Chương 248: Ma quỷ lộng hành
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1309 chữ
- 2022-02-04 05:24:36
Chỉ tiếc cho Viên thị. Trình đại lão gia nhớ đến Viễn thị bình thường săn sóc chu đáo thì hơi lạnh lòng. Ông ta chuẩn bị8 nổi giận sai người đổi lò sưởi thì nghe thấy ngoài sân vang lên một tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là nha sai đang t3ra tấn nghi phạm rồi.
Phu nhân cho chúng tiểu nhân đi nghỉ trước, chỉ có Huệ Hương hầu hạ phu nhân. Huệ Hương 9là đại nha hoàn bên cạnh phu nhân, lại theo phu nhân từ nhà mẹ đẻ sang, ngày thường cũng là người mà phu nhân tin tưởng6 nhất. Lúc chúng tiểu nhân đi, Huệ Hương đang ở trong phòng nói chuyện với phu nhân.
Ngươi có còn coi phụ tử luân thường ra cái gì không?
Trình đại lão gia hung ác nhìn Trình Dực:
Đến khi trời sáng, ta sẽ dâng tấu thư lên Thánh thượng, đuổi cái đồ bất hiếu như người ra khỏi nhà họ Trình!
Trình Dực yên lặng ngồi xuống và nói:
Con đợi cha.
Ánh mắt Trình nhị gia thay đổi:
Trong nhà có người nhìn thấy. Cha gặp Huệ Hương ở thư phòng nhỏ trong viện Tây. Sau khi mẹ tự vẫn thì cũng là Huệ Hương gọi cha đến.
Ánh mắt Trình đại lão gia né tránh:
Giờ nha môn đang điều tra, có một số chuyện để sau này hẵng nói.
Cả người Huệ Hương lạnh ngắt, thời gian chờ đợi là gian nan nhất, không biết lúc nào sẽ đến lượt cô ta.
Quế di nương quỳ trong linh đường đốt từng tờ tiền giấy, những di nương khác ngồi ở xung quanh, người thì khóc, người thì thắp nhang, đốt tiền giấy.
Quế di nương phất phất tay tỏ ý bảo Diên Nhi lui xuống. Ngay lúc Diên Nhi đang định ra khỏi phòng thì đột nhiên Quể di nương ngẩng đầu:
Ngươi phải biết rõ, bây giờ đồng người nhiều rắc rối, đừng có nói lung tung với người khác đây.
Diên Nhi cúi thấp đầu:
Di nương yên tâm đi ạ, nô tỳ đã biết.
Nha môn đến điều tra, tạm thời không thể cho Viên phu nhân nhập quan nhưng tang lễ vẫn phải tiếp tục. Là đại di nương, Quế thì cũng phải giúp đỡ lão phu nhân và các phu nhân khác làm những việc này.
Quể di nương, người sang phòng ngách nghỉ ngơi một lát đi.
Ma ma quản sự tiến lên nói:
Đêm còn dài, mọi người thay phiên nhau trong là được.
Trình nhị gia nhìn sân viên của Viện thị. Huệ Hương đang bị giam ở trong sương phòng, đang bị nha môn thẩm vấn:
Cha không chịu nói thì con sẽ đi hỏi Huệ Hương.
Trình đại lão gia nghe đến đây thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn:
Đứng lại! Có phải kẻ nào nói gì không? Con đừng nghe người khác xúi giục. Con luôn là người của nhà họ Trình, chúng ta là cha con, chuyện nhà thì có thể đóng cửa báo nhau, đừng để người ngoài chê cười.
Âm thanh ngoài sân truyền vào trong phòng, Huệ Hương đang quỳ dưới đất run như cầy sấy. Cô ta ngẩng đầu nhìn Ngụy đại nhân đang ngồi trên ghế chủ vị. Ngụy đại nhân bưng chén trà không nói gì, cũng không nhìn cô ta nhưng lại khiến cô ta không rét mà run.
Tiết lão thông phán nhìn Phùng An Bình, Phùng An Bình lập tức xách một tên đầy tớ vào trong phòng rồi bắt hắn quỳ xuống, Tiết lão thông phán bắt đầu thẩm vấn.
Giọng nói của hạ nhân càng lúc càng nhỏ, Trình đại lão gia đứng dậy muốn qua đó để nghe rõ hơn thì lập tức cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm ông ta trong bóng tối. Ông ta ngoảnh đầu lại nhìn thì phát hiện ra Trình nhị gia đang đứng ngay sau lưng mình.
Trình đại lão gia giật mình, đanh mặt nhìn hắn ta và nói:
Con đến đây làm gì?
Thực sự là vậy, nô tỳ kh5ông dám gian dối nửa lời!
Trình đại lão gia nhíu mày. Không ngờ nhà họ Ngụy lại dám lạm dụng tư hình. Sao bọn họ dám làm thế chứ? Chẳng phải cái nhà đó chỉ là một ngoại thích lụn bại sao? Thế này đúng là quá coi trời bằng vung!
Quế di nương không truy hỏi đến cùng, bà dặn dò:
Những lúc thế này thì phải cẩn thận, đừng gây thêm rắc rối nữa.
Diên Nhi đáp một tiếng:
Di nương nghỉ ngơi trước đi, nô tỳ trông coi.
Loạn rồi!
Ông ta đá cái ghế trước mặt:
Đây là nhà họ Trình, ta mới là chủ cái nhà này! Các ngươi muốn làm gì?
Trên mặt Trình Dực thoáng lộ vẻ mệt mỏi:
Làm cha hiền con hiếu thảo nhiều năm như vậy quả thật là hơi mệt, giờ con chỉ xin được biết sự thật thôi.
Trình nhị gia suy nghĩ trong chốc lát rồi nói tiếp:
Buổi trưa cha có gặp Huệ Hương, Huệ Hương có nói với cha chuyện gì không?
Trình đại lão gia nhíu mày, cảnh giác nhìn xung quanh:
Ai nói với con là ta gặp Huệ Hương? Đừng có nói năng lung tung ở đây!
Diện Nhi mím môi, Quể di nương thầy góc áo Diên Nhi rách một mảng thì hỏi:
Ngươi vừa đi đầu vậy?
Diên Nhi cúi thấp đầu:
Nô tỳ... không đi đâu cá, không biết nó rách... từ bao giờ ạ.
Trình nhị gia đến trước mặt Trình đại lão gia, hành lễ:
Cha có biết nha môn đã có kết quả chưa hay không? Liệu có thể bắt được hung thủ hãm hại mẹ không?
Con nói gì vậy? Mẹ con tự vẫn thì làm gì có hung thủ nào? Nếu muốn bảo là hãm hại thì cũng là đại ca con và Triệu thị, nếu không có họ thì sao mẹ con lại nghĩ quẩn được?
Diên Nhi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh lửa trong linh đường thì vô thức ngẩn người. Đang lúc cô ta ngơ ngác thì một quản sự đến bên cạnh nói với cô ta:
Mau đến nhà kho lấy nhang đèn, tiền giấy lên đây. Nhang đèn và tiền giấy trong linh đường không hiểu sao không thể cháy được, không thể để nhang đèn tắt đầu.
Sao tiền giấy trong linh đường không chảy được? Diên Nhi mím môi:
Ban nãy vẫn còn đốt được mà.
Diên Nhi khóc đến sưng cả mắt lập tức tiến lên đỡ Quể di nương dậy, chủ tớ hai người đi vào phòng ngách trong viện. Lúc này nhà bếp mang cháo ngô và một ít dưa muối đến, Diên Nhi đặt đồ ăn lên chiếc bàn thấp:
Di nương ăn một miếng đi
Quể di nương lắc đầu:
Để đấy đi, giờ ta nuốt không trôi.
Vậy con không phải là con của cha ư? Chẳng phải con cũng mang họ Trình sao? Chúng con chỉ có một cha nhưng cha lại có những đứa con khác. Năm ấy mẹ con mất tích ở Sơn Tây, cha lập tức cưới vợ kế. Nay vợ kể chết rồi, cha còn có thể cưới thêm vợ mới, đến lúc ấy sẽ còn sinh thêm con, cha nói xem có đúng không?
Trình đại lão gia quay đầu lại thì nhìn thấy Trình Dực, trên mặt Trình Dực không hề có biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Mắt Trình nhị gia càng đỏ hơn:
Cha có chuyện gì giấu con đúng không?
Trình đại lão gia lập tức trở nên giận dữ
Con làm sao vậy? Mất trí rồi à? Giờ nhà đang loạn hết cả lên mà con còn ở đây sinh sự, mau về phòng đi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.