Chương 251: Loại cặn bã buộc phải chết


Nghe đến đây, Cố Minh Châu chợt nhớ ra, Đại Ninh Đô Ti là đất thuộc quyền của Lương vương năm đó.

Quể di nương nói tiếp:
Ta đứng bên ngoài 8nghe lén, không dám tiến lại quá gần, chỉ thấp thoáng trông thấy bóng dáng người kia, nom có vẻ rất ngôi khô. Người đó nói trên chiến trường từng c3hịu ân huệ của đại lão gia, nếu không nhờ đại lão gia xin tha giúp, hắn đã bị Triệu lão tướng quân xử theo quan pháp, đầu còn có ngày hôm nay. Do đ9ó hắn sẽ đi Sơn Tây giúp đại lão gia làm việc này, không những trả được ân tình cho đại lão gia mà còn báo thù nhà họ Triệu vì bản thân. Đợi đến kh6i mọi việc thành công, hắn sẽ lập tức trở về Đại Ninh.



Lần này hắn tới kinh gặp đại lão gia, dọc đường luôn che giấu mặt mũi và thân phận5, không một ai biết được. Thế nên kể cả có người nghi ngờ đại lão gia thì cũng không điều tra được bất cứ điều gì bên phía đại lão gia, chỉ mong sau chuyện lần này, đại lão gia thoát khỏi nhà họ Triệu, đường quan rộng mở.

Trình Dực chỉ muốn đến Đại Ninh ngay lập tức để tìm manh mối, bắt tên hung đồ đã hại mẹ hắn. Đến lúc đó, cha đừng hòng trốn tội nữa.
Tiết lão thông phán nhìn Quể di nương:
Bà nói mấy hôm nay Viên phu nhân bảo bà đến bóp chân là muốn hỏi bà chuyện này à?

Quể di nương gật đầu:
Phải, sau khi chuyện viên phu nhân hại Bành Lương bại lộ, Viện phu nhân sợ đại lão gia không chịu bảo vệ bà ấy, muốn đẩy tội danh lên đầu bà ấy nên đã cãi nhau với đại lão gia một
Quể di nương nhìn về phía Diên Nhi.
Diên Nhi cúi đầu nói:
Trước đó nô tỳ đã từng kể với Viện phu nhân rằng Quể di nương luôn đốt vàng mã vào ngày giỗ của Triệu phu nhân, thi thoảng còn giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nói mấy câu mê sảng, hình như biết được nội tình gì đó.

Diên Nhi nắm chặt khăn tay:
Mấy chuyện này là nô tỳ bẩm báo với phu nhân từ lúc nô tỳ mới hầu hạ di nương. Phu nhân cứu nô tỳ, sắp xếp cho nô tỳ ở bên cạnh di nương là muốn nô tỳ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của di nương. Ban đầu việc lớn việc nhỏ nô tỳ đều bẩm báo với phu nhân, dần dà nô tỳ cảm nhận được di nương đối xử với mình rất tốt nên chỉ chọn những chuyện không quan trọng để bẩm báo, khiển phu nhân bớt đề phòng di nương.

Lúc này, Trình nhị gia mới lên tiếng hỏi:
Hôm nay người đến thư phòng gặp cha đã nói những gì?
Huệ Hương đã mất hết hồn vía, hồi lâu sau mới run rẩy nói:
Không... không nói gì cả.

Trình Dực cười lạnh:
Nhân chứng ở ngay đây mà người còn không khai nhận? Đại lão gia ốc còn không mang nổi mình ốc, chẳng lẽ còn có thể bảo vệ cho một đứa nô tỳ như ngươi hay sao?

Huệ Hương không quỳ vững nữa, cứ thể ngã khuỵu xuống đất:
Tuy trong tay phu nhân không có chứng cứ nhưng bà ấy vẫn uy hiếp đại lão gia, nói sẽ khơi ra chuyện của Triệu phu nhân. Đại lão gia bèn gọi nô tỳ đến hỏi thăm, nô tỳ thành thật nói phu nhân vẫn chưa có chứng cứ, đại lão gia lại cảm thấy sớm muộn gì phu nhân cũng sẽ nắm được chứng cứ, phu nhân không đạt được mục đích thì sẽ không dừng lại.

ở ngoài sân, Trình đại lão gia loáng thoáng nghe được tiếng nói trong phòng, sức lực trên người như bị rút sạch, tay chân tức thì mềm nhũn.
Huệ Hương quỳ trên mặt đất cũng hoảng hốt phân bua:
Phu nhân treo cổ tự vẫn, ngỗ tác có thể khám nghiệm tử thi! Ta không biết gì hết, các người đừng đổ oan cho ta... Đúng... Lúc phu nhân tự vẫn ta ở bên ngoài... Nhưng ta chẳng làm gì hết, chẳng lẽ như vậy đã muốn định tội ta? Luật pháp Đại Chu không hề quy định nô tỳ không cứu giúp kịp thời thì phải xử như tội giết người. Vả lại Diên Nhi cũng nhìn thấy còn gì, ta có tội thì Diên Nhi cũng có tội!

Tiết lão thông phán nhìn Huệ Hương, vạch trần:
Trên mặt Viên phu nhân có bội phần nhưng lại lau đi phấn mắt, chính là muốn ra vẻ tiều tụy suy sụp. Bà ấy đã hẹn trước với người, bà ấy đá ghế thì người lập tức gào lên kêu cứu. Nhưng người lại không làm theo lời dặn mà cứ đứng trong viện trơ mắt nhìn bà ấy treo cổ chết.


Thế là đại lão gia nghĩ ra một kế, bảo... bảo nô tỳ giúp đỡ... sau khi xong việc... đại lão gia sẽ nâng đỡ nô tỳ lên làm di nương, không phải làm công việc hầu hạ người khác nữa. Nếu nô tỳ không chịu, lão gia sẽ nói với phu nhân rằng nô tỳ lén lút quyến rũ ông ấy, đến lúc đó phu nhân chắc chắn sẽ trừng phạt nô tỳ.


Ác nô!
Trình đại lão gia lập tức giãy giụa hét lên:
Rõ ràng là người tới mật báo mà lại nói là chủ ý của ta! Ta bảo người hại phu nhân lúc nào... Ta giết ngươi!

Hai tay Trình đại lão gia siết chặt cây gậy trên cổ, toan đứng dậy lại bị nha sai giẫm thẳng vào lưng ghì xuống.
Các ngươi đều đang hại ta. Ta... ta phải bẩm bảo với Hoàng thượng... Ta phải...


Song không ngờ lần này xảy ra chuyện, phu nhân lại dùng chuyện nô tỳ đã bẩm báo để uy hiếp di nương. Lúc phu nhân tự vẫn, vừa hay nô tỳ đến tiểu viện của phu nhân, định nói đỡ vài câu giúp di nương. Nhưng lúc đến viện, nô tỳ lại không biết nên mở lời thế nào nên cứ đứng lưỡng lự mãi trong góc. Lúc này mới nghe thấy tiếng động trong phòng, trông thấy Huệ Hương lén la lén lút đứng trong viện nhìn vào bên trong.

Quể di nương tiếp lời:
Sau khi Diên Nhi trở về trông nó rất khác thường, nó nói với ta phu nhân đã xảy ra chuyện. Ta vặn hỏi Diên Nhi mới biết đầu đuối những chuyện này, đoán chừng... đoán chừng một nô tỳ như Huệ Hương sẽ không dám làm chuyện như vậy. Ta... ta biết ngay... người tiếp theo rất có thể sẽ là ta.


Diên Nhi biết phu nhân tra hỏi ta chuyện Triệu phu nhân bị hại, tất nhiên đã bẩm báo cho lão gia. Ngay cả phu nhân mà lão gia cũng có thể đang tâm tiêu diệt, huống hồ gì là một nô tỳ như ta. Sau khi các đại nhân tới tra án, ta không yên lòng, muốn tới bẩm báo nhưng lại lo lắng cho tình hình sau này của tứ gia, cũng mong lão gia có thể tha cho mẹ con ta. Mãi đến lúc nãy Tào quản sự hạ độc ta, ta mới nghĩ thông. Dựa vào người khác sẽ chẳng ích gì, chẳng thà cứ quyết giành lấy một con đường sống cho tứ gia.

Huệ Hương bắt đầu run lẩy bẩy:
Chuyện này không liên quan đến ta, không phải ta...

Tiết lão thông phản hỏi ngược lại:
Viên phu nhân đuổi những người khác đi, chỉ giữ lại một mình người bên cạnh, không phải người thì là ai?

Huệ Hương nhìn vào trong viện.
Trình đại lão gia liên tục gào thét.
Trình lão phu nhân được người hầu dầu tới, thấy tình cảnh thê thảm của đại lão gia thì lập tức kêu lên đau xót:
Các ngươi muốn làm gì thế này? Sao các ngươi dám làm vậy, người đầu, mau tới cứu đại lão gia!

Trình lão phu nhân vừa dứt lời, một đội nha sai đã tiến vào bắt lấy Trình đại lão gia đang nằm trên mặt đất, áp giải ra ngoài.
trận, còn sai người đi mời người nhà mẹ đến. Người nhà họ Viên lại rề rà không chịu xuất hiện, Viên phu nhân cũng phát hoảng nên cho người gọi ta đến, hỏi ta chuyện Triệu phu nhân bị hại năm đó. Bà ấy còn hứa hẹn, chỉ cần ta nói ra nội tình mà ta biết, bà ấy bảo đảm sau này sẽ chọn cho tứ gia một môi hôn sự tốt.


Trước giờ Viên phu nhân là người chu đáo, nhị gia chưa tròn mười tuổi đã bắt đầu lo liệu kết thông gia với nhà họ Mục ở Lâm Giang, chuyện gì bà ấy cũng sắp xếp thỏa đáng, thế là ta cũng động lòng.

Nghe Quể di nương nói vậy, Trình nhị gia nhớ lại mẹ đối xử với mình tốt như thế nào, nước mắt cũng theo đó lăn dài xuống má. Hắn và Trình tam gia tuổi tác đều không lớn, bình thường mẹ hay dạy làm con trai của vợ kế phải sớm ngày gánh vác gia đình, trước mặt người khác phải giả vờ như chững chạc trưởng thành. Bây giờ mẹ đã mất, lại biết có thể là bị cha hại chết, tinh thần hắn lập tức sụp đổ mất một nửa.
Trình Dực nhở tới cảnh ngộ của mẹ khi đó. Nếu không có ông trời rủ lòng thương cho mẹ tìm được một tấm ván gỗ, lại được Bành Lương cứu giúp thì mẹ sẽ phải chết oan. Bảo sao bọn họ không tra được bất cứ manh mối nào từ chỗ cha, hóa ra người mà ông ta sắp xếp đã trốn đến Đại Ninh Đô Ti từ lâu.
Trình Dực nhận xét:
Lúc ông nội còn sống, cha từng đến Đại Ninh cùng ông nội. Chiến sự cho từng tham gia không nhiều, muốn tìm người kia cũng không khó.

Quể di nương nói:
Giọng người đó rất khàn, nói chuyện có vài chữ nhấn nhá không rõ. Tuy đã qua nhiều năm nhưng nếu nghe thấy giọng nói đó, có lẽ ta vẫn có thể nhận ra được.

Quế di nương kế tiếp:
Nhưng ta... cũng sợ sau khi bị lão gia biết được sẽ không chứa chấp mẹ con ta nữa nên ta không nói. Dù vậy phu nhân vẫn chịu buông tha, bà ấy cho ta mấy ngày suy nghĩ, nếu ta không chịu nói sẽ giao ta cho phò mã gia và Triệu phu nhân thẩm vấn.

Nghe đến đó, Tiết lão thông phán nhìn thoáng qua Phùng An Bình, rõ ràng Phùng An Bình cũng phát hiện ra điểm kỳ quặc. Tiết lão thông phán hơi yên tâm, tên đồ đệ này của ông vẫn chưa phải là hoàn toàn vô dụng.
Tiết lão thông phán thu hồi ánh mắt:
Sao Viên phu nhân có thể khẳng định bà biết được nội tình?


Các ngươi muốn làm gì?
Trình lão phu nhân quát:
Các ngươi định đưa con ta đi đâu?



Nha môn phủ Thuận Thiên.
Ngụy Nguyên Kham bước tới, đáp:
Sau khi làm xong giấy tờ sẽ chuyển giao cho Đại Lý Tự.


Trông thấy Ngụy Nguyên Kham, Trình lão phu nhân sự co rúm cả lại nhưng vẫn mạnh miệng hỏi:
Tại sao?


Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng liếc nhìn bà ta:
Sau khi trời sáng các ngươi sẽ biết. Khi đó triều đình gửi văn thư xuống, Trình đại lão gia sẽ chính thức bị bắt giam.


Nghe vậy, tầm mắt Trình lão phu nhân lập tức biến thành một màu đen kịt, ma ma quân sự vội vàng tiến đến đỡ bà ta.


Ta phải kiện lên triều đình, các ngươi... các ngươi...

Lão phu nhân...


Cố Minh Châu đi sau lưng Ngụy Nguyên Kham, nghe từng tiếng gào thét trong sân nhà họ Trình. Cuối cùng nhà họ Trình cũng nên trả nợ rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.