Chương 243: Thanh mai trúc mã


Lâm phu nhân nhớ lại những ngày tháng khi xưa cũng thấy tràn ngập cảm xúc. Thời ấy lúc Châu Châu ngủ bà đều không dám nhắm mắt, cứ 8sợ một lúc nào đó Châu Châu sẽ ngủ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại

nữa.

Trương thị tiếp lời:
Là vị thầy thuốc nào 3đã chữa khỏi bệnh tình của Châu Châu vậy? Di mẫu có thể giới thiệu cho cháu không? Sau khi bị thương, sức khỏe của thái phu nhân l9uôn rất tệ. Cháu từng mời thải y đến xem bệnh nhưng cũng chẳng thấy khởi sắc, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Lâm phu nhân n6ghĩ kỹ lại, thật ra lúc Châu Châu sinh bệnh đừng nói là thầy thuốc nổi tiếng trong kinh thành, đến cả thầy thuốc ở Phúc Kiến lão g5ia cũng đã vượt nghìn dặm xa xôi để mời tới rồi. Dù uống thuốc gì, lúc ban đầu cũng khá ổn, dần dần lại chẳng có tác dụng. Cho đến hơn năm năm trước, Sài lão ngày bảo e là Châu Châu không ổn rồi, bà lại dùng đến thuật chúc do đến thu hồn, chẳng ngờ Châu Châu đã khỏe lại thật. Sau đó cũng vẫn mời thầy thuốc đến chữa bệnh như trước đây, dần dà Châu Châu đã trở thành dáng vẻ như hiện tại.
Trương thị hỏi như thế khiến cho Lâm phu nhân nhất thời không thể đáp lời được, cũng chẳng biết rốt cuộc là thầy thuốc nổi tiếng nào đã chữa được bệnh cho Châu Châu.
Lâm phu nhân suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời:
Chỉ là mấy thầy thuốc nổi tiếng trong kinh thành thôi, nếu cháu không ngại thì thử cả đi. Đôi lúc chưa chắc đã là do thuốc của vị thầy thuốc nào đó hay, có khi bài thuốc đó vừa hợp nên nó có tác dụng tốt. Những thầy thuốc này bọn ta đều đã thăm khám từ những ngày đầu, cũng không hề mời vị danh y nào khác đến...

Nhìn Thôi Vị cuống cuồng chân tay gỡ dây diều ra, Cố Minh Châu ngẩng đầu reo lên:
Nhị ca ca, con diều, con diều sắp rơi xuống rồi!


Rơi xuống mất rồi, rơi xuống mất rồi.

Giọng nói lảnh lót liên tục vang vọng vào lỗ tai, vẻ cáu kỉnh thoáng qua trên gương mặt Thôi Vị nhưng hắn vẫn kiên nhẫn. Chẳng phải bệnh của Châu Châu đã có chuyển biến tốt rồi ư? Xem ra hôm nay vẫn như vậy, thậm chí giống như thể còn ngu ngốc hơn. Chẳng làm cái gì ra hồn cả, chỉ biết phá rối. Cho dù là đứa trẻ ba tuổi thì cũng đang bị trách phạt. Tuy nhiên cô mắc bệnh ngớ ngẩn, ai lại tính toán với cô bao giờ.
Thôi Vị híp mắt, cô gái thấy hắn dừng lại, sự thích thú trên gương mặt đã giảm đi dần. Cô nàng vay lên chạy đến bên cạnh hắn, hiển nhiên là muốn tự thả diều. Để Châu Châu chạy tới chạy lui trong vườn, nhỡ không cẩn thận bị ngã thì là do hắn không chăm sóc cô chu đáo rồi.
Thôi Vị vội vã khuyên ngăn cô với một giọng dịu dàng:
Châu Châu đừng chạy, nhị ca ca sẽ cho diều bay lên cao hơn.

Lúc này Cố Minh Châu mới ngừng bước chân.
Thôi Vị kéo dây diều lên lần nữa, chiếc diều giấy lại bay lên cao.

Nhị ca ca đừng động đậy, để muội tới cầm cho.

Cô gái chạy vụt tới trước mặt hắn, đưa tay ra cướp lấy sợi dây diều trong tay hắn, không biết làm thế nào mà sợi dây thừng lại mắc vào cúc áo của hắn. Cố Minh Châu thấy không kéo ra được nên càng nóng
Chẳng lẽ Trinh ca nhi phải thả Lâm Tự Chân đi mới là đúng ư? Làm như vậy thì cả tộc Thôi thị sẽ trở thành bè lũ phản loạn, làm sao có thể cấu kết với giặc phản bội đất nước được?
Tôi tớ bưng tách trà mới lên, Trương thị nhìn Lâm phu nhân:
Di mẫu, hay là chúng ta cũng ra vườn xem nhị thúc và Châu Châu thả diều đi.

Hôm nay thời tiết không tệ, Lâm phu nhân cũng muốn đi dạo.
lòng hơn, cô lôi kéo lung tung khiến cho sợi dây thừng càng siết càng chặt.

Châu Châu đừng vội!
Thôi Vị vừa ngăn cản vừa khuyên nhủ:
Để ta thảo, để ta tháo!

Chẳng biết vì sao mà sợi dây thừng bị quấn chặt ấy giống như đang chống đối hắn, Thôi Vị kéo sợi dây thừng xuống một chút nhưng Châu Châu lại động tay vào làm một đầu bên kia bị mắc vào trong phát quan của hắn.
Nói xong những lời ấy, Lâm phu nhân lại tiếp tục:
Tiếp nữa là mời chúc do, cách này là đến lúc không còn đường nào nữa mới dùng tới.

Sau khi nghe thấy thế, dường như Trương thị đã thoải mái hơn nhiều:
Cảm ơn di mẫu, ngày mai cháu sẽ cho người mời từng thầy thuốc một về nhà, hy vọng thái phu nhân sớm ngày khỏe lại.

Lâm phu nhân âm thầm thở dài, bệnh của trưởng tỷ là do chính con người bà ấy, nào phải mời mấy vị thầy thuốc tới là có thể giải quyết được. Trinh ca nhi giết chết cậu ruột, đây là nút thắt trong lòng mà trưởng tỷ không bao giờ cởi bỏ được. Trưởng tỷ cũng rất kì lạ, bà ấy không chịu suy nghĩ xem, nếu không phải do Lâm Tự Chân bắt trói bà ấy đi để uy hiếp người khác thì Trinh ca nhi đầu phải làm như thế?
Hắn chạy xa rồi, giọng nói lảnh lót của cô thiếu nữ lại vang lên:

Quay lại... Quay lại.


Không được, không được, đừng hạ thấp xuống nữa, chạy nhanh lên!

Thôi Vị nhìn chiếc diều bay cao vút giữa bầu trời, cô thiếu nữ đứng bên cạnh hòn đá Thọ Sơn mặc bộ váy màu hồng cánh sen, khoác áo choàng màu vàng nhạt, vừa cười vừa nhảy chỉ huy hắn chạy tới chạy lui.
() Đá Thọ Sơn là loại đá thường được dùng để chạm khắc và làm con dấu, là báu vật, một trong
Tứ đại ẩn chương thạch
(bốn loại đá dùng làm con dấu) truyền thống của Trung Quốc.

Nhị ca ca, huynh chạy xa tí nữa đi...

Lâm phu nhân đáp:
Vậy thì đi thôi.

Dương ma ma tiến lên đỡ lấy Lâm phu nhân, Trương thì cũng đi theo săn sóc, đoàn người đi về phía vườn hoa.
Cố Minh Châu nhìn Thôi Vị đang bận rộn trong vườn. Chiếc diều giấy được thả bay rất cao, hình như Thôi Vị cũng rất kiên nhẫn, cứ cầm dây diều chạy tới chạy lui trước mặt cô, cô phối hợp vỗ tay hét lớn:
Cao nữa, cao thêm nữa!


Cao nữa... Cao nữa đi.

Nếu không phải Thôi Vị ở trong quân ngũ quanh năm thì bây giờ đã đuổi sức từ lâu rồi, tuy nhiên khoảng thời gian này gầy gò đi nhiều khiến hắn cũng bắt đầu thở hồng hộc.
Cố Minh Châu nhìn Thôi Vị, trên gương mặt nhã nhặn lịch sự là một nụ cười rung động lòng người, nhìn thấy Thôi Vị dừng lại, cô lập tức nói:
Nhị ca ca, chạy đi, chạy tiếp đi!

Thôi Vị nghĩ như thể song gương mặt lại không dám lộ ra bất cứ biểu cảm sốt ruột nào, vẫn mỉm cười nhìn Cố Minh Châu:
Được rồi, rơi xuống thì nhị ca ca sẽ thả nó bay lên lại, chỉ cần Châu Châu vui là được.


Cố Minh Châu ngắm nụ cười trên mặt Thôi Vị, nụ cười tràn ngập vẻ nịnh nọt giống như cho dù thế nào thì hắn cũng sẽ làm cô vui vậy, dường như cô biết trong lòng hắn đang toan tính điều gì rồi.

Cô từng nghe người hầu trong nhà bảo, Lâm thải phu nhân từng muốn hại nhà Thôi, Cố kết thành thông gia. Lúc Cố Minh Châu còn nhỏ, Lâm thái phu nhân thường xuyên đưa Thôi Vị đến đây, khi ấy Lâm thái phu nhân hy vọng bệnh tình của Cố Minh Châu có chuyển biến tốt lên để cho Cố Minh Châu kết duyên với Thôi Vị. Nào ngờ bệnh của Cố Minh Châu lại ngày càng sa sút, bấy giờ Lâm thái phu nhân mới thôi ý nghĩ đó.

Bây giờ Lâm Tự Chân xảy ra chuyện, Lâm thải phu nhân không còn nhà mẹ chống lưng, cha vạch trần vụ án ngựa chiến, nhà họ Cổ dân có cơ hội ngẩng đầu lên nên Thôi Vị lại bắt đầu tiếp cận cô, hòng mong rước cô về nhà họ Thi để mặc cho hắn sắp đặt. Thôi Vị mượn danh nghĩa là nữ tể để nằm trọn phủ Hoài Viện hầu trong lòng bàn tay ư? Toan tính khéo thật đấy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.