Chương 247: Làm loạn lên
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1571 chữ
- 2022-02-04 05:24:13
Trình Dực nhìn hai đứa em cùng cha khác mẹ của mình. Hắn đã nhìn chúng trưởng thành, hồi nhỏ chúng không hiểu gì, vẫn chạy8 theo hắn gọi đại ca. Nhưng khi dần lớn lên, bề ngoài thì lễ phép với hắn nhưng thực chất giữa họ đã có ngăn cách và đề p3hòng rồi. Vì thế nên khi Viên thị chết, chúng mới đổ hết tội lỗi lên đầu hắn, mới đến làm loạn phủ công chúa.
Trì9nh Dực nhìn Trình nhị gia:
Nghe nói nhị để sắp kết thân với nhà họ Mục ở Lâm Giang. Mới hôn sự này vẫn chưa bàn xong nhỉ6?
Trình tam gia nhìn Trình Dực:
Được đại ca nhắc nhở, đệ nhớ ra rồi. Hôm kia mẹ còn nói với đệ rằng muốn mời Thi tiên sinh đến, bảo để chuẩn bị một chút. Thị tiên sinh không tùy tiện nhận học sinh, bà ấy sẽ đưa đệ đến nhà thăm thầy, đến lúc ấy chắc chắn Thị tiên sinh sẽ hỏi bài vở của đệ. Bà còn bảo đệ không cần phải lo. Bà tự có cách thoát thân khỏi vụ án này. Lúc ấy trông mẹ không hề có ý định tự tử. Hôn sự của nhị ca cũng vậy. Mẹ đến phủ Lâm Giang mấy lần, chuẩn bị nhiều năm đến vậy, dù sợ nhà họ Mục đổi ý vì vụ án này, bà cũng cho người đi hỏi thăm, hỏi được mới rõ ra e rằng giờ tin tức về vụ án kia vẫn chưa lan đến phủ Lâm Giang.
Trình Dực lại nói tiếp:
Của hồi môn khi mẹ các người gả đến nhà họ Trình, đất đai tích lũy mấy năm nay có bao nhiêu, các ngươi có rõ không? Dù trước đó không dặn dò gì thì sau khi qua đời cũng không bảo ma ma quản sự đến nói cho các ngươi biết à? Năm đó trước khi mẹ ta đi Sơn Tây còn lén lút đưa ba điền trang cho người hầu trung thành, dặn người ấy chăm sóc cho ta.
Ngươi tưởng mẹ người chết vì ta sao?
Trình Dực buông Trình nhị gia ra:
Ngươi nghĩ kĩ lại xem. Chuyện người gặp hiện giờ có khác gì chuyện ta gặp năm xưa không?
Trình nhị gia nói:
Ngươi còn ngụy biện nữa?
Rồi gã lại sắp đến muốn đánh Trình Dực lần nữa.
Trình nhị gia nhớ đến một người:
Quể di nương. Mẫu thân quỳ hai đêm trong từ đường nên chân không thoải mái, từng bảo Quể di nương đến bóp chân.
Quế di nương không đơn giản. Trước đây bà ta là đại nha hoàn bên cạnh cha, còn có một đứa con thứ. Tuy không còn trẻ nữa nhưng mỗi tháng cha đều sẽ đến phòng của Quế di nương ngủ lại vài ngày.
Trình Dực nói đến đây liền cong môi:
Có điều sau này đừng có hộ chém hộ giết, đòi bảo thủ thay mẹ trước mặt ta nữa, làm thế chỉ tổ tự chuốc lấy nhục mà thôi!
Trình Dực nói xong liền bỏ đi.
Trong phòng Viên thị, Tưởng cô nương giẫm lên ghế con, tay nắm lấy dải lụa trước mắt, chỉ cần hơi kiễng chân lên là cô có thể trồng cổ vào trong dải lụa.
Cô nương, cô cẩn thận một chút.
Liễu Tô lo lắng nhìn Cổ đại tiểu thư đang đứng trên ghế con, chỉ sợ xảy ra sơ suất.
Nghe đến đây, gân xanh trên trán Trình nhị gia nổi lên, hận không thể lập tức bóp cổ Trình Dực. Mẹ đi như vậy, hôn sự của gã và Mục tiểu thư không thành rồi.
Trình Dực nói:
Mẹ ngươi có dặn dò người chuyện nhà họ Mục nên xử lý thế nào mới tốt không? Dù bà ta có muốn bảo vệ mặt mũi, lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình đi chăng nữa thì cũng phải dặn dò ngươi sau này phải làm thế nào để thuyết phục nhà họ Mục đồng ý mối hôn sự này chứ. Mẹ ngươi vẫn luôn thương người, lúc nào cũng nghĩ cho ngươi, chuyện lớn thế này sao bà ta có thể không tiết lộ tin tức gì cho người biết được?
Trình tam gia nhíu mày:
Nha hoàn bên cạnh Quể di nương là Diên nhi. Trước đây cô ta được mẹ mua từ tay kẻ buôn người. Mẹ cũng được coi như là có ơn với Diên nhi. Đệ đi gọi Diên nhi đến hỏi chuyện.
Hai huynh đệ vừa nói vừa vào nội trạch. Họ vừa đi, Sơ Cửu liền đi ra từ hòn đá giá sơn sau hàng lang.
Nhìn bóng lưng Trình Dực, Trình nhị gia siết chặt nắm đấm.
Trình tam gia nói:
Nhị ca, giờ chúng ta làm gì đây? Có cần điều tra rõ ràng vụ án này như đại ca nói không?
Nghĩ đến mẹ luôn thương yêu, bảo vệ họ, y cũng muốn làm cho ra ngô ra khoai, tuy rằng kết quả cuối cùng điều tra ra được có lẽ là thứ mà y không muốn nhìn thấy. Trình nhị gia do dự trong chốc lát, có điều rất nhanh sau đó gã đã hiểu. Dù không giúp Trình Dực và quan phủ, họ cũng nên âm thầm hỏi cho rõ ràng, ít nhất là phải lấy được chứng cứ có lợi đã.
Trình nhị gia nghe đến đây thì ngẩn người:
Ý ngươi là gì?
Trình Dực nhìn Trình tam gia:
Tam đệ học hành không tệ, tiên sinh trong nhà có bao nhiêu bản lĩnh ta biết rõ. Mẹ ngươi đã mời gia sư mới đến chưa? Muốn vào Quốc Tử Giám học, dựa vào mặt mũi của nhà họ Trình chưa chắc đã được. Trước đây mẹ ngươi còn định nhờ ta đi xin Tế tửu của Quốc Tử Giám giúp đỡ đấy. Lúc ấy ta cũng đồng ý sẽ nói giúp người đôi câu, nhưng nay mẹ ta trở về rồi, Lưu cung nhân - thiếp thất của Tể tửu Quốc Tử Giám là di mẫu của ta. Lưu cung nhân tất nhiên sẽ nghiêng về phía mẹ ta, vậy nên không thể nhờ vả Tế tửu Quốc Tử Giám nữa rồi. Mẹ ngươi muốn nghĩ cách mời một gia sư tốt cho ngươi để người học hành tiến bộ mới có thể đường đường chính chính vào Quốc Tử Giám, chuyện này mẹ ngươi đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
Nhị ca!
Trình tam gia lập tức đến ngăn cản:
Nhị ca đừng manh động! Mẹ mới mất, chúng ta cũng có rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ, cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Trình nhị gia trợn tròn mắt:
Còn có gì mà phải suy nghĩ?
Nghe đến đây, cuối cùng Trình nhị gia không nhịn nổi nữa, bước nhanh đến định ra tay với Trình Dực nhưng nhanh chóng bị Trình Dực ép vào trong góc tường.
Trình nhị gia bất ngờ, không ngờ công phu quyền cước của Trình Dực lại tiến bộ nhiều đến vậy.
Hai huynh đệ Trình nhị gia và Trình tam gia ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên là không hề biết chuyện này.
Hành lang phút chốc lặng đi.
Lửa giận trong lòng gã dâng lên. Mẹ mới mất, Trình Dực đã đến cười nhạo gã rồi.
Trình Dực không để ý đ5ến dáng vẻ sắp nổ tung của Trình nhị gia, nói tiếp:
Hai đời nhà họ Mục đảm nhận chức Chỉ huy sử. Muốn tác thành mối hôn sự này chỉ e không dễ. Mẹ ngươi mời bà mai đến nhà, cũng bắt đầu bàn riêng chuyện sinh lễ rồi, chuyện mừng sắp đến, vậy mà...
Điều tra.
Trình nhị gia nói:
Bắt đầu điều tra từ những người ra vào sân viên của mẹ.
Trình tam gia gật đầu:
Tuy phủ nha đã hỏi chuyện tất cả người hầu hầu hạ mẹ, có lẽ ngoài họ ra còn có người từng đi gặp mẹ nữa.
Trình nhị gia nói:
Ngươi làm gì vậy?
Trình Dực nhàn nhạt trả lời:
Đòi giấy tờ chỗ lão phu nhân để mẹ ta sớm thoát khỏi nhà họ Trình. Đương nhiên của hồi môn mẹ ta để lại nhà họ Trình cũng không được thiểu một đồng. Mẹ ta suýt đã mất mạng, không thể cho người khác hưởng lợi được.
Một hồi lâu sau, Trình nhị gia mới nhả ra vài chữ từ kẻ rằng:
Ngươi nói mẹ không tự sát mà là bị người ta hãm hại?
Ta nói không có tác dụng.
Trình Dực nói:
Các ngươi cũng sẽ không tin. Có điều nhân lúc nha môn đang điều tra ở đây, các ngươi cũng có thể âm thầm đi hỏi chân tướng sự việc. Không giống ta, lớn rồi mới biết được chân tướng năm ấy mẹ rơi xuống sông. Trừ phi các ngươi không muốn hỏi rõ ràng.
Sao?
Trình Dực cười lạnh:
Bất ngờ không? Mẹ ngươi không còn nữa, nếu ngươi muốn báo thù cho bà ta thì cũng sẽ giống như ta...
Đúng thế!
Trình nhị gia hung ác nói:
Hoặc là bây giờ ngươi giết chết ta! Nếu không sau này có cơ hội, chắc chắn ta sẽ giết chết người...
Ngụy Nguyên Kham cũng nhíu mày, trước mắt hiện ra đôi chân đung đưa qua lại trên bờ tường.
Áng áng rồi xuống đi!
Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.