Chương 253: Vừa hay đụng độ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1494 chữ
- 2022-02-04 05:24:29
Nói xong, Cố Minh Châu lại đẩy chén trà trong tay ra:
Đại nhân, chén trà kia nguội rồi phải không? Chén này mới rót chưa lâu, chắc độ ẩm vừ8a đủ.
Cố Minh Châu tươi cười đon đả, cô cảm thấy thái độ của mình đã đủ thành khẩn. Nhưng Ngụy đại nhân không nhận lấy chén trà mớ3i rót kia mà lại uống một hơi cạn sạch trà trong cái chén cũ, sau đó cầm ấm trà rót đầy một lần nữa.
Sau khi rót trà xong, ánh mắt 9Ngụy Nguyên Kham rơi vào những món ăn trên mặt bàn.
Sao hắn có thể để cô trốn đi như vậy được? Đây cũng là cơ hội tốt để thăm dò xem Cô hầu gia có biết chuyện của Châu Châu không mà.
Cô...
Ngụy Nguyên Kham vừa lên tiếng đã thấy thiếu nữ quay lại, cầm miếng điểm tâm trong địa lên, sau đó vô cùng quen tay nhét thẳng miếng bánh vào miệng hắn.
Miệng Ngụy Nguyên Kham bị chặn lại, giọng nói cũng im bặt. Đôi mắt sâu thẳm của hắn bỗng nhiên thay đổi, hắn kinh ngạc nhìn người trước mặt. Lúc còn trong đại lao, cô cũng bẻ từng miếng bánh ke nhét vào miệng hắn như thế này, có điều bây giờ bánh kê đã biến thành bánh ngọt, còn cô cũng trở thành Cổ đại tiểu thư.
Dường như Ngụy Nguyên Kham biết ông muốn hỏi chuyện gì nên nói thẳng luôn đến Triệu thị.
Cố Sùng Nghĩa hỏi:
Có thể tìm được tên hung đồ đó không?
Kẻ đó không phải hung đồ bình thường.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham hơi trầm xuống:
Hắn ta đến từ Đại Ninh Đô Ti, trước kia bị Triệu lão tướng quân trách phạt, có lẽ luôn làm việc trong quân. Người này tìm tới Trình đại lão gia, bằng lòng trừ khử Triệu thị giúp Trình đại lão gia, e rằng trong chuyện này còn có ẩn tình khác.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy đại nhân bị nhét đầy bánh ngọt vào miệng, cô nở nụ cười lấy lòng.
Hương vị mềm mại tan ra trong miệng Ngụy Nguyên Kham, trước mắt ngập tràn dáng vẻ tươi cười của Cổ đại tiểu thư. Sắc mặt cô vô cùng thành khẩn, dường như hành động kia chỉ đơn giản là vì lo nghĩ cho hắn, trong nụ cười của cô liệu có mấy phần là thật, mấy phần là giả đây?
Cố Minh Châu khẽ chớp mắt, không hiểu tại sao vẻ mặt của Ngụy đại nhân lúc này lại có vẻ ấm ức. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi chợt hiểu ra. Cô nhớ mấy năm trước ở trong điền trang của ông nội, bệnh của cô vừa có chuyển biến tốt, mẹ không cho phép cô ăn quá nhiều đồ ngọt, cô và Bảo Đồng trộm một đĩa bánh hạnh nhân rồi ngồi bên bờ ruộng ăn, trông thấy mẹ đi tới từ xa, cô cuống quýt nhét nốt nửa miếng bánh hạnh nhân chưa kịp ăn vào miệng con cừu nhỏ bên cạnh.
Mời Hầu gia ngồi.
Cố Sùng Nghĩa ngồi xuống, đoạn đưa mắt nhìn xung quanh, trên bàn sách chất đầy tài liệu giấy tờ, rõ ràng đã bận rộn cả đêm.
Chắc Hầu gia nghe đến vụ án của nhà họ Trình nên mới tới đây.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Chuyện Trình đại lão gia âm thầm sát hại Triệu thị có nhân chứng đàng hoàng, bây giờ chỉ cần tìm được tên hung đồ đã ra tay với Triệu thị là nhà họ Trình không thể nào chống chế được nữa.
Cô vốn là một thiếu nữ mười lăm tuổi, không ngại lúng túng cũng hợp với tính cách cô. Nghĩ vậy, cô bèn cầm hộp thức ăn lên, thu dọn đĩa không trên bàn bỏ vào trong hộp, như vậy cô có thể giả vờ đến lấy hộp thức ăn rồi rời khỏi trực phòng.
Tam gia, Cô hầu gia tới ạ.
Mời Hầu gia vào...
Ngụy Nguyên Kham vừa dứt lời liền trông thấy cô gái kia cầm hộp thức ăn lên, định lẩn ra ngoài.
Cô hầu gia.
Nghe được câu này, trái tim Cố Minh Châu đập loạn mất một nhịp.
Ngay sau đó là một giọng nói không thể quen thuộc hơn.
Ta đi ngang qua nha môn thấy cảnh tượng hỗn loạn mới biết nhà họ Trình xảy ra chuyện. Ngụy thông chính đang ở trong trực phòng à?
Lúc này, dường như Ngụy đại nhân đã biến thành con cừu nhỏ kia.
Cho dù có là cừu thì cũng là sói đội lốt cừu, nhân lúc Ngụy đại nhân chưa kịp hoàn hồn, cô phải nhanh chóng chạy đi kẻo ngài ấy lại giở trò đểu cáng gì đó.
Cố Minh Châu ôm hộp thức ăn đứng ngoài cửa. Rèm cửa khẽ động, cha bước vào phòng, cô lập tức giơ hộp thức ăn lên ngang mặt, cúi đầu hành lễ với cha, sau đó sải bước ra ngoài.
Với sự bình tĩnh của Cố Minh Châu, đương nhiên cô sẽ nhớ mình đã hóa trang, có lẽ không bị cha phát hiện. Nhưng ở đây còn có Ngụy đại nhân, Xét ân oán giữa cô và Ngụy đại nhân lúc trước, không ai có thể đảm bảo Ngụy đại nhân sẽ không giở thủ đoạn gì trước mặt cha, làm cha nhận ra điểm kỳ quặc.
Tiếng bước chân truyền đến, Ngụy đại nhân ngồi im không nhúc nhích, rõ ràng là đã chuẩn bị xem kịch hay.
Để ổn thỏa, Cố Minh Châu đưa mắt nhìn hộp đựng thức ăn trên mặt bàn.
Cố Sùng Nghĩa nhìn vào trực phòng, Ngụy Nguyên Kham cầm tài liệu vụ án, hình như đang ăn thứ gì đó. Sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hắn mới đứng dậy hành lễ với ông.
Ngụy Nguyên Kham cúi đầu chào:
Hầu gia.
Trước kia Cố Sùng Nghĩa vô cùng oán hận Ngụy Nguyên Kham, hôm nay nếu không phải ông bận tâm đến vụ án của Triệu lão tướng quân thì cũng chẳng thèm vào nha môn phủ Thuận Thiên.
Phải ạ.
Là cha!
Mới sáng sớm đã bị cha bắt gặp ở chung phòng mới một người đàn ông khác...
Cố Minh Châu cảm thấy cặp lông mày khí thải kia hơi nhíu lại, quả nhiên Ngụy đạ6i nhân đã phát hiện ra. Bây giờ sổ đĩa đã nhiều hơn số bánh ngọt, dù sao thì tên hầu của chủ nhà cũng không thể đưa địa không cho Ngụy đại 5nhân ăn.
Cố Minh Châu khẽ liếm môi, bây giờ nhắc tới vụ án mới có thể phân tán sự chú ý của Ngụy đại nhân, cũng khiến ngài ấy quên đi chuyện trước mắt.
Cố Minh Châu toan mở miệng thì nghe bên ngoài vang lên tiếng chào hỏi.
Nhưng nhìn Ngụy Nguyên Kham đứng dưới ánh đèn lại khiến ông vừa mắt hơn nhị thúc phiền phức của hắn, có lẽ là sau khi trông thấy bùn nhão thì nhìn sang thứ khác đều sẽ cảm thấy sáng sủa thoải mái.
Chứ không sao ông lại cảm thấy thằng oắt con dám bắt nạt con gái ông cũng có vẻ chính trực được?
Phu nhân nói rất đúng, có một số việc bây giờ không nên công khai, ông tới đây cũng vì muốn nhìn rõ xem rốt cuộc Ngụy Nguyên Kham này là hạng người gì.
Nghe đến Đại Ninh Đô Tì, lòng Cố Sùng Nghĩa hơi chùng xuống, quả nhiên là như vậy. Trước kia ông đã nghi ngờ vụ án của Triệu lão tướng quân có thể sẽ tra đến biên cương phía Bắc, bây giờ cũng coi như chứng minh được rồi.
Ngụy thông chính muốn cho người đến Đại Ninh Đô Ti tra án à?
Cố Sùng Nghĩa suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Đã có manh mối, đương nhiên phải đi tra rõ.
Cố Sùng Nghĩa không muốn để ý tới chuyện của nhà họ Ngụy, thế là ông đã mở miệng nhưng lại không nói ra thành lời.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Lúc cha vãn bối còn sống từng giám sát công việc ở Vệ sở Đại Ninh Đô Tì, cũng chính vì Đại Ninh Đô Ti và Nhị hoàng tử thông đồng nên mới bị liên lụy vào tù. Sau khi cha vãn bối qua đời, viên ngoại lang Binh Bộ nhắc tới vụ án của Đại Ninh Đô Ti cũng từng bị phạt nặng. Nếu vãn bối cho người đến Đại Ninh Đô Ti tra án có thể sẽ dẫn tới những nghi ngờ phỏng đoán. Những vụ án đến đây không thể không điều tra tiếp, nhà họ Ngụy ta không làm chuyện gì trái với pháp độ, đương nhiên cũng không cần tránh hiểm nghi. Hầu gia cảm thấy vãn bối làm như vậy có đúng hay không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.