Chương 244: Đợi cô ấy


Trong lòng đã tính toán xong xuôi, nào ngờ vừa hít sâu một hơi, mới hết được nửa chừng đã nghe một giống nội thánh thót vang lên.
<8br>
Nhị ca ca... không biết thả diều... Dây của diều... ngáng chân làm muội bị ngã, nước trà cũng đổ rồi... Hu hu hu...


Thôi 3Vị suýt ho thành tiếng, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô thiếu nữ lồm cồm bò dậy từ dưới đất, gương mặt dính đầy nước mắt, muốn có bao nhiêu9 thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.

Thôi Vị ngây người, Châu Châu lén ngã từ lúc nào thế? Sao hẳn không nhìn thấy? Làm thế cử6 như là hắn không chăm sóc cho Châu Châu vậy. Lâm phu nhân và đại tẩu vội vã bước tới, Cố Minh Châu như con thỏ bị kinh sợ, lập tức nh5ảy đến bên cạnh Lâm phu nhân, uất ức dựa vào bả vai bà òa khóc. Tiếng khóc của Cố Minh Châu vang vọng khắp cả vườn.
Bảo Đồng tiến lên hầu hạ Cố Minh Châu rời đi, Trương thị nói:
Vốn dĩ muốn giúp cho di mẫu vui vẻ, chẳng ngờ lại thành thêm phiền.


Đừng nói như vậy.
Lâm phu nhân trả lời:
Đi thôi, chúng ta về hoa đình nói chuyện, Hầu gia cũng đã về, lâu lắm mọi người không tụ họp cùng ăn một bữa cơm rồi.

Trương thi hành lễ với Lâm phu nhân lần nữa rồi theo bà quay trở lại hoa đình.
Lâm phu nhân dặn dò ma ma quản sự:
Mau chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ cho Thổi nhị gia, thời tiết lạnh lẽo thế này, nước giội ướt đẫm vạt áo cả rồi, nếu chậm trễ thì sẽ bị bệnh đấy.

Thôi Vị gạt lá trà dính trên mặt và trên vạt áo xuống, Lâm phu nhân lập tức tiến lên.

Vị ca nhi có bị thương ở đâu không?

Thôi Vị không tiện ở lại thêm lâu, đành phải khom người hành lễ với Lâm phu nhân, trước khi đi hắn thầm liếc Trương thị một cái, Trương thị đang cúi đầu kiểm tra xem Châu Châu có bị thương hay không.
Sau khi lo liệu cho Thôi Vị xong, Lâm phu nhân mới nhìn tới con gái:
Châu Châu bị đau chỗ nào thì nói cho mẹ biết.

Cố Minh Châu lắc đầu:
Mẹ không cần lo lắng, đã hết đau rồi.

Khi nãy Lâm phu nhân nhìn thấy rất rõ, Vị ca nhi luôn im lặng không nói gì, có lẽ là bị Châu Châu chọc tức rồi.
Thôi Vị khom người hành lễ:
Tất cả là do cháu không tốt, không chăm sóc chu đáo cho Châu Châu. Cháu không sao cả, Châu Châu có bị thương không?

Cố Minh Châu ôm lấy cánh tay, đôi mắt ửng đỏ, hình như là bị thương thật rồi. Lâm phu nhân đau lòng không thôi nhưng cũng không thể chỉ để ý đến mỗi con mình được:
Châu Châu có ta chăm sóc rồi, cháu mau theo quản gia đi thay đồ đi.

Thay chiếc áo ngoài sạch sẽ vào, Thôi Vị nở một nụ cười khiêm tốn với ma ma quản sự
Cảm ơn.
Thôi Vị và Trương thị ăn xong cơm rồi mới rời khỏi phủ Hoài Viễn hầu. Trương Đồng canh giữ bên ngoài phủ Hoài Viễn hầu bẩm báo tin tức lại với Ngụy Nguyên Kham.

Không biết Thôi Vị tới làm gì mà lúc ra về đã thay một bộ quần áo khác, sau đó cùng Định Ninh hầu phu nhân quay về nhà họ Thôi.

Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu lên:
Thay một bộ quần áo mới?

Trong phòng khách, Thôi Vị nghiêm mặt nhìn chiếc cúc áo trên áo khoác ngoài. Làm sao dây diều lại mắc vào một cách trùng hợp như thế chứ? Vốn dĩ muốn để cho di mẫu nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ êm ấm, chẳng ngờ lại thành ra thế này. Đứng trước mặt người hầu nhà họ Cố, Thôi Vị im lặng bất động. Có lẽ việc tốt cần phải tốn nhiều công sức, phải thêm vài lần như vậy nữa thì mới bảo mẹ mở lời với di mẫu được.
Nhớ đến dáng vẻ khi nãy của Châu Châu, Thôi Vị vẫn cau mày. Chẳng phải bệnh tình của Châu Châu đã khỏe lên nhiều rồi sao? Trên đường từ phủ Thái Nguyên về kinh thành, Châu Châu còn giúp đỡ chữa trị cho các binh lính bị thương và chăm sóc di mẫu. Người ngoài đều biết rõ bệnh ngớ ngẩn của Cổ đại tiểu thư đã có chuyển biến tốt, tại sao hôm nay lại thành ra thế này?
Ban nãy hắn đã quan sát tỉ mỉ, trông Châu Châu chẳng hề có bất cứ thay đổi nào so với mấy năm trước. Tuy nhiên, đúng là khi ở phủ Thái Nguyên, chuyện xảy ra với di mẫu và Châu Châu có nhiều điểm khiến người ta không hiểu nổi, đặc biệt là lần mẹ ở điền trang, xem ra hắn vẫn cần phải kiên nhẫn hơn.
Nhìn dáng vẻ kiên cường của con gái, Lâm phu nhân thấy hơi chua xót trong lòng. Có lẽ Châu Châu sợ bà lo lắng, đúng là một đứa trẻ ngoan. Khi nãy đúng lúc Châu Chấu ngã, Bảo Đồng tiến lên chặn mất tầm nhìn của bà nên bà không thể nhìn được quá rõ ràng.
Bảo Đồng bước đến nói:
Nô tỳ đưa tiểu thư về phòng thay quần áo, nếu tiểu thư không khỏe chỗ nào thì nô tỳ sẽ bẩm báo lại cho phu nhân.

Thế này là ổn thỏa nhất, Lâm phu nhân đáp:
Mau đi đi!

Lâm phu nhân nhẹ giọng an ủi:
Hắt đầy nước vào người nhị ca ca con rồi, sao con còn ngã rồi khóc nữa hả? Cái con bé này...

Bảo Đồng vội đỡ lời:
Tiểu thư có lòng tốt, người không thấy tiểu thư ngã rồi vẫn còn nắm chặt lấy tách trà sao? Sau khi về kinh tiểu thư chưa bao giờ vấp ngã, đây là lần đầu tiên...

Cố Minh Châu âm thầm khen ngợi Bảo Đồng, câu nói của Bảo Đồng giống như có ý bảo Thôi Vị là sao chổi xui xẻo vậy.
Trương Đồng gật đầu. Kể từ sau khi từ phủ Thái Nguyên về, Tam gia đã từng căn dặn bọn họ không được đến gần nhà họ Cố quả, là bảo vệ Cổ đại tiểu thư hay là giám sát cô ấy, phải phân biệt rõ hai chuyện này.

Hắn ta cho thuộc hạ canh chừng nhà họ Cố từ một nơi cách đó không xa, nhà họ Cố có động tĩnh gì họ mới có thể quay về bẩm báo, lúc bình thường không được phép lại gần nghe ngóng tin tức. Vì vậy có một số chuyện cũng chỉ có thể nhìn từ bề ngoài, không thể biết rõ tình hình bên trong.

Trương Đồng đáp:
Nhưng mà sau khi Thôi nhị gia đi, có một con diều giấy bay lên từ phủ Hoài Viễn hầu.


Sơ cứu đứng bên cạnh bỗng bừng tỉnh, xem ra ai cũng nhiều mánh khóe hơn Tam gia. Sao Tam gia lại không biết cách lấy lòng Cổ đại tiểu thư như thế chứ? Phí biết bao nhiêu công sức mà chỉ được nhận lại một cây kẹo đường, cây kẹo đường đó đã chảy thành một đống từ lâu rồi.

Ngụy Nguyên Kham xua tay, hoàn toàn không để ý đến:
Đi đi!


Hắn không hề bận tâm về chuyện này, Thôi Vị không thể kiếm được chút lợi ích nào từ tay Châu Châu đâu. Cho dù là Như Quân hay Châu Châu thì cũng chỉ đề phòng, đối phó với Thôi Vị mà thôi. Ngụy Nguyên Kham tiếp lời:
Đến nhà họ Trình xem xem rốt cuộc bên đó thế nào rồi. Cho dù nhà họ Trình không chịu cho nha môn khiêng thi thể của Viên thị đến nghĩa trang thì cũng phải đợi ngỗ tác kiểm tra thi thể xong rồi mới tiến hành tẩm liệm được.


() Tương đương với pháp y ngày nay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.