Chương 252: Điểm t m của ngụy đại nh n
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1574 chữ
- 2022-02-04 05:24:31
Cố Minh Châu chỉ cảm thấy hắn bước vượt lên một bước, làm như không có ý gì chắn trước mặt cô. Ngay sau đó, Trình Dực vội vàng bước ra khỏi nhà họ T8rình.
Ngụy đại nhân.
Trình Dực hành lễ với Ngụy Nguyên Kham:
Phiền đến đại nhân rồi.
Cố Minh Châu thấy Ngụy Nguyên Kham đỡ cánh3 tay Trình Dực:
Lát nữa ta sẽ cho người đến Đại Ninh nghe ngóng tin tức, phò mã cứ về phủ công chúa báo tin trước rồi thay quần áo chuẩn bị vào tr9iều.
Tô đại nhân.
Ngụy Nguyên Kham hành lễ với Tô Phủ, đoạn nói:
Ngài phải có chuẩn bị, vụ án của nhà họ Trình có liên quan đến Đại Ninh Đô Ti.
Quá nhiên. Tô Phủ thầm thở dài, chuyện ông lo lắng lại ứng nghiệm nhanh như vậy.
Đại Ninh Đô Ti không chỉ là đất thuộc quyền của Lương vương. Năm đó Nhị hoàng tử từng muốn điều động binh mã của Đại Ninh Đô Ti khiến nhà họ Ngụy cũng bị liên lụy. Mấy năm nay, những chuyện liên quan đến đất của Lương vương, chuyện xấu luôn nhiều hơn chuyện tốt.
Nha sai đã thu xếp một gian trực phòng từ trước, tiện cho Ngụy đại nhân sửa soạn giấy tờ. Vẫn sử đã chất đống đồ đạc tài liệu của vụ án lên bàn đợi Ngụy Nguyên Kham kiểm tra.
Tên hầu nhà họ Ngụy bước vào, dâng lên một bình trà nóng và một hộp thức ăn.
Sao trong tiểu viện của Ngụy đại nhân không sắp xếp thêm hai tên hầu nữa nhỉ? Trước đó bọn họ còn muốn Liễu Tô đến đun nước.
Cô ăn một cách ngon lành.
Bánh ngọt trên bàn đã vơi đi hơn phân nửa.
Ngụy Nguyên Kham chậm rãi đi tới, cũng cầm án tông lên đọc.
Tưởng cô nương.
Sơ Cửu nói:
Đại nhân dặn cô nương có thể xem án tông.
Tên hầu mở hộp thức ăn, bên trong là mấy đĩa bánh ngọt, trái cây và mứt hoa quả.
Những thứ kia, lại cộng thêm cả án tông chỉ khiến Cố Minh Châu cảm thấy hình như chân cẳng hơi nặng nề. Mấy món kia xem chừng là đồ ăn từ tửu lầu nhà họ Ngụy, mọi thứ đều rất hợp lý cô.
Sau khi lướt qua một lượt tất cả án tông, Cố Minh Châu hơi khát nước, vô thức đưa tay với lấy chén trà, ngón tay khẽ động đậy nhưng hình như chén trà đã biến đâu mất. Cô ngẩng đầu theo bản năng, bấy giờ mới phát hiện trong phòng đã có thêm một người.
Ngụy đại nhân.
Không biết Ngụy đại nhân đã trở về từ khi nào, lúc này đang ngồi đối diện cô.
Trong trực phòng đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng êm dịu như có thể xua tan tất cả ý lạnh trên người. Hắn bước tới, nhẹ nhàng vén rèm lên.
Thiếu nữ trong phòng đã tháo mũ mành che trên đầu xuống, chỉ đeo lớp mạng che mặt bằng lụa mỏng. Cô đang cẩn thận đọc án tông, không biết trên mặt đã bôi bao nhiêu là phần mà nom sắc mặt vàng vọt, tiều tụy chẳng khác nào một người bệnh yếu ớt. Có điều qua lớp phấn son dày cộp đó vẫn có thể loáng thoáng trông thấy dung nhan thật của cô.
Hàng lông mi dài cụp xuống, dáng vẻ vô cùng tập trung khiến cô thêm nhã nhặn trầm tĩnh. Không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cô hơi nghiêng đầu, đưa tay cầm lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, cách một lớp lụa che mặt vẫn có thể nhìn thấy hai gò má ửng hồng của cô đang dần phồng lên vì miếng bánh.
Trình Dực không biết nên nói gì, Ngụy Nguyên Kham còn nhỏ tuổi hơn hẳn ta, tuy cũng là ngoại thích nhưng dù sao thân phận cũng không 6bằng một phò mã như hắn ta. Nhưng Ngụy đại nhân lại có thể khiến hắn ta cam tâm tình nguyện gọi một tiếng: Ngụy đại nhân.
Nếu không có Ngụy5 Nguyên Kham, Trình Dực sẽ vùi thây ở phủ Thái Nguyên, làm gì còn có cơ hội giải oan cho mẹ?
Ngoài ra, người trong phường mà Ngụy đại nhân dẫn theo cũng giúp được việc lớn. Nếu không có vị cô nương kia đưa ra chủ ý thì cũng không thể dự được Quế di nương khai ra nhanh vậy được.
Trình đại lão gia không thể thoát khỏi tội danh mưu đồ sát hại Triệu phu nhân, cái chết của Viện phu nhân cũng chắc chắn có dính líu đến ông ta, nhưng điểm mấu chốt nhất trong chuyện này là gì?
Cố Minh Châu vừa nghĩ ngợi vừa đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng cô ngồi xuống cạnh bàn.
Ngụy Nguyên Kham gặp Tô Phủ ở trong nhị đường phía sau đại đường, lúc ấy Tô Phủ đang nói chuyện với văn sử, trông thấy Ngụy Nguyên Kham, ông lập tức đứng dậy nghênh đón.
Đại nhân.
Cố Minh Châu đứng lên, nhát gan y như Tưởng cô nương.
Ngụy Nguyên Kham đã đoán được từ trước, hắn không nói gì, chỉ chăm chú đọc tài liệu, đoạn bưng trà lên ghé vào môi, nhấp một ngụm.
Mưa gió sắp nổi lên khắp thành rồi. Mấy năm qua Tô Phủ làm phủ doãn phủ Thuận Thiên quá an ổn, cũng nên có một ít sóng gió, con người không thể không biết thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, Tô Phủ liếc nhìn Ngụy Nguyên Kham. Kể ra thì chắc nhà họ Ngụy còn sợ động đến những việc năm đó hơn, sơ ý một cái là bị cuốn vào ngay. Hậu sinh nhà họ Ngụy như Ngụy Nguyên Kham còn bình ổn như vậy thì ông có gì phải hoảng hốt.
Ngụy Nguyên Kham nói chuyện với Tô Phủ xong thì đi về phía trực phòng.
Trình Dực quay người trở lại nhà họ Trình, hắn ta còn phải giúp Tiết lão thông phán đưa người hầu nhà họ Trình đến nha môn. Sơ Cửu dắt ngựa tới. Vì chuyện lúc trước nên Cố Minh Châu cố ý nhìn chân con ngựa của cô, có vẻ như rất sung sức, chắc là một con ngựa chạy tốt.
Đoàn người đến thắng nha môn phủ Thuận Thiên.
Đến trực phòng chờ ta trước.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò:
Ta tìm Tô đại nhân.
Nhưng mà... người trong phường đó đi đâu mất rồi?
Trình Dực nhìn kỹ lại, sau lưng Ngụy đại nhân có một bóng người đội mành che.
Trình Dực nói:
Còn phải đa tạ người trong phường đã giúp đỡ.
Lúc tiếp nhận vụ án của Bành Lương, Tô Phủ đã biết sẽ có ngày này. Với tài năng phá án và sự may mắn của Ngụy đại nhân, vụ án này cứ tra mãi, không biết cuối cùng sẽ dừng lại ở vị quan to hiển quý hay quý tộc hoàng thân quốc thích nào.
Huống hồ nhà họ Trình cũng coi như là hoàng thân, vụ án này ngay từ đầu đã có xuất phát điểm cao như thế, liệu có sớm chạm tới đỉnh không?
Chắc quan lại quý tộc trong kinh phải lo ngay ngáy rồi ấy nhỉ? Dạo này ông cũng muốn nhanh chóng thẩm tra xử lý những vụ án còn tồn đọng, sớm dọn chỗ ở đại lao tiện cho Ngụy Nguyên Kham đưa người vào.
Cố Minh Châu đáp lễ:
Phò... phò mã gia không cần khách sáo, đây là chuyện bọn ta... nên làm.
Vội vàng nên không kịp chuẩn bị gì, Trình Dực đành để hôm khác chuẩn bị quà cảm ơn đưa đến sau.
Đi thôi!
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói.
Trước mặt nhiều người, cô cũng không tiện ngắt lời Quế di nương để hỏi cho rõ.
Một điểm nữa là cái chết của Viện thị, Trình đại lão gia không phải là người được lợi nhiều nhất. Trình đại lão gia muốn che giấu bí mật năm đó Triệu thị bị hại, lại muốn Viên thị gánh chịu tất cả tội danh, cái giá ông ta phải trả thực sự quá đắt, chẳng những phải giết chết Viên thị mà còn phải giết Quể di nương, nếu một khâu nào đó xảy ra sơ suất thì chắc chắn sẽ bị Trình Dực để mắt tới.
Trong chuyện này không có người khác ngấm ngầm mưu tính ư?
Có điều cô không đói nên cũng chẳng buồn ngó ngàng đến đồ ăn của Ngụy đại nhân.
Sơ Cửu ra ngoài cánh cửa, Cố Minh Châu rót một chén trà, nhấp một ngụm rồi tiến đến cầm án tông lên xem xét. Văn sử đã ghi chép rất rõ ràng khẩu cung của đám người Quế di nương. Vừa rồi nghe xong, cô luôn cảm thấy có nhiều điểm cần cân nhắc, ví dụ như tại sao lúc Quế di nương nói những điều này lại đưa mắt liếc Trình nhị gia và Trình tam gia.
Có phải Quế di nương còn chuyện gì chưa khai ra hết không?
Chén trà kia rất quen mắt.
Trên bàn đã rót sẵn hai chén trà, một chén cô đã uống, chén còn lại để dành cho Ngụy đại nhân.
Cố Minh Châu lập tức nhìn về phía chén trà còn lại trên bàn, nước trà vẫn đầy nguyên, thể là... chén trà Ngụy đại nhân cầm là chén cô đã uống.
Ngụy đại nhân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.