Chương 237: Cảm mến
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1542 chữ
- 2022-02-04 05:24:01
Lý thải phu nhân không khỏi giật mình. Bà tuổi tác đã cao, sóng gió gì cũng đã từng trải qua, song lúc này thấy Kham ca nhi trịnh trọn8g quỳ xuống như vậy, sắc mặt bà vẫn tái đi.
Mau đứng lên đi.
Lý thái phu nhân đứng dậy khỏi ghế:
Trước giờ bà cháu ta nói 3chuyện đâu cần quỳ lên quỳ xuống làm gì. Bây giờ trời rét, nền đất lạnh lắm, cẩn thận hại sức khỏe.
Lý thái phu nhân thở dài:
Vậy phải làm sao? Cháu muốn nhờ cô mẫu cháu... ban hôn ư?
Ngụy Nguyên Kham nói:
Cháu chỉ cần Cổ đại tiểu thư cam tâm tình nguyện đồng ý gả cho cháu, những chuyện còn lại cháu sẽ xử lý ổn thỏa, đến lúc đó sẽ nhờ trưởng bối ra mặt cầu hôn.
Lúc này, quai hàm căng chặt của Ngụy Nguyên Kham mới thả lỏng, đáy mắt hắn cũng toát lên ý cười:
Bà nội yên tâm.
Bà không yên tâm. Nhưng bây giờ thấy cháu vui vẻ, bà cũng mừng theo. Sau chuyện năm năm trước, có việc gì không thể nghĩ thông được nữa đâu.
Sau đó Kham ca nhi dần lớn lên, bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình. Tuy nó ít nói những suy nghĩ vẫn rất tinh tế, nói một cách dễ hiểu là thiếu mưu tính thừa chân thành. Cũng may nó là Ngụy tạm gia, không phải trưởng tử cũng chẳng phải đích tôn, cứ vui vẻ làm con cháu nhà giàu là được rồi. Kham ca nhi cũng hiểu nỗi lòng bề trên, nó luôn làm việc rất thỏa đáng, không tranh không đoạt, không hỏi không nói, chỉ vui vẻ làm những chuyện nó thích làm.
Trong ánh mắt Kham ca nhi của khi ấy luôn lấp lánh ánh sáng, mang lại cho mọi người cảm giác gió xuân mơn man bên má, khiến lòng người khoan khoái dễ chịu.
Thôi Trịnh nhận lấy con cua, ánh mắt rơi vào hai chòm ria mép của Ngụy nhị lão gia. Người đứng đắn ai lại để hai chòm râu thế này? Thúc nào cháu nấy, câu này tổ tiên để lại chắc chắn không thể sai được.
Giờ này chắc cũng ăn cơm rồi phải không?
Thôi Trịnh nhìn Ngụy nhị lão gia, hỏi.
Người trong phòng cứ trò chuyện mãi, Lô ma ma đứng ngoài cửa ngẩng đầu, trên trời cao là vầng trăng đang tỏa sáng lấp lánh.
Phủ Hoài Viễn hầu.
Thế nhưng Ngụy Nguyên Kh9am lại không nhúc nhích, trong cặp mắt trong veo của hắn ngập tràn vẻ kiên định. Mỗi hắn mím chặt, làn da trắng nõn vốn đã khiến hắn 6sạch sẽ mà đơn thuần, lúc này lại càng không hẳn chút tì vết. Hắn khom người hành đại lễ với Lý thái phu nhân.
Trong phòng im5 lặng như tờ, Lý thải phu nhân hoàn toàn sững sờ tại chỗ. Bà là người dõi theo Kham ca nhi từ bé đến lúc nó trưởng thành. Hồi nhỏ Kham ca nhi khiến người ta yêu quý vô cùng, bà thích nhất là trông thấy Kham ca nhi cười. Mỗi lần nó vui vẻ bật cười liên để lộ mấy cái răng mới nhú, làm trái tim bà mềm cả đi.
Lý thải phu nhân hỏi:
Cháu muốn bà nội đến nhà họ Cổ cầu hôn à?
Ngụy Nguyên Kham lắc đầu:
Nhà họ Cố sẽ không đồng ý đầu. Hoài Viễn hầu gia và Lâm phu nhân coi cô ấy là viên minh châu trong tay, chúng ta tùy tiện cầu hôn, hai người họ tuyệt đối sẽ không yên tâm gả con gái cho cháu.
Lý thái phu nhân lại càng kinh ngạc:
Các cháu đã đến mức này rồi ư?
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Chỉ có cháu thôi ạ.
Một lúc lâu sau Lý thái phu nhân mới lấy lại tinh thần, bà suy đi nghĩ lại mãi mới lên tiếng hỏi:
Kham ca nhi, có phải cháu vừa ý Cố đại tiểu thư không?
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu:
Bà nội, lòng cháu đã gắn chặt với cô ấy, đá tảng khó mà dời đi. Cả đời này cháu chỉ lấy một mình cô ấy!
Nếu ông còn sống, chắc chắn ông sẽ nói:
Con cháu tự có phúc của con cháu, cử kệ chúng nó đi!
Bà nội.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Nếu cô ấy chịu đồng ý là ấm ức cho cô ấy, cháu sợ... sợ con đường sau này của cháu sẽ không dễ đi.
Lý thải phu nhân chậm rãi đến bên cạnh Ngụy Nguyên Kham:
Trước giờ cháu chưa từng khiến bà nội nhọc lòng, cũng không để bất cứ ai trong nhà khó xử...
Nói đến đây, Lý thái phu nhân không khỏi trầm mặc. Bệnh tình hiện tại của Cố đại tiểu thư và thái độ kiên định này của Kham ca nhi khiến bà không thể nào hiểu nổi. Bà không tin chỉ đến phủ Thái Nguyên một chuyển, Kham ca nhi lại thay đổi nhiều như vậy, trong đó chắc chắn có nội tình khác, nhưng rõ ràng Kham ca nhi không chịu nói.
Lý thải phu nhân lắc đầu:
Cháu ấy à, là ma chướng! Nếu con bé thích cháu, nó sẽ không để ý những chuyện ấy đâu.
Nói đoạn, Lý thải phu nhân lại bật cười:
Kham ca nhi của bà cũng có ngày hôm nay, bị người ta giày vò đến thế này. Bà nội thực sự... vừa mừng vừa lo cho cháu.
Lý thải phu nhân lặng lẽ nhìn Ngụy Nguyên Kham, hồi lâu sau mới thở dài:
Thằng bé ngốc nghếch này, còn không biết người ta nghĩ thế nào đã ép mình thành ra thế này ư? Nếu như con bé không muốn lấy cháu thì cháu định làm thế nào? Người thông minh đều phải giữ lại đường lại cho mình, không thể si mê đến mức này. Nếu thành nút chết, người khó chịu là bản thân cháu thôi.
Ngụy Nguyên Kham phản bác:
Bà nội luôn nói chỉ cần cháu vừa lòng nhưý là được, nếu không vừa lòng thì sao có thể như ý?
Lý thải phu nhân trầm mặc:
Chứng bệnh của Cổ đại tiểu thư phát triển đến chừng nào rồi? Có phải con bé...
Ngụy Nguyên Kham tiếp lời:
Những chuyện đó đều không quan trọng với cháu.
Ngụy nhị lão gia thấy Thôi Trịnh ra thì lập tức nở nụ cười, đưa gió trúc trong tay ra:
Cua béo vừa tới, ta mang cho Hầu gia nếm thử.
Vì chuyện buổi chiều, bây giờ không về được nhà, bên ngoài lại rét căm căm, Ngụy nhị lão gia lượn một vòng bên ngoài, nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng tới nhà họ Cố ăn ít cua, uống bình rượu nóng với Cô hầu gia cho ấm người.
Lý thải phu nhân nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Không chịu nói thật với bà nội, còn muốn nhờ bà nội giúp cháu ổn định việc nhà. Ván này cháu tính toán giỏi đấy, nếu bà không đồng ý, cháu định quỳ mãi ở đây hay sao? Chẳng biết rốt cuộc con gái nhà Hoài Viễn hầu có điểm gì tốt, lại lừa mất thắng cháu bà đi dễ dàng thế này.
Nói đến đây, Lý thải phu nhân kéo tay Ngụy Nguyên Kham:
Đứng lên đi... Bà nội đồng ý.
Thế nên tối nay Ngụy Nguyên Kham quỳ thế này thực sự khiến bà kinh hãi. Trong đầu Lý thái phu nhân chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.
Sao một đứa trẻ thông minh tuyệt đỉnh như cháu trai bà lại như kẻ ngờ nghệch ngốc nghếch, chưa nói câu gì đã quỳ xuống hành lễ thế này?
Ngụy Nguyên Kham đỡ Lý thái phu nhân ngồi vào ghế.
Lý thái phu nhân cẩn thận nhớ kỹ lại Cổ đại tiểu thư:
Nếu bỏ qua bệnh tình của con bé thì quả thực nó rất được.
Bà thật sự không hiểu rõ bệnh tình của Cổ đại tiểu thư, nếu thật sự mắc bệnh ngốc nghếch, sau này biết quản lý việc như thế nào? Vượt qua sóng gió với Kham ca nhi ra sao? Có điều ngẫm lại lời Kham ca nhi nói, chắc chắn trong này có điểm kỳ lạ, bằng không kham ca nhi đã không bảo bà tặng món đồ Bạch quan chính làm cho Cố đại tiểu thư.
Nghĩ đến đây, Lý thái phu nhân không khỏi mắng thầm Ngụy lão thái gia. Lão già chết giẫm mất sớm, vứt hết con cháu nhà họ Ngụy lại cho bà, bây giờ gặp vấn đề khó, bà biết phải làm thế nào?
Sau khi nhà xảy ra chuyện, Kham ca nhi cũng thay đổi. Thằng cháu bà kiệm lời ít nói, lạnh lùng khác thường, bắt đầu giao thiệp với những người giỏi bày mưu tính kế, làm việc dứt khoát tàn nhẫn. Nó chịu tiếng xấu bên ngoài, từ đó kéo hết những ánh mắt toan tính nhà họ Ngụy lên người mình.
Mấy năm nay, những sự thay đổi đó đều âm thầm xảy ra, bất luận là tốt hay xấu, cháu bà đều cố gắng chịu đựng, chưa từng để lộ vẻ yếu mềm trước mặt bà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.