Chương 242: Treo cổ tự tử


Ma ma quản sự trả lời:
Nô tỳ sẽ cho người đến nhà họ Trình nghe ngóng lại.



Không cần đi đầu
Lâm phu nhân cản lại:
chẳn8g mấy chốc người trong kinh thành sẽ biết hết cả thôi.
Nếu công chúa Hoài Nhu đã cố ý cho người đến đây thông báo tin tức thì có 3lẽ Viên thị đã không còn trên đời này nữa rồi.

Cố Minh Châu lấy một chiếc khóa nhỏ hình hoa từ trong túi ra, cầm trong tay9 nghịch tới nghịch lui. Viên thị chết rồi, tất cả những tội danh như hãm hại Bành Lương, ép chết Triệu thị, qua lại với Thát Đát đ6ều đổ hết lên đầu bà ta. Như vậy thì nhà họ Trình và ca ca của bà ta là Viên Tri Hành đều có thể thoát thân.
Nghe được tin này, Thôi Vị suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nhìn Thôi Trịnh:
Di phụ, di phụ nghĩ Viên thị có liên quan đến vụ án binh biển Sơn Tây không? Cháu luôn cảm thấy cái chết của Viên thị có điểm kì
Thôi Trịnh khẽ cau mày:
Chẳng phải phủ Thuận Thiên, Hình Bộ và Đại Lý Tự đều đang điều tra sao? Chúng ta chờ nghe tin tức là được rồi.

Nói dứt lời, Thôi Trịnh nhìn lại Thôi Vị:
Cháu rất quan tâm đến vụ án này nhỉ?

Theo lẽ thườn5g, với tính cách vốn có Viễn thị thì chưa đến mức phải tìm tới cái chết, đặc biệt là khi bà ta vẫn có nhà mẹ chống lưng cho, lại còn sinh được hai đứa con trai cho nhà họ Trình. Rốt cuộc cái kiểu vội vàng
chết cho hết chuyện này là chủ ý của Viễn thị hay là có người bắt bà ta gánh tội thay thì phải tận mắt nhìn thấy thi thể của bà ta rồi mới biết được kết quả. Nhưng nhà họ Trình chịu giao thi thể ra ư? Có khi nào bọn họ sẽ cho phủ Thuận Thiên xem sơ qua rồi đưa đi an táng luôn không?
() Phú Thuận Thiên là một trong những đơn vị hành chính của Trung Quốc thời xưa, tương đương với khu vực đô thị của Bắc Kinh ngày nay nhưng quyên diện tích quản lý thì khác nhau. Phú Thuận Thiên cũng có ý chỉ nha môn của chính quyền địa phương, tương đương với chính quyền thành phố Bắc Kinh hiện tại.
Đang suy nghĩ thì Cố Minh Châu cảm thấy ánh mắt Trương thị từ đầu đến cuối luôn tập trung vào mẹ.
Quản gia vâng dạ một tiếng rồi lui xuống.
Trường thì có thể nhìn ra Lâm phu nhân thật lòng lo lắng cho Triệu thị, ngoại điều này ra thì bà không có suy nghĩ gì khác. Lo lắng cho Triệu thị là cách nghĩ của nữ quyến ru rú trong nhà. Ngoài cái chết của Viên thị e là còn liên quan đến vụ án binh biển Sơn Tây đang được điều tra nữa. Nàng luôn cảm thấy khoảng thời gian Hầu gia ở phủ Thái Nguyên, có người ở bên cạnh ảnh hưởng đến Hầu gia, lẽ nào không phải là Lâm phu nhân ư?
Sau khi tan triều, Thôi Trịnh gặp Thôi Vị đang đợi bên ngoài cổng cung, trên đường quay về nhà họ Cố hai người cũng nghe được tin tức về việc Viên thị treo cổ tự tử.
Thôi Trịnh cũng nhớ đến chuyện ngày xưa. Hồi còn nhỏ sức khỏe Châu Châu yếu ớt, trong nhà không có đứa trẻ nào khác nên Lâm thải phu nhân bên đưa Thôi Vị đến thăm Châu Châu. Sau này lũ trẻ dần dần trưởng thành, những chuyện như thể cũng ít đi nhiều, thỉnh thoảng Châu Châu còn lầm bầm:
Sao đại ca ca, nhị ca ca vẫn chưa tới?

Từ khi sức khỏe Châu Châu tốt lên, có thể tự mình xuống giường chạy tới chạy lui trong vườn thì con bé không còn nhắc lại lần nào nữa.
Thôi Vị thả diều giấy trong vườn. Một chú chim én chầm chậm bay trên không trung, chú on bung xòe chiếc đuôi dài ngũ sắc, trông vô cùng xinh đẹp.

Di mẫu.
Trương thị nói:
Nghe nói lần trước nhà họ Trình đến phủ công chúa gây sự, di mẫu cũng có mặt tại đó, ý của công chúa là sợ người nhà họ Trình tức giận lây sang cả di mẫu à?

Lâm phu nhân ngập ngừng một lúc lâu sau rồi mới đáp lời:
Có lẽ là vậy.

Công chúa sợ bà nghe thấy tin tức sẽ đến phủ công chúa giúp đỡ, người nhà họ Trình tìm đến gây sự có khả năng sẽ liên lụy đến bà.
Thôi Trịnh lắc đầu:
Sau khi Lâm Tự Chân chết, vụ án ngựa chiến xem như đã có kết quả. Bây giờ vụ án của Triệu lão tướng quân lại là một vụ án khác, triều đình không ra lệnh cho cháu điều tra án thì cháu định nhúng tay vào bằng cách nào?

Thôi Trinh đánh trận ở biên cương phía Bắc, có thể thấy triều đình vẫn còn tin tưởng nó, cháu không cần phải lo lắng quá. Còn về phần mẹ cháu, tuy năm xưa cha cháu không phải do bà ấy giết nhưng bà ấy cũng không hoàn toàn vô tội, sự trừng phạt cần có thì không thể thiếu được. Triều đình không tống giam bà ấy vào ngục cũng đã là nể mặt mũi Thôi Trinh rồi. Cháu cũng nên khuyên nhủ mẹ đừng dằn vặt nữa, tự thu xếp cho ổn thỏa đi.

Thôi Vị đáp:
Di phụ dạy bảo rất phải

Thôi Trịnh tiếp lời:
Thôi Trinh căn dặn cháu làm thế nào thì cháu cứ làm như thế ấy, đừng khiến cho nó nhọc lòng thêm, đợi Thối Trinh về rồi thì những vấn đề khó nhằn đó sẽ được giải quyết một cách dễ dàng thôi.

Thôi Vị vâng dạ lần nữa. Thôi Trịnh là người nổi tiếng rộng lượng, lời này của ông là để hắn đừng nói thêm gì nữa, nghe có vẻ chẳng khác gì với thường ngày, song từ vụ án ngựa chiến lần này có thể nhận ra vị di phụ này của hắn hoàn toàn không đơn giản.
Nói chuyện một lúc thì hai người đã đi đến nhà họ Cố, Thôi Vị nhận lấy con diều giấy từ trong tay tên đầy tớ:
Cháu đã đồng ý chơi diều giấy cùng với Châu Châu nhưng mãi mà chẳng có cơ hội. Hôm nay thời tiết không tệ, cháu vào vườn thả diều giấy, lát nữa để cho Châu Châu đến xem.

Kể từ sau khi bị thương ở Sơn Tây, Thôi Vị đã gầy đi nhiều, cộng thêm ngày đêm túc trực, hầu hạ bên cạnh Lâm thái phu nhân nên dường như lòng hăng hái cũng đã tan biến đi quá nửa. Khi xưa trông rất ấm áp, bây giờ lại có vẻ khiêm tốn nhã nhặn nhiều hơn,
Thôi Vị nhìn Thôi Trịnh:
Di phụ cũng nghe đến tiếng xấu về việc đại ca cháu tự ý cướp phần mộ tiền triều ở Sơn Âm mà. Mẹ cháu lại hổ thẹn với cha cháu vì đã tin tưởng vào Lâm Tự Chân, không thể tránh khỏi việc dính líu đến Lâm Tự Chân được. Đến nước này, nếu nhà họ Thôi có thể lập được công lao lần nữa, có lẽ triều đình sẽ miễn tội danh cho đại ca. Mẹ cháu... cũng có thể giữ được thể diện.

Nói xong, Thôi Vị cúi đầu, cả người trông có vẻ vô cùng yếu ớt.
Trương thị thở dài một hơi:
Năm nay hết chuyện này đến chuyện khác kéo đến, cũng chẳng biết khi nào mới yên ổn trở lại. Viên thị chết thế này chắc chắn công chúa Hoài Nhu sẽ bị trách móc. Người bên ngoài sẽ nói là mẹ con Triệu thị cậy có công chúa chống lưng ép chết Viên thị.

Lâm phu nhân cũng lo lắng chuyện này:
Chỉ sợ sau chuyện này, cả nhà công chúa Hoài Nhu sẽ bị buộc tội. Muốn sống những tháng ngày yên bình thôi mà sao lại khó khăn thế này chứ? Đã thống nhất là ly hôn rồi thì cứ thể làm giấy tờ cho xong đi, chẳng lẽ đôi bên không quấy rầy đến nhau cũng không được ư? Cứ phải gây ra sóng gió như thế này.

Lâm phu nhân dặn dò quản gia:
Người trả lời với công chúa, bảo công chúa phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nhất định phải bình yên vượt qua kiếp nạn này.

Thôi Trịnh thở dài một hơi:
Trong nhà cháu còn có việc, không cần cố ý đến đây làm mấy chuyện này đâu. Châu Châu ở trong phủ không có việc gì, hiển nhiên sẽ có người chơi cùng con bé thôi.


Nói được thì phải làm được.
Thôi Vị cúi đầu mỉm cười:
Vả lại, bây giờ vết thương ổn rồi nhưng triều đình không chịu cho cháu quay về biên cương phía Bắc, bị nhốt ở nhà trong lòng cháu rối rắm không yên, có thể đến đây thả diều cùng Châu Chấu cũng sẽ nhẹ nhõm hơn. Cháu còn nhớ hồi Châu Châu còn bé, di phụ bảo cháu thả diều, Châu Châu thì nằm trên chiếc giường lò trong phòng, trong ra ngoài qua ô cửa sổ. Cháu sợ Châu Châu không nhìn thấy nên vừa chạy vừa ngó chừng Châu Châu, không để ý dưới chân nên vấp ngã. Cháu thì không sao cả nhưng Châu Châu lại bị dọa sợ, khóc ré lên.

() Giường lò là giường của người phương Bắc được làm từ đất hoặc gạch nung, bên trên trái chiều bên dưới có đường hầm thông với ống khói, mùa đông có thể sưởi ấm bằng cách đốt lửa.
Thôi Trịnh ngẩng đầu nhìn con diều giấy, xem ra Thôi Vị rất có lòng, làm ra con diều tinh xảo đến thế.

Ma ma quản sự tiến lên bẩm báo:
Định Ninh hầu phu nhân và phu nhân đang trò chuyện trong hậu viện.


Thôi Trịnh gật đầu rồi dặn dò:
Báo với Châu Châu là nhị ca ca của con bé tới rồi, bảo con bé ra vườn xem diều đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.