuyện.

Trước kia ông không chú ý nhiều đến Ngụy Nguyên Kham, xem ra từ nay về sau phải quan sát kỹ tên họ Ngụy này rồi.
Lâm phu nhân lắc đầu:
Không có. Hình như Ngụy đại nhân hoàn toàn không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Lần này đến nhà họ Ngụy, Ngụy tam gia nói mẹ con thiếp đã cứu hắn, mà nói với vẻ bình thản lắm. Nhưng trong lòng thiếp vẫn thấy bất an, không biết nhà họ Ngụy sắp xếp thế này có phải có liên quan đến chuyện kia không.

Thôi Trịnh củi đầu suy nghĩ hồi lâu:
Lần này là phu nhân đưa Châu Châu đến thăm hỏi chứ không phải nhà họ Ngụy tự tìm tới chúng ta, không giống như muốn cố ý em chuyện này xuống.

Lâm phu nhân cảm nhận được cơ cánh tay Thôi Trịnh căng lên, thế này là không đánh với người ta một trận thì thế không bỏ qua. Lâm phu nhân lớn tiếng quát:
Thôi Trịnh! Ta nói cho ông biết, nếu ông làm ầm đến mức xảy ra chuyện không thể cứu vãn, ta sẽ không giúp ông! Trong kinh lắm kẻ xuyên tạc bậy bạ, ta sẽ đưa Châu Châu về nhà mẹ!

Nghe được câu này, Thôi Trịnh như bị người ta giội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân. Lửa giận trong lòng cũng bị dập tắt phân nửa, đầu óc tỉnh táo hơn song hai tay ông vẫn siết chặt. Nếu Ngụy Nguyên Kham đang đứng trước mặt, ông chắc chắn sẽ cho hắn ăn một đấm, mặc kệ hắn là ngoại thích, là cháu của Hoàng hậu nương nương hay gì đi chăng nữa.
Không nhìn ra Ngụy Nguyên Kham lại là người không biết xấu hổ như vậy, lại dám tơ tưởng đến Minh Châu của ông. Chẳng lẽ hắn cho rằng nhà ông không làm gì được hắn nên mới dám không kiêng nể gì như vậy?
Thôi Trịnh lập tức đỡ Lâm phu nhân ngồi xuống ghế:
Nhà họ Ngụy làm thế này là có ý gì? Đưa mấy thứ này tới là coi như xong chuyện à? Ta không cần mấy thứ này của bọn họ, bảo Ngụy Nguyên Kham chặt một cánh tay xuống nhận lỗi đi!

Nghe đến đây, má9u nóng trong ngực Thôi Trịnh bốc lên cuồn cuộn, trong đầu ông có tiếng nổ ầm:
Phu nhân nói vậy là sao? Họ Ngụy kia cợt nhả Châu Châu ư6?

Lâm phu nhân nhớ lại tình hình hôm đó. Lúc ấy bà quả kinh ngạc, không kịp nhìn kỹ, không biết là Ngụy tam gia cố ý trêu đùa 5hay là vì choáng váng mới ngã lên người Châu Châu. Nghĩ cho kỹ thì Ngụy đại nhân không giống loại dâm tặc háo sắc không biết liêm sỉ kia.

Ta sẽ quan sát hắn cẩn thận.
Thôi Trịnh nói:
Nếu hắn là loại bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối nát thì chính là hắn cố ý chòng ghẹo Châu Chấu, món nợ này ta nhất định phải tính toán rõ ràng với hắn.

Còn về những món quà này...
Lâm phu nhân lại thở dài, thấp giọng kể lại chuyện ngày hôm đó cho Thôi Trịnh nghe. Bà sai người rót nước, trở về đã trông thấy Ngụy Nguyên Kham ôm Châu Châu, đầu gục lên vai Châu Châu. Đến lúc bà lại gần xem xét thì thấy Ngụy Nguyên Kham đã mê man tự bao giờ.
Lông mày Thôi Trịnh càng nhíu chặt, cơn tức cũng ứ lên. Thật không ngờ Ngụy Nguyên Kham lại làm chuyện như vậy! Ông nghe nói mấy năm trước nhà họ Ngụy xảy ra biến cố, Ngụy Nguyên Kham gặp bạo bệnh nên đến bây giờ vẫn chưa nhắc đến chuyện thành thân.
Thôi Trịnh thấy thanh kiếm treo trên tường, lập tức đứng dậy khỏi ghế.

Hầu gia, Hầu gia muốn làm gì?
Lâm phu nhân hoảng hồn, trước giờ bà chưa từng thấy dáng vẻ này của lão gia. Gương mặt ông đỏ gay, ánh mắt sắc lẹm, cả người tỏa ra sát khí như thể thanh kiếm trong tay không được uống máu tuyệt đối sẽ không tra lại vào vỏ.
Lâm phu nhân nói:
Hình như hôm nay nhà họ Ngụy cũng mới biết Ngụy đại nhân tài phát bệnh cũ ở phủ Thái Nguyên. Nghe Ngụy đại nhân nhắc đến chuyện này, Lý thái phu nhân và Viên phu nhân vô cùng kinh ngạc, liên tục nói cảm tạ thiếp.

Thôi Trịnh ngập ngừng nói:
Vậy Lý thái phu nhân cho Châu Châu mấy thứ này...

Lâm phu nhân hơi mím môi:
Lý thải phu nhân chỉ nói là thích Châu Châu, còn mời mẹ con thiếp tới tham gia thọ yến vào tháng sau.

Thôi Trịnh đi lại trong phòng, nghe có vẻ như khi đó Ngụy Nguyên Kham không mang tâm tư gì, nhưng ông lại thấy không thể đơn giản như thể được. Trên đường từ phủ Thái Nguyên về kinh, Ngụy Nguyên Kham cũng săn sóc phu nhân và Châu Châu nhiều hơn, bây giờ nữ quyển nhà họ Ngụy lại thân thiết với phu nhân và Châu Châu, chẳng lẽ đều là trùng hợp? Hay là vì cái gọi là ân tình?
Lần này Ngụy Nguyên Kham tới phủ Thái Nguyên phá án, ông đã bí mật cho người đi nghe ngóng, biết lúc Ngụy Nguyên Kham phá án ở Hình Bộ từng có người dùng mỹ nhân hòng hối lộ, bị Ngụy Nguyên Kham tương kế tựu kế lấy chứng cứ để tống giam. Lúc ấy ông còn khấp khởi mừng thầm, vụ án ngựa chiến gặp được vị khâm sai thế này, có lẽ thật sự sẽ có hy vọng điều tra rõ ràng.
Lúc ở thôn bảo, thầy Ngụy Nguyên Kham dẫn binh trở về, ông còn thật lòng tán thưởng chàng trai này. Không ngờ hắn lại lén lút bắt nạt Châu Châu như vậy!
Lâm phu nhân tiến lên nắm chặt lấy cánh tay Hoài Viễn hầu. Bình thường Hầu gia suy nghĩ kín kẽ, gặp chuyện thường suy đi nghĩ lại nhiều lần. Hôm nay nghe chuyện của Châu Châu lại chẳng màng gì hết, dáng vẻ hùng hổ như muốn ra ngoài làm loạn.

Hầu gia.
Lâm phu nhân lại trấn an:
Cho dù ngài có tức giận thì cũng phải suy nghĩ kỹ...

Tuy đã suy nghĩ rõ ràng nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện kia, Thôi Trịnh lại bừng bừng lửa giận. Châu Châu là vật báu ông nâng niu bảo vệ từng li từng tí trong lòng bàn tay đấy...


Hầu gia, Ngụy nhị lão gia tới ạ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.